Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 10: Xe ngựa bị cướp



Tống Ấu Quân ăn no, đứng ở con phố đông đúc, nhìn xung quanh đám người qua lại.

Tống Ngôn Ninh chỉ tay về con phố phía trước: "Hoàng tỷ, chúng ta cứ đi dọc theo con phố này, đi một vòng rồi về thì vừa lúc có thể ngồi xe ngựa về cung."

Vì đây là lần hiếm hoi ra ngoài chơi, Tống Ấu Quân cũng không vội vã về, liền đồng ý với đề nghị của Tống Ngôn Ninh.

Con phố cổ này còn đẹp hơn những gì nàng tưởng tượng. Tống Ấu Quân chợt nhớ lại những năm tháng khi còn nhỏ, mỗi dịp rằm tháng giêng, quê nàng sẽ tổ chức lễ hội đèn lồng ở một con phố lớn nhất. Đèn lồng đủ hình dáng được bày dọc trên đường, cả con phố trở nên nhộn nhịp và rộn ràng, cảnh tượng ấy nàng vẫn còn nhớ rõ.

Tuy nhiên, so với con phố trước mắt, thì những lễ hội đó cũng không sánh bằng.

Nàng đi phía trước, Tống Ngôn Ninh đi bên cạnh, còn Tiết Quân và Kinh Minh Khê theo sau. Dọc theo con phố, mỗi khi Tống Ngôn Ninh thấy món đồ thú vị đều mua ngay, vì vậy tay y cuối cùng cũng không cầm được hết, phải nhờ Kinh Minh Khê và Tiết Quân giúp đỡ.

Tống Ấu Quân không nhịn được, nói: "Có mấy món đồ thú vị thì nhìn thôi, mua về rồi lại vứt đi, cầm nhiều cũng phiền."

Tống Ngôn Ninh không phản bác, cũng không mua thêm gì nữa, chỉ đứng bên cạnh ngắm nhìn.

Cuối cùng, bọn họ đến một cửa hàng bán tượng đất, Tống Ngôn Ninh nhất quyết không chịu đi, nhất định yêu cầu chủ quán làm một tượng đất cho Tống Ấu Quân.

Tượng đất ở đây khác biệt với những nơi khác, không biết bằng phương pháp gì, chủ quán sử dụng màu bùn, tay nghề cực kỳ tinh xảo. Tượng đất được nặn ra rất sinh động, giống như thật.

Tống Ấu Quân cũng cảm thấy rất thú vị, nên yêu cầu chủ quán làm thêm một tượng đất cho Tống Ngôn Ninh và Kinh Minh Khê. Ba người liền ở lại cửa hàng lâu hơn một chút. Vì những tượng đất được nặn rất tỉ mỉ, mỗi cái mất khá nhiều thời gian, khiến Tống Ấu Quân đứng lâu đến mức chân bắt đầu mỏi.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Thế nhưng Tống Ngôn Ninh không một lời kêu ca, điều này khiến Tống Ấu Quân không khỏi ngạc nhiên.

Khi tượng đất được hoàn thành, Tống Ấu Quân không thể không thán phục. Tượng đất tuy nhỏ bằng bàn tay nhưng chi tiết cực kỳ rõ nét, từ sợi tóc đến hoa văn trên xiêm y đều được khắc họa rất tỉ mỉ, giống như một phiên bản thu nhỏ của nàng.

Chủ quán cười hớn hở: "Cô nương có hài lòng không?"

Tống Ấu Quân hỏi: "Lão nhân gia tên họ là gì, có thể cho ta biết không?"

Chủ quán đáp: "Ta ở khu phố Thanh Liễu, thành Đông. Cô nương nếu lần sau muốn mua tượng đất, có thể đến tìm ta."

Người tài hoa như vậy mà không được mời vào cung thật là tiếc, Tống Ấu Quân ghi nhớ trong lòng, sau đó ra hiệu Tiết Quân đưa bạc cho chủ quán, rồi mang theo Tống Ngôn Ninh và mọi người rời đi.

Tống Ngôn Ninh vui mừng đến mức không thể giấu nổi, rõ ràng món quà mà y tâm đắc nhất trong chuyến đi này chính là tượng đất nhỏ này.

Sau một vòng dạo chơi, cả nhóm đều cảm thấy mệt mỏi, thêm vào đó việc làm tượng đất tốn rất nhiều thời gian, trời cũng đã tối. Họ nhanh chóng đi về hướng xe ngựa. Khi đến gần nơi đỗ xe ngựa, Tống Ngôn Ninh nhìn thấy bên đường có một quầy bán đèn lồng, với rất nhiều cô nương đang chọn mua đèn lồng nhỏ. Y bỗng nổi lên ý muốn: "Hoàng tỷ..."

Tống Ấu Quân nhận ra ngay, mỗi lần y gọi "hoàng tỷ" như vậy thì chắc chắn là có ý gì. Nàng vội xua tay: "Ngươi đi mua đi, ta sẽ ở trong xe ngựa đợi ngươi. Tiết Quân, ngươi đi cùng hắn."

Nàng thật sự không còn sức lực để đi chơi thêm nữa, hai chân đau nhức, giờ chỉ muốn về ngồi trong xe ngựa, dù không còn xa nữa.

Kinh Minh Khê không dám đi cùng Tống Ấu Quân, nên theo sau Tống Ngôn Ninh mua đèn lồng.

Tống Ấu Quân đến nơi đỗ xe ngựa, hai thị vệ canh xe ngựa thấy nàng đến liền chào và mở cửa xe, chuẩn bị xuất phát.

Nàng ngồi vào trong xe, thở dài một hơi, cảm thấy muốn ngay lập tức cởi giày ra và xoa bóp chân. Thật ra, thân thể của trưởng công chúa cũng không được rèn luyện tốt lắm, chỉ đi dạo một con phố thôi mà gót chân đã đau nhức.

Tống Ấu Quân đang nghỉ ngơi, một tiếng hét thảm bỗng vang lên từ ngoài xe. Tiếp theo, xe ngựa rung chuyển dữ dội, một cú xóc lớn khiến nàng ngã bật xuống ghế. Xe ngựa bất ngờ lao đi nhanh chóng.

Tống Ấu Quân choáng váng, vừa kịp nhận ra thì lập tức hiểu rằng có người đã g.i.ế.c thị vệ và đang điều khiển xe ngựa!

Con ngựa như bị kích động, phát ra tiếng kêu lớn rồi lao đi với tốc độ rất nhanh, khiến Tống Ấu Quân không thể ngồi vững được.

Tống Ngôn Ninh, vừa mới mua hoa đăng, cũng nhìn thấy xe ngựa chạy đi, và hai thị vệ ngã lăn ra đất. Y lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đuổi theo, tay vẫn cầm đèn lồng, hét lên: “Hoàng tỷ! Hoàng tỷ!”

Tiết Quân nhận thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới, nhưng ngựa đang chạy như điên, tốc độ quá nhanh, chỉ cần là người, dù có nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp.

Kinh Minh Khê chặn lại Tống Ngôn Ninh, vội vàng la lên: “Không đuổi kịp đâu, chúng ta phải đi ngay đến hoàng cung, báo cho Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng biết tin, chắc chắn sẽ phái binh đi tìm Tịnh An Công chúa!”

Xe ngựa chạy với tốc độ chóng mặt, tạo ra một cảnh hỗn loạn lớn trên đường. Mọi người vội vã tránh sang hai bên, phát ra những tiếng hét hoảng loạn. Cảnh tượng ồn ào kéo dài suốt nửa con phố. Khi xe ngựa phóng qua, Tống Tễ và Khương Nghi Xuyên từ xa đã thấy.

“Đây là xe ngựa của Tống Ấu Quân!” Tống Tễ biến sắc, thân hình động đậy, muốn đuổi theo.

Khương Nghi Xuyên giữ hắn lại, trầm giọng nói: “Ngươi làm gì vậy? Xe ngựa tốc độ như thế, ngươi đuổi không kịp đâu.”

Tống Tễ, không thể kìm nén sự lo lắng, giọng nói trở nên cao hơn: “Xuyên ca, người cưỡi ngựa trên xe ngựa không phải Tiết Quân. Hoàng tỷ đã bị bắt cóc rồi!”

Gia Vân lên tiếng: "Tam điện hạ, người đừng quá lo lắng. Có thể là ngựa bị hoảng sợ, ai đó đã đến an ủi ngựa. Tịnh An Công chúa thường hay làm việc xấu, đây có thể là một bài học tốt cho nàng.”

Tống Tễ lạnh lùng liếc nhìn Gia Vân, nói: “Đó là hoàng tỷ của ta, không tới lượt ngươi lên tiếng.”

Gia Vân sợ hãi, vội vã im lặng và lùi lại hai bước.

Khương Nghi Xuyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng nói vững vàng như có sức mạnh trấn an người khác: “Ngươi đi tìm quan phủ trong thành, bảo họ phái binh theo hướng xe ngựa để tìm kiếm. Ta sẽ cưỡi ngựa đuổi theo.”

Nói xong, Khương Nghi Xuyên vội vã bước đi, chạy nửa con phố đến chuồng ngựa của khách điếm, lấy ra một con ngựa và cưỡi lên, theo hướng xe ngựa mà chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-10-xe-ngua-bi-cuop.html.]

Xe ngựa lao nhanh ra khỏi thành, xung quanh tối đen như mực. Trong xe, không một chút ánh sáng, chỉ có bóng tối dày đặc, và Tống Ấu Quân bị xóc quá mạnh, không thể ngồi yên, chỉ đành dựa vào ghế, đầu óc chóng mặt quay cuồng.

Ai lại cướp xe của nàng? Muốn mang nàng đi đâu? Nàng là người của hoàng tộc, sao lại có kẻ dám làm vậy?

Khẳng định đây không phải là bọn cướp thông thường, chắc chắn là kẻ thù của nàng.

Nhưng Tịnh An Công chúa có quá nhiều kẻ thù, phạm vi quá rộng lớn, làm sao có thể tìm ra được? Tống Ấu Quân chỉ có một chút ký ức về một người – người nàng đã gặp tối nay ở Cẩm Vân Lâu, chính là Kỳ Nguyệt công chúa.

Công chúa đó quả thực tàn nhẫn và độc ác, hành động cực kỳ bừa bãi. Nếu cô ta sai người ra tay với Tống Ấu Quân, cũng không có gì là lạ. Tống Ấu Quân không biết liệu mình có thể thoát khỏi được tình cảnh này hay không.

Kỳ Nguyệt công chúa là người ngoại tộc, ban đầu cô ta chẳng mấy quan tâm đến thân phận của Tống Ấu Quân. Hơn nữa, cô ta luôn mang theo vũ khí sắc bén, chỉ cần một lời bất đồng là sẵn sàng ra tay. Trên tay cô ta đã có không biết bao nhiêu mạng người, loại người này quả thật rất đáng sợ.

Thật sự xui xẻo quá đi, Tống Ấu Quân trong lòng thầm than, sao mà cái thân phận trưởng công chúa lại đắc tội quá nhiều người như vậy chứ, sống tự do tự tại suốt mười mấy năm, đến lúc nàng bị thù hận nhắm vào lại gặp phải tình huống thế này.

Cái xe ngựa dường như đang chạy điên cuồng, nàng cảm thấy hoảng loạn đến mức khó thở, buồn nôn, phải ghé vào ghế dựa không dám cử động.

Không biết đã chạy bao lâu, đột nhiên ngoài xe ngựa vang lên tiếng vó ngựa, dần dần lại gần.

Tống Ấu Quân đoán ngay là có người cưỡi ngựa đuổi theo, chỉ với một con ngựa thì chắc chắn sẽ nhanh hơn xe ngựa rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, tiếng vó ngựa đã gần như vang lên ngay bên ngoài. Nàng cố gắng ngồi thẳng người lên, vén rèm lên nhìn ra ngoài.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, gió đêm gào thét, thổi bay tóc và áo của một thiếu niên. Tống Ấu Quân nhận ra ngay: "Khương Nghi Xuyên?"

Không ngờ lại là hắn đuổi theo, nàng còn tưởng là Tiết Quân!

Khi thấy nàng, hắn chỉ lộ vẻ mặt không vui, ánh mắt đầy phiền phức. Hóa ra hắn đến cứu nàng?

Nàng suy nghĩ một lát, có thể là vì Tống Tễ. Dù hắn không thích Tống Ấu Quân, nhưng Tống Tễ là thân đệ đệ của nàng. Một khi nàng gặp chuyện, người liên lụy chắc chắn không ít. Khương Nghi Xuyên chưa chắc có thể thoát khỏi tai họa.

Đột nhiên, xe ngựa bị một cú xóc mạnh, Tống Ấu Quân ngã lăn vào trong xe. Cùng lúc đó, phía trước vang lên một tiếng la đau đớn, xe ngựa dần dừng lại.

Nàng chóng mặt, cảm thấy mình sắp nôn ra, cố gắng thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

Khi xe ngựa dừng hẳn, nàng vội vén rèm xuống xe. Nhưng hai chân mềm nhũn, nàng không đứng vững, ngã ra ngoài xe, lăn hai vòng rồi tự đỡ lấy bả vai.

Khương Nghi Xuyên đứng một bên, lạnh lùng nhìn, không hề có ý định giúp.

Tống Ấu Quân không trông mong hắn, tự chống xe ngựa đứng dậy, dù đau đớn, nàng vẫn vội vã nói: "Cảm ơn ngươi đã đến cứu ta, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, kẻ địch có thể đuổi theo."

Khương Nghi Xuyên lạnh lùng nhìn nàng, đáp: "Không kịp nữa rồi."

Ngay sau đó, tiếng vó ngựa lại vang lên. Chẳng mấy chốc, một nhóm người cưỡi ngựa đã xuất hiện trước mắt. Tống Ấu Quân cảm thấy lạnh sống lưng, biết rằng tình huống này vô cùng nguy hiểm.

Dẫn đầu nhóm người chính là Kỳ Nguyệt công chúa Trác Ương Lan, cô ta cười lớn khi thấy Tống Ấu Quân trong bộ dạng thảm hại: "Đây không phải là Tịnh An Công chúa Nam Lung sao? Sao lại rơi vào tình cảnh thế này?"

Tống Ấu Quân không để ý tới lời khiêu khích của cô ta, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy phía sau là một con suối nhỏ, nước chảy róc rách. Cũng không rõ con suối có sâu hay không, nhưng dòng nước chắc chắn không nông.

Trước mặt là Trác Ương Lan và một đội quân hùng mạnh, toàn là những thị vệ khỏe mạnh, khó mà có cơ hội thắng nếu phải đánh nhau.

Khương Nghi Xuyên lên tiếng hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"

So với Tống Ấu Quân, hắn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, khóe mắt không hề lộ chút lo lắng, thái độ cực kỳ khó đoán.

Trác Ương Lan nhìn hắn hồi lâu với vẻ nghi hoặc, rồi nhún vai nói: "Các ngươi rơi vào tay ta, chẳng lẽ còn có thể thoát được?"

Khương Nghi Xuyên trả lời: "Nếu các ngươi làm hại Tịnh An Công chúa, các ngươi cũng đừng mong ra khỏi Nam Lung."

"Không ai biết đâu." Trác Ương Lan vẫn tỏ ra không sợ hãi: "Chỉ cần g.i.ế.c các ngươi, ai mà biết là ta làm?"

Tống Ấu Quân nhìn vẻ mặt không chút lo lắng của cô ta, trong lòng thoáng chốc nảy ra một ý tưởng.

Nàng vội vã tháo chiếc áo ngoài thêu vàng, ném xuống đất, rồi cởi giày, nắm lấy vớ dài.

Khương Nghi Xuyên quay mặt đi, thì thầm: "Ngươi làm gì vậy?"

Tống Ấu Quân không để ý đến hắn, khi đã xong xuôi, nàng lớn tiếng nói: "Trác Ương Lan, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể g.i.ế.c ta ở đây mà không bị phát hiện sao? Vậy ngươi không biết phụ thân ta là ai rồi. Nếu ta gặp chuyện, ông ấy sẽ không tha cho ngươi đâu. Và nếu có ai phải chịu tội vì chuyện xảy ra đêm nay, đó sẽ là ngươi!"

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Nghi Xuyên, sợ hắn sẽ thoát khỏi tay mình. Ngón tay nàng cứng như thép, siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, rồi từ từ lùi lại: "Cha ta rất yêu thương ta, nếu ta có chuyện, ông ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Khương Nghi Xuyên cảm nhận được cái lạnh từ tay nàng, cũng hiểu ra nàng đang tính toán gì. Hắn tìm cách rút tay ra, nhưng Tống Ấu Quân càng siết chặt hơn, không biết từ đâu nàng lại có sức mạnh như vậy.

Trác Ương Lan chần chừ trong một khoảnh khắc, nhưng vẫn cười ngạo nghễ: "Ai biết được ta bắt các ngươi? Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta chỉ đang uống rượu trong tửu lâu, có người làm chứng, ai mà biết là ta làm?"

Tống Ấu Quân lùi lại bên bờ suối, nghe tiếng nước chảy mạnh mẽ. Trong lòng nàng tràn đầy quyết tâm, buông tay Khương Nghi Xuyên, chỉ vào Trác Ương Lan, nói to: "Được rồi! Xem ai trong chúng ta có vận khí tốt hơn."

Ít nhất nếu nàng nhảy vào con suối này, vẫn có thể còn một con đường sống.

Nàng chỉ có thể đánh cược với vận may.

Nàng quay lại nhìn Khương Nghi Xuyên một lần, rồi đột nhiên nhảy vọt xuống bờ suối.