Tống Ấu Quân vốn không định can thiệp vào sự phát triển của cốt truyện, nàng chỉ là người đứng xem, nhưng khi Tống Ngôn Ninh xuất hiện, mọi chuyện đã thay đổi ngoài dự đoán. Nhìn thấy Kỳ Nguyệt công chúa đột ngột rút dao, nàng không thể chỉ đứng im, lập tức ra lệnh cho Tiết Quân hành động.
Trác Ương Lan cúi đầu nhìn vết thương trên cổ tay, mặc dù trên mặt vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt đầy giận dữ. Cô ta đẩy Tống Ngôn Ninh về phía sau một tên đại hán, rồi tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm vào Tống Ấu Quân, hỏi: “Ngươi chính là người trong đồn đãi, trưởng công chúa có khả năng nghịch thiên sửa mệnh?”
Đồn đãi về khả năng nghịch thiên sửa mệnh này bắt nguồn từ thời điểm Tống Ấu Quân mới ra đời. Vào thời điểm đó, quốc sư nổi danh đã dự báo rằng nàng sẽ là người có thể thay đổi vận mệnh của Nam Lung, và từ đó trở thành niềm hy vọng của đất nước.
Khi Tống Ấu Quân ra đời, tiên đế phong cho nàng là “Tịnh An”, và từ đó nàng nhận được vô vàn sự sủng ái. Câu chuyện này đã khiến nàng trở thành một biểu tượng đặc biệt của Nam Lung.
Trác Ương Lan cười nhạt, nhìn Tống Ấu Quân từ trên xuống dưới rồi kết luận: “Cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Tống Ấu Quân không đáp lại câu nói đó mà chỉ nhẹ nhàng nói với Tiết Quân: “Đưa Tống Lục đến đây.”
Lập tức, Tiết Quân nhận lệnh và ra tay nhanh chóng. Không ai thấy cô rút d.a.o thế nào, nhưng khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tống Ngôn Ninh đã được đưa đến bên cạnh Tống Ấu Quân.
Tống Ngôn Ninh xoa cánh tay bị đau, tỏ vẻ ủy khuất: “Hoàng tỷ… Ống trúc bánh chưng vẫn chưa mua được.”
Tống Ấu Quân không nhịn được thở dài, rồi giật lấy chiếc bánh chưng trong tay y, ném xuống đất: “Ngươi không phải bị thương sao?”
Tống Ngôn Ninh lắc đầu: “Chỉ hơi đau thôi.”
Tống Tễ đứng bên cạnh nhìn lâu, rồi lên tiếng: “Tống Lục, lần sau đừng hành động quá vội vàng.”
Tống Ngôn Ninh chu môi: "Ta chỉ muốn mua bánh chưng cho hoàng tỷ, nhưng những người này quá kiêu ngạo, dám dẫn người vây quanh tửu lâu và đánh ta…”
Tống Ấu Quân sờ đầu y: “Không sao đâu, hoàng tỷ sẽ bảo vệ ngươi.”
Ngay lúc đó, Trác Ương Lan không thể kiềm chế nổi cơn giận, cắt lời họ: “Ngươi dám đụng vào người của ta! Đây là lãnh thổ của Nam Lung, ta vẫn coi các ngươi là chủ nhà, mà các ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Tống Ấu Quân lạnh lùng nhìn lại, rồi thấy một trong những tên đại hán vừa nắm lấy Tống Ngôn Ninh bị Tiết Quân chặt đứt nửa bàn tay. Nàng hơi giật mình, nhưng rồi không nói gì, chỉ trào phúng cười: “Hoàng thành dưới chân thiên tử, mà lại có người ngoại tộc dám khi dễ người của ta? Chặt tay chỉ là một lời cảnh cáo nhỏ thôi, nếu còn tiếp tục làm loạn, đừng trách ta không khách sáo.”
Trác Ương Lan nghiến răng: “Thật lớn gan, trưởng công chúa.”
Tống Ấu Quân thản nhiên nói tiếp: “Hôm nay, ta mời bạn bè đến Cẩm Vân tửu lâu để vui chơi, gặp phải các ngươi gây rối lại còn dám động thủ. Đây là cách đối xử với chủ nhà như vậy sao?”
Nàng nhìn về phía Lễ Bộ thị lang, đang quỳ trên mặt đất: “Còn không mang người đi ngay?”
Lễ Bộ thị lang sợ hãi, vội vàng đứng lên, run rẩy nói: “Thần chỉ là làm nhiệm vụ, mong Tịnh An công chúa rộng lượng, thần sẽ lập tức dẫn người rời đi.”
Y quay sang khuyên Trác Ương Lan nhưng cô ta không để ý. Trác Ương Lan chỉ chỉ về phía Khương Nghi Xuyên, người đang đứng im lặng một lúc lâu: “Hắn không phải là hoàng tử Bắc Chiêu sao? Sao lại là bạn của ngươi?”
Tống Ấu Quân ngạc nhiên, nhận ra cô ta biết Khương Nghi Xuyên có mối quan hệ với hoàng gia. Nàng đoán có thể trước đó Lễ Bộ thị lang đã thông báo về việc này.
Nàng nhìn Khương Nghi Xuyên một cái, ánh mắt hắn trầm tĩnh, dù bị gọi tên nhưng vẫn không có biểu hiện gì, không nói một lời.
Tống Ấu Quân không kiên nhẫn lên tiếng: "Ta mời ai là việc của ta, không liên quan gì đến ngươi! Tiết Quân!"
Nàng ra lệnh, và Tiết Quân rút kiếm khỏi vỏ, sát khí tỏa ra ngay lập tức.
Trác Ương Lan nhìn thấy Tiết Quân, cuối cùng không dám tiếp tục gây rối. Cô ta hận Tống Ấu Quân, trừng mắt với nàng một cái, nói gì đó bằng ngôn ngữ Kỳ Nguyệt mà không ai hiểu, rồi tức giận quay người bỏ đi.
Sau khi đám người rút lui, đại đường trở nên vắng vẻ. Tống Ấu Quân biết rằng chuyện này chưa thể kết thúc, có lẽ phải gặp lại nữ tử kia, nhưng đây là Nam Lung, nàng không sợ.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Nhìn quanh, Tống Ấu Quân nhận thấy Tống Tễ và những người liên quan vẫn còn đứng đó, mà Gia Vân lại không có mặt, rất có thể là đi gọi viện binh từ Túc Vương phủ. Những người này chỉ đến để vui chơi, không ngờ sẽ có rắc rối, và cũng không mang theo ai.
Khương Nghi Xuyên đứng cách nàng vài bước, nàng thấy đây là thời cơ tốt, bèn lên tiếng: "Ngươi theo ta một chút, ta có lời muốn nói với ngươi."
Tống Ngôn Ninh nghe thấy vậy, lập tức nói: "Ta cũng phải đi."
"Ngươi và Kinh Minh Khê lên lầu trước đợi ta." Tống Ấu Quân ra hiệu cho Tiết Quân, và Tiết Quân lập tức dẫn người lên lầu. Tống Ngôn Ninh quay lại: "Hoàng tỷ, nhanh lên đó."
Khương Nghi Xuyên vẫn thận trọng, nhưng thấy Tống Ấu Quân vừa mới giải quyết rắc rối với ngoại tộc, tuy rằng cũng vì cứu Tống Ngôn Ninh, nhưng rõ ràng cũng giúp đỡ bọn họ, nên không còn mâu thuẫn, đồng ý đi theo nàng đến một nơi yên tĩnh.
Tống Ấu Quân lấy từ eo ra một túi thơm ngọc, đưa cho hắn: "Đây là đồ của ngươi."
Khương Nghi Xuyên ngạc nhiên nhận lấy, nhìn vào túi thơm, sắc mặt hơi u ám: "Tịnh An Công chúa làm vậy là có dụng ý gì?"
Tống Ấu Quân nói: "Từ nay về sau, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi nữa."
Nàng vốn định nói rằng nếu có gì khó xử, nàng có thể giúp đỡ, nhưng nhận thấy Khương Nghi Xuyên rất thông minh, nếu nàng tỏ thái độ quá rõ ràng, hắn sẽ nghi ngờ và không đạt được hiệu quả như mong muốn. Vì vậy, nàng chỉ nói vậy rồi tiếp thêm: "Tống Lục làm việc gì cũng chỉ đại diện cho cá nhân hắn, không liên quan đến ta."
Khương Nghi Xuyên không nói gì, nàng nhẹ nhàng thở phào, cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, không nói gì thêm và quay người đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Sau đó, nàng lại đi đến bếp của Cẩm Vân Lâu, nghĩ thử có thể tìm được con mồi của nữ chính, nhưng trận rắc rối lúc nãy đã bị ngăn lại, không có đánh nhau, túi thơm cũng không bị đánh rơi, không biết sau này có ảnh hưởng gì không.
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm một hồi, nàng không gặp được cô nương kia, không biết là đã đi rồi hay vẫn chưa đến.
Tống Ấu Quân bỏ cuộc và quay lại đại đường. Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ đã quay lại lầu ba để tiếp tục tổ chức sinh nhật, Tống Ấu Quân lên lầu hai vào một gian nhã phòng.
Vừa bước vào, nàng nhìn thấy Tống Ngôn Ninh đang nhéo một con heo bằng tay, không ngừng hừ hừ, trên bàn trước mặt y là mấy con heo kích cỡ khác nhau, nhỏ nhất chỉ bằng móng tay.
Tống Ấu Quân nghi ngờ nhướng mày: "Tống Lục, ngươi sao lại bắt chước con heo thế?"
Tống Ngôn Ninh nhìn thấy nàng trở về, hưng phấn đứng lên, giơ con heo trong tay lên: "Hoàng tỷ, tỷ xem, đây là Khương Nghi Xuyên."
Tống Ấu Quân ngồi xuống bên cạnh Tống Ngôn Ninh, chỉ vào trên bàn với mấy con heo làm từ bùn, hỏi: “Những con này là gì?”
“Đây là Khương Nghi Xuyên số hai, đây là Khương Nghi Xuyên số ba…” Tống Ngôn Ninh từng bước chỉ và giải thích.
Tống Ấu Quân lấy tay cầm lên một con heo làm từ bùn, phát hiện nó làm khá tinh xảo, tuy chỉ là một trò chơi dân gian thời xưa, nhưng tay nghề người làm này khá cao, những con vật nhỏ kiểu này có thể tạo ra rất nhiều phiên bản giống nhau.
Nàng gõ nhẹ lên đầu Tống Ngôn Ninh: "Nói chuyện cẩn thận chút."
Tống Ngôn Ninh cảm thấy đau, ôm đầu ngã xuống, lăn lộn trên chiếc đệm mềm.
Kinh Minh Khê nhìn thấy y bị đánh liền vội vàng giấu những con heo bùn trong tay.
Sau một lúc vui đùa, bữa ăn được bày lên đầy đủ, chiếm hết bàn. Mọi người đều đói bụng, cầm đũa ăn một cách yên lặng.
Tống Ngôn Ninh chỉ khi ăn cơm mới có thể giữ được sự yên tĩnh, mặc dù ngoài mặt y hay ồn ào và khoa trương, nhưng khi ăn, y cũng có thể tỏ ra một chút tao nhã.
Tống Ấu Quân cố tình ăn rất chậm, muốn xem liệu có cơ hội gặp được nữ chính không.
Sau khi ăn xong, Tống Ấu Quân ngồi lại một lúc, nhưng không thấy nữ chính xuất hiện, cuối cùng đành phải ra hiệu cho Tống Ngôn Ninh để rời đi.
Trước khi đi, nàng dừng lại ở quầy, nói với chưởng quầy: “Làm một chén mì trường thọ, mang lên lầu ba cho Khương công tử, nói là ta chúc mừng sinh nhật hắn.”
Chưởng quầy vội vàng chắp tay đáp lời và nhanh chóng tiễn Tống Ấu Quân đi. Nhưng khi Tống Ngôn Ninh đến gần quầy, y đưa cho chưởng quầy một thứ nhỏ, nói: “Cái này đưa cho Khương công tử, là tâm ý của hoàng tỷ.”
Chưởng quầy nhìn xuống, nhận thấy đó chỉ là mấy con heo bùn nhỏ, một chút cũng không có giá trị gì đặc biệt.
“Cái này…” Chưởng quầy lẩm bẩm.
Ở lầu ba, Tống Tễ đã bao nguyên một tầng lầu. Không gian trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng động nào.
Các khách từ ngoại tộc đang gây náo loạn, nhưng mọi người không còn hứng thú nữa. Khương Nghi Xuyên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không có biểu hiện gì đặc biệt. Không khí bàn ăn dần trở nên tẻ nhạt, mọi người chỉ thoải mái trò chuyện nhỏ với nhau.
Đa số những người ở đây đều là bạn bè lâu năm của Tống Tễ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Tống Tễ không có tính cách lạnh nhạt như Khương Nghi Xuyên, nên y rất thích kết giao bạn bè, vì vậy mà mới mời mọi người đến dự sinh nhật mười bảy tuổi của Khương Nghi Xuyên.
Tống Tễ đổ một ít rượu cho Khương Nghi Xuyên: "Xuyên ca, mới nãy Tống Ấu Quân có nói gì với ngươi không? Không phải muốn làm khó ngươi chứ?”
Tống Tễ tuy là hoàng đệ ruột của Tống Ấu Quân, nhưng quan hệ giữa họ từ lâu đã không tốt. Khi lớn lên, y nhận ra rằng tỷ tỷ mình rất kiêu ngạo và độc ác, càng thêm chán ghét nàng. Do đó, dù là cùng một mẹ,hy cũng không gọi nàng một tiếng "hoàng tỷ".
Khương Nghi Xuyên mỉm cười, vuốt nhẹ chiếc túi thơm bằng ngọc trong tay, rồi trả lời: “Không có gì.”
“Xuyên ca.” Một tiểu tử con của Nhiếp tướng quân lên tiếng: "Hay là ngươi chuyển đến Thái Bình thư viện đi.”
Cậu bé này luôn mong Khương Nghi Xuyên có thể chuyển đến Thái Bình thư viện. Những lời này đã trở thành thói quen, mỗi khi gặp Khương Nghi Xuyên, y lại khuyên như vậy.
Nhưng Khương Nghi Xuyên có thân phận đặc biệt. Dù có muốn chuyển đi, hắn cũng cần phải được hoàng đế phê chuẩn, không phải là việc có thể tự quyết định.
Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, chưa kịp nói gì thì lại có tiếng gõ cửa.
Tiểu nhị của quán đi vào, mang theo một chén mì nóng hổi, nói: “Đây là Tịnh An công chúa trước khi đi đã phân phó đưa đến cho Khương công tử, nói đây là tâm ý của nàng.”
Mọi người trong phòng đều tỏ ra ngạc nhiên, mắt đều dán chặt vào chén mì trước mặt Khương Nghi Xuyên. Tiểu nhị cúi đầu rời đi.
Mọi người bắt đầu bàn tán. Nhiếp Sách lên tiếng: “Xuyên ca, hay là đừng ăn, ai biết Tịnh An công chúa có ý gì.”
Những người khác cũng đồng loạt đồng ý: "Đúng vậy, kiểu này không phải lần đầu đâu.”
Tống Tễ cũng cảm thấy có lý, gật đầu tán đồng.
Khương Nghi Xuyên cầm đũa lên, mọi người đều nghĩ hắn sẽ ăn, vội vàng ngăn lại. Tuy nhiên, khi hắn dùng đũa gắp mì, mấy con heo bùn nhỏ đã lộ ra từ trong mì.
Khương Nghi Xuyên buông đũa, cầm chén mì lên, nhìn chằm chằm vào những con bùn heo.