Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 14: Cơ hội thúc đẩy tuyến tình cảm



Càng trôi về phía hạ du, các nhánh sông ngày càng nhiều, khiến dòng sông trở nên hẹp hơn. Địa hình dần dần bằng phẳng, làm cho chiếc áo di chuyển chậm lại và cuối cùng dừng lại bên bờ sông.

Tống Ấu Quân cũng dừng bước, quan sát xung quanh, nhưng không có giải pháp nào.

Xung quanh không có vật dụng gì để vớt đồ lên, chỉ có thể xuống nước lấy.

May mắn là dòng sông ở đây không sâu, áo chỉ treo trên bờ. Dù có chút nguy hiểm, nhưng nếu cẩn thận, cũng không phải là việc quá khó.

Nàng ngồi xuống, nâng ống quần lên thì đột nhiên có ai đó đến gần.

Tống Ấu Quân vội ngẩng đầu lên, thấy một nam tử không cao không thấp, da ngăm đen đang tiến lại gần.

Y khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng người hơi khom, mắt nhỏ, khi cười lộ vẻ thô kệch, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt Tống Ấu Quân.

Tống Ấu Quân cảm thấy khó chịu, nàng hiểu rõ kiểu ánh mắt này. Vì vậy, nàng lùi lại vài bước để tạo khoảng cách.

"Tiểu thư, có chuyện gì khó khăn sao?" Người đó bước thêm một bước, cố tỏ ra thân thiện, nhưng không giấu được ánh mắt tham lam.

Tống Ấu Quân nhíu mày, không khách sáo: "Liên quan gì đến ngươi?"

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Người kia không để ý, cười hắc hắc: "Ta là người tốt trong thôn, thấy mỹ nhân như ngươi gặp khó khăn, sao có thể không giúp? Nói đi, ta sẽ giúp ngươi."

Tống Ấu Quân liếc y một cái: "Ngươi lo giúp bản thân đi, người bình thường không có đôi mắt như ngươi. Đi kiểm tra mắt đi, nếu không sẽ bị mù."

Y ngẩn người, không nghĩ nàng sẽ phản ứng như vậy: "Đôi mắt này của ta là trời sinh, không phải bệnh."

Tống Ấu Quân thở dài: "Mắt lé như vậy thật sự rất xấu."

Y tức giận, đ.ấ.m vào ngực, tiếng vang lớn: "Nam nhi đại trượng phu sao lại quan tâm dung mạo? Ta có vài chục mẫu ruộng tốt, nhà cửa đầy đủ, gia đình ta trong thành có quyền có thế..."

Đang lúc y khoe khoang, một giọng nói từ phía sau vang lên: "Các ngươi đang làm gì?"

Tống Ấu Quân quay lại, ngạc nhiên thấy Khương Nghi Xuyên đang đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn vén tay áo, chân trần bước tới, mắt cá chân lấm bùn, tay cầm thanh loan đao.

"Ngươi sao lại ở đây?" Tống Ấu Quân vui mừng hỏi.

Khương Nghi Xuyên không trả lời, bước tới gần nàng, ánh mắt sắc lẹm nhìn tên nam nhân kia.

Khoảng cách giữa họ là chừng bốn, năm bước. Y vóc dáng thấp, khom lưng, khi đứng đối diện với Khương Nghi Xuyên thì càng lộ rõ sự chênh lệch. Y hơi ngẩng đầu lên, cười với Khương Nghi Xuyên như thể là bạn lâu năm: "Chà, huynh đệ, ngươi thật may mắn, cưới được thê tử xinh đẹp như vậy."

Khương Nghi Xuyên không thích câu nói này, có lẽ vì lo lắng người khác hiểu nhầm quan hệ của họ, hoặc chỉ đơn giản là vì ghét vẻ mặt thô thiển của y. Hắn nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét.

Tống Ấu Quân thấy vậy, lên tiếng ngay lập tức: "Mở to mắt của ngươi ra, đây là đệ đệ của ta! Cẩn thận miệng ngươi, nếu không sẽ bị nguyền rủa!"

Nàng giơ nắm tay lên, vẻ mặt đầy uy hiếp: "Ta sẽ bảo đệ đệ đánh c.h.ế.t ngươi!"

Khương Nghi Xuyên chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái.

Nhưng y không hề bị dọa, mà còn vui vẻ hơn khi biết họ không phải là phu thê. Y cười nói: "Hóa ra là như vậy. Ta ở thôn Đông, thôn trưởng là cha ta. Các ngươi là khách của thôn này, nếu có chuyện gì khó xử, cứ đến tìm ta."

"Ồ, thôn trưởng là cha ngươi?" Tống Ấu Quân hỏi, vẻ mặt nghi hoặc.

"Đúng vậy, ta là Vương Tế." Nam nhân đáp, thấy Tống Ấu Quân có vẻ hứng thú nên liền nhanh chóng giới thiệu bản thân: "Năm nay ta hai mươi lăm tuổi, chưa lập thê, học hành mấy năm, biết viết nghìn chữ. Trong nhà chỉ có mình ta, tiểu mỹ nhân, dù ngươi trước kia có gặp chuyện gì không hay, đến thôn này sẽ có người bảo vệ, không ai dám làm phiền ngươi."

Tống Ấu Quân bắt đầu suy nghĩ lại.

Vương Tế này, nàng có ấn tượng. Trong cốt truyện, y nhiều lần theo đuổi Thi Hoàn nhưng đều không thành, cuối cùng đã mướn một số tên cướp g.i.ế.c cha mẹ Thi Hoàn để chiếm đoạt cô, khiến Thi Hoàn phải chạy trốn lên kinh thành kêu oan. Lúc đó cô gặp Khương Nghi Xuyên, và cuối cùng Vương Tế đã bị xử lý thảm hại.

Tống Ấu Quân nhận ra mình xuất hiện ở thôn này đã làm xáo trộn cốt truyện gốc, và hiện giờ lại bị Vương Tế theo đuôi. Nàng nghĩ, nếu đã vậy, có lẽ đây là cơ hội để giải quyết luôn y.

Dù rằng điều này có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Thi Hoàn và Khương Nghi Xuyên trong tương lai, nhưng những chuyện đó không phải là vấn đề quan trọng.

Tống Ấu Quân nghĩ vậy, liền mỉm cười đáp: "Hóa ra là như thế, Vương đại ca, vậy ta yên tâm rồi."

Người trong thôn đương nhiên không biết lý do thực sự khiến họ đến đây, chỉ nghĩ rằng họ gặp phải biến cố và chạy lên núi tránh nạn. Vì vậy, mọi người đều cho rằng họ sẽ ở lại thôn một thời gian.

Một câu nói Vương đại ca cùng nụ cười của Tống Ấu Quân khiến Vương Tế mê mẩn. Người sống trong thôn này đâu bao giờ thấy một mỹ nhân như vậy, đến nỗi y suýt nữa bay lên trên mây. "Đúng là thế, ngày khác ta sẽ dẫn ngươi đi xem phong cảnh trên núi, nơi đó rất đẹp."

Y thấy Khương Nghi Xuyên đang nhìn mình với sắc mặt khó chịu, nên không dám nói nhiều nữa, mau chóng chào Tống Ấu Quân rồi rời đi.

Tống Ấu Quân trong lòng đã có kế hoạch, nàng đang suy nghĩ cách làm sao để xử lý Vương Tế. Trong lúc đang suy tư, nàng nghe thấy Khương Nghi Xuyên hỏi: "Đó là cái gì?"

Nàng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Khương Nghi Xuyên đang dừng lại ở đoạn dây phơi đồ trên bờ sông, nơi có quần áo treo, mặt hắn mang vẻ nghi hoặc: "Ngươi vừa rồi đang làm gì vậy?"

Tống Ấu Quân ho nhẹ một tiếng, hơi chột dạ, đáp: "Đó là quần áo của ngươi, ta đang giặt thì không cẩn thận, bị nước cuốn đi rồi."

Khương Nghi Xuyên không có biểu cảm gì trên mặt, chỉ lạnh lùng nói: "Bỏ."

Hắn xoay người định rời đi, nhưng Tống Ấu Quân vội vàng lên tiếng: "Áo ngắn của ngươi bị ta giặt hỏng, có một lỗ trên đó, không thể mặc được..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-14-co-hoi-thuc-day-tuyen-tinh-cam.html.]

Khương Nghi Xuyên dừng bước một chút, rồi xoay người đi xuống bờ sông dốc. Đến một đoạn, hắn duỗi tay dùng loan đao kéo áo lên, khi nước rút hết mới đi vào đường chính.

Hắn lạnh lùng nói: "Sau này đừng chạm vào quần áo của ta.”

“Khó mà làm được lắm.” Tống Ấu Quân biết việc này mình làm không đúng, có chút ngượng ngùng: "Dù gì ngươi cũng là đệ đệ của ta, không thể để người khác giặt đồ của ngươi.”

“Ta tự giặt.” Khương Nghi Xuyên đứng đối diện nàng, ánh mắt sâu thẳm, như thể không thể nào hòa tan được sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy, thấp giọng nói: "Đừng quên thân phận của ngươi, Tịnh An Công chúa.”

Tống Ấu Quân không hề sợ hãi, cười tươi rồi giật lấy quần áo từ tay hắn, nói: "Ta dĩ nhiên không quên, nhưng trước khi xuống núi thì chúng ta chỉ là tỷ đệ, ngươi giúp Thi gia gánh nước, cắt lúa, ta cũng phải làm chút gì đó chứ.”

“Ngươi yên tâm, quần áo này ta sẽ quý trọng.” Tống Ấu Quân vẫy tay với hắn, quay người chạy đi.

Khương Nghi Xuyên đứng một lúc, không rõ nghĩ gì, cuối cùng vẫn quay lại cắt lúa tiếp.

Thi gia không lớn, chỉ đủ để tự cung tự cấp. Sau khi cắt xong lúa, Khương Nghi Xuyên đi xuống bờ sông rửa sạch chân, nhìn trời âm u như sắp mưa, liền không dừng lại mà quay về Thi gia.

Mới vừa vào cửa, Tống Ấu Quân đã lên tiếng: "Vừa đúng lúc, Xuyên Xuyên đã về, các ngươi cùng đi đi.”

Cái xưng hô "Xuyên Xuyên" khiến Khương Nghi Xuyên bất giác nhíu mày.

Chưa kịp vào nhà, Tống Ấu Quân đã bước ra, ân cần tháo sọt xuống, nhẹ giọng nói với hắn: "Cha của Thi Hoàn bị thương, nhà bọn họ thiếu thịt ăn, hôm qua còn nấu thịt gà cho chúng ta, giờ Thi Hoàn muốn vào núi săn, ngươi cũng đi giúp đỡ đi.”

“Ngươi...” Khương Nghi Xuyên vô cùng bất ngờ khi Tống Ấu Quân dám phân công công việc cho mình.

Tống Ấu Quân không cho hắn cơ hội phản bác, cười to, vỗ vai hắn: "Đệ đệ, chăm sóc tốt cho tiểu Hoàn cô nương, chờ tin tức tốt từ các ngươi.”

Thi Hoàn tiến lại gần: "Thực ra ta có thể đi một mình.”

“Không được, không được.” Tống Ấu Quân lắc đầu: "Cô nương đi săn trong núi rất nguy hiểm, làm chút việc nhỏ cho Thi gia là điều nên làm.”

Nàng đẩy Thi Hoàn đi: "Đi sớm về sớm.”

Sau đó nàng ôm sọt vào trong nhà, thầm nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để tạo ra chút chuyện vui cho hai người.

Khương Nghi Xuyên dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Tống Ấu Quân cũng không quá để tâm. Chỉ cần mọi chuyện diễn ra thuận lợi, nàng cũng coi như là trợ thủ đắc lực. Lại còn có thể duy trì quan hệ tốt với Thi Hoàn, từ đó có thể dễ dàng tiếp cận hắn hơn.

Mọi chuyện đều đang tiến triển tốt.

Tống Ấu Quân càng nghĩ càng thấy vui vẻ, quả nhiên không có sự can thiệp của Tống Lục, mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều.

Tuy nhiên, khi Khương Nghi Xuyên ra ngoài, sắc mặt của hắn có phần khó coi, nàng trong lòng vẫn lặng lẽ cầu nguyện sao cho khi hắn quay về, mọi việc đã qua đi, không còn so đo nữa.

Nhưng không ngờ, họ trở về quá nhanh.

Ngay cả bữa trưa cũng chưa kịp chuẩn bị xong, Thi Hoàn đã cõng một sọt đầy mồi về, vào cửa đã lớn tiếng gọi mẹ, nói có "thứ tốt".

Tống Ấu Quân lập tức chạy ra, thấy Khương Nghi Xuyên và Thi Hoàn đều thu hoạch đầy tay, không khỏi ngạc nhiên: "Các ngươi... sao nhanh vậy?”

Thi Hoàn đã nói sẽ về vào buổi tối, mang theo lương khô cho buổi trưa, không ngờ lại trở về sớm đến vậy.

“Khương công tử thật là lợi hại, hắn rất cao, ra tay là có thể săn được ngay cả con mồi sống.” Thi Hoàn vui vẻ nói, vừa kéo sọt mồi xuống đất: "Hôm nay vận khí tốt, săn được cả hồ ly, da lông có thể đổi lấy không ít tiền.”

Khương Nghi Xuyên sắc mặt bình thản, buông đồ trong tay xuống đất, rồi liếc nhìn Tống Ấu Quân.

Tống Ấu Quân cảm nhận ánh mắt không mấy thân thiện, nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười đáp: "Thật là lợi hại.”

Khương Nghi Xuyên rửa tay xong, đi đến bên cạnh nàng, giơ tay bắt lấy cổ tay nàng.

Tống Ấu Quân vốn đã cảnh giác, vội tránh nhưng không thể thoát, chỉ có thể bị kéo vào trong phòng, nàng chống khung cửa để giãy giụa.

Khương Nghi Xuyên không hề dùng lực mạnh, chỉ nghiêng người, một tay dễ dàng kéo tay nàng ra khỏi khung cửa và kéo nàng vào trong phòng, đồng thời khép cửa lại.

Vừa vào phòng, Tống Ấu Quân đi vài bước, giữ khoảng cách với hắn: "Có chuyện gì thì chúng ta nói rõ ràng.”

Nàng hiểu rõ Khương Nghi Xuyên sẽ không làm gì mình, vì hắn kiêng kị thân phận của nàng, nhưng Tống Ấu Quân không muốn dựa vào thân phận để áp bức hắn, như vậy chỉ khiến quan hệ giữa hai người càng thêm căng thẳng.

“Nói đi, ngươi làm vậy là vì lý do gì?” Khương Nghi Xuyên lạnh lùng hỏi.

“Chính ngươi cũng đang giúp Thi gia mà? Thêm một việc thì cũng không sao, huống hồ ngươi đi săn còn thực dụng hơn gánh nước, cắt lúa, ngươi nhìn xem họ vui vẻ như thế nào.” Tống Ấu Quân vừa nói vừa dùng lý lẽ và cảm tình để thuyết phục.

“Ta muốn làm gì thì làm, không đến lượt ngươi ra lệnh cho ta.” Khương Nghi Xuyên cười nhạt, vẻ mặt có chút châm biếm: "Ngươi tưởng đây là hoàng cung sao? Ta là tùy tùng của ngươi à?”

“Không phải như vậy, nhưng ngươi nhìn Thi Hoàn cô nương, xinh đẹp và tốt bụng, tuổi tác cũng gần ngươi...” Nói đến đây, nàng thấy sắc mặt Khương Nghi Xuyên càng ngày càng khó coi, vội vàng đổi đề tài: "Phụ thân Thi Hoàn đang nằm trên giường, nhà cũng đang gặp khó khăn, nếu chúng ta có thể giúp một tay, chẳng phải là chuyện tốt sao?”

“Nói thật đi.” Khương Nghi Xuyên lạnh lùng lên tiếng.

Những lời này đều là sự thật!

Tống Ấu Quân nhận ra hắn không tin, cảm thấy khó khăn, đành phải nói dối.

"Thật ra...” Nàng nhìn Khương Nghi Xuyên với vẻ trông mong: "Là ta muốn ăn thịt.”