Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 15: Ta sẽ để cửa chờ ngươi



Khương Nghi Xuyên nghe xong, khuôn mặt thoáng qua biểu cảm khó tả, đứng lặng nhìn nàng hồi lâu rồi quay người rời đi mà không nói thêm lời nào.

Tống Ấu Quân dõi theo bóng lưng hắn, thở dài, lẩm bẩm: “Lời thật thì không tin, lời bịa đặt lại tin ngay.”

Nhờ “phúc” của Khương Nghi Xuyên, bữa trưa hôm ấy thêm một món gà rừng nấu canh, hương thơm lan tỏa khắp phòng khiến ai cũng thèm thuồng.

Khương Nghi Xuyên dường như rất để tâm đến nàng, không ngừng liếc mắt sang, như muốn xác nhận nàng có thực sự thèm thịt như đã nói.

Tống Ấu Quân, vốn đã đói đến cồn cào sau bữa gà tối qua, ăn uống không chút kiêng dè. Tuy nhiên, món cơm gạo lứt quá khó ăn, nhai mãi vẫn cảm thấy lấn cấn dị vật, khiến nàng suýt nữa phun ra.

Sau bữa trưa, trời bắt đầu nổi sấm và đổ mưa. Khương Nghi Xuyên về phòng nghỉ, còn Tống Ấu Quân thì no đến căng bụng, đành đứng dưới hiên nhà để tiêu thực, nhìn mưa rơi tí tách, thở dài: “Không biết mưa bao giờ mới tạnh.”

“Cô nương đừng lo." Thi Hoàn vừa cầm chiếc bánh bao vừa bước đến bên cạnh nàng, nhai một miếng lớn rồi nói: "Mẹ ta bảo, mưa này không kéo dài đâu. Qua ngày mai là trời quang, các ngươi có thể xuống núi được rồi.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Tống Ấu Quân cười tươi, đôi mắt cong cong: “Ta chỉ sợ người nhà lo lắng thôi.”

“Các ngươi bình an là tốt rồi." Thi Hoàn đáp, rồi tò mò hỏi: "Nhà các ngươi ở đâu? Có gần vùng này không?”

“Ở kinh thành." Tống Ấu Quân nhẹ nhàng trả lời. “Ngày nào rảnh, ngươi có thể đến kinh thành chơi với ta.”

Thi Hoàn thoáng đoán được thân thế của nàng. Phú quý nhân gia trong vùng dù giàu có cũng không xa hoa đến vậy. Bộ váy lụa đỏ của Tống Ấu Quân thôi cũng đủ để cả nhà Thi Hoàn sống sung túc mấy năm trời. Dù vậy, Thi Hoàn chỉ im lặng nhai bánh bao, không lập tức đáp lời.

Thấy thế, Tống Ấu Quân nảy ra ý định thăm dò: "Hôm nay ngươi cùng đệ đệ ta đi săn, có gì thú vị không?”

Nhắc đến Khương Nghi Xuyên, ánh mắt Thi Hoàn sáng rỡ, hào hứng khen:

“Khương công tử thật lợi hại! Cung tiễn trong tay hắn như sống, chỉ cần b.ắ.n là trúng. Ta chỉ việc đi theo nhặt thôi.”

Tống Ấu Quân nghe vậy, trong lòng có chút đắc ý, liền ‘quạt gió thêm củi’:

“Đệ đệ ta tuy ít nói, nhưng tài năng đứng hàng nhất, tính tình tốt, ngoại hình cũng xuất sắc. Quan trọng là, bên cạnh hắn chẳng có cô nương nào cả.”

Thi Hoàn đỏ mặt, lí nhí đáp: “Khó trách...”

“Khó trách cái gì?” Tống Ấu Quân tò mò hỏi.

“Ngươi lại định bịa đặt chuyện ta thích ai sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Tống Ấu Quân giật mình, suýt nhảy lên. Khi quay lại, nàng thấy Khương Nghi Xuyên dựa vào khung cửa, ánh mắt lộ vẻ buồn ngủ.

“Không có!” Nàng vội chối. “Ta chưa nói gì cả.”

Khương Nghi Xuyên nhếch môi cười: “Chính tai ta đã nghe thấy.”

“Giữa chúng ta chắc chắn có hiểu lầm lớn!” Tống Ấu Quân lập tức đáp với vẻ nghiêm túc.

Khương Nghi Xuyên không đáp, chỉ bước qua giữa hai người, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Thi Hoàn lấy một cái.

Tống Ấu Quân trầm ngâm một lúc, rồi khẽ thở dài. Trong lòng nàng hiểu rõ, quan hệ giữa Khương Nghi Xuyên và Thi Hoàn khó có thể tiến triển nhanh chóng. Đây không phải việc mà nàng có thể thúc đẩy trong chốc lát.

Cứ để tự nhiên phát triển thôi, không nên vội vã.

Trời mưa dai dẳng suốt hai, ba canh giờ mới ngớt. Đến gần chạng vạng, phụ thân của Thi Hoàn, ông Thi Nham, mới khập khiễng bước ra khỏi phòng.

Dù chân vẫn còn bất tiện, phải chống gậy đi chậm rãi, nhưng ít ra đã có thể tự mình di chuyển.

Ông tươi cười, niềm nở trò chuyện cùng Khương Nghi Xuyên và Tống Ấu Quân mấy câu, rồi lập tức bước vào bếp nhỏ, cùng vợ mình chuẩn bị bữa tối.

Bữa cơm hôm nay có vẻ phong phú hơn trước. Trước mặt Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên là hai bát cháo thơm phức, được nấu kỹ lưỡng với rau xanh và thịt băm nhỏ. Tống Ấu Quân mặc dù không biết món ăn đã được thêm gia vị gì, nhưng mùi vị thật đặc biệt. Nàng vui vẻ ăn hết sạch bát cháo đầy.

Có lẽ do Hoàn nương tinh tế nhận ra nàng và Khương Nghi Xuyên không quen ăn cơm gạo lứt, nên đã để ông Thi Nham tự tay nấu cháo gạo lứt mềm, dễ ăn hơn.

Trong lòng Tống Ấu Quân cảm thấy rất ấm áp và cảm động, nàng không bỏ sót một giọt cháo nào trong bát.

Khi uống xong ngụm cháo cuối cùng, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Thi Hoàn buông đũa đứng dậy ra mở. Vừa thấy người bên ngoài, cô lập tức muốn đóng cửa lại:

"Tránh ra! Nơi này không chào đón ngươi!"

Vương Tế, người đang đứng ngoài, nhanh tay chặn cửa bằng cánh tay, cười cợt: "Ta đâu phải tới tìm ngươi."

"Ở đây chẳng có ai muốn gặp ngươi cả." Thi Hoàn lạnh lùng nói.

"Sao lại không có?" Vương Tế nói lớn. "Tránh ra!"

Cánh cửa trở thành nơi giằng co. Mọi người trong nhà đều ngoảnh lại nhìn. Vương Tế nhân lúc sơ hở, chen đầu qua khe cửa, thấy Tống Ấu Quân thì liền reo lên:

"Cô nương, cô nương! Ta tới tìm ngươi đây!"

Khương Nghi Xuyên vừa nhìn thấy y, ánh mắt liền thoáng lạnh, chân mày hơi nhíu lại.

Tống Ấu Quân đặt đũa xuống, đứng dậy bước tới. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, nàng mở cửa, rồi cùng Vương Tế đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-15-ta-se-de-cua-cho-nguoi.html.]

Vương Tế hớn hở, không giấu nổi vẻ vui mừng, vội lấy giọng văn nhã: "Quấy rầy cô nương rồi, trước đó ta đã hứa dẫn ngươi đi dạo quanh thôn. Vừa rảnh rỗi một chút, ta liền đến."

Tống Ấu Quân mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Xung quanh có gì đáng xem thế?"

"Ôi, nhiều lắm chứ!" Vương Tế hăng hái đáp. "Đi dọc bờ sông chừng vài dặm, có một thác nước tuyệt đẹp. Ta dẫn ngươi đi xem."

"Khi đó thác nước đẹp hơn, hay ta đẹp hơn?" Tống Ấu Quân nhoẻn miệng hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

"Đương nhiên là ngươi đẹp hơn rồi! Cái thác nước kia làm sao sánh được một phần vạn so với ngươi!" Vương Tế si mê đến mức muốn phủ phục dưới chân nàng.

Tống Ấu Quân bất chợt dừng bước, giọng bông đùa nhưng đầy ẩn ý: "Nếu vậy thì chẳng có gì đáng xem nữa. Ta không đi đâu, về thôi."

"Đừng mà! Vẫn còn nhiều cảnh đẹp khác!" Vương Tế luống cuống, không ngờ nàng thay đổi nhanh đến vậy.

Tống Ấu Quân chớp mắt, cười nhẹ, rồi khẽ thì thầm: "Vương đại ca, hay là đêm nay ngươi đến tìm ta? Ta sẽ để cửa chờ ngươi."

“Gì cơ?” Vương Tế ngẩn người, chưa kịp hiểu.

Tống Ấu Quân mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Căn phòng phía Bắc tính từ cửa ra vào, chỉ có mình ta ngủ. Ngươi nhớ đến muộn chút, đợi bọn họ đều ngủ say.”

Vương Tế ngơ ngác, vẫn chưa nhận ra điều bất thường, liên tục gật đầu, trên mặt là nụ cười không giấu nổi. “Được, được, được, tiểu mỹ nhân, ta nhất định sẽ đến, nhớ đợi ta nhé.”

Tống Ấu Quân không đáp, chỉ khẽ cười rồi xoay người bước về gian nhà chính.

Trong lúc ấy, gia đình Thi Hoàn đều nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, còn Khương Nghi Xuyên thì dửng dưng, chỉ tập trung ăn cháo, như thể chẳng hề quan tâm đến cuộc trò chuyện vừa rồi.

*****

Khi màn đêm buông xuống, Tống Ấu Quân tắm rửa sạch sẽ. Thi Hoàn đến bên cạnh, nói chuyện phiếm cùng nàng, nhưng giọng điệu đầy cảnh báo, dặn nàng tránh xa Vương Tế, còn gọi y là "tên vô lại."

Tống Ấu Quân chỉ cười, không hề tranh luận. Nàng biết rõ bản chất của Vương Tế, những lời nàng nói ban nãy chỉ là cái bẫy để dụ y mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nàng thấy những vì sao lấp lánh, đẹp đẽ đến nao lòng.

“Ngày mai là có thể về nhà rồi." Nàng nói khẽ.

Sau khi trò chuyện với Thi Hoàn, nàng trở về phòng. Khương Nghi Xuyên cũng đã tắt đèn. Bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích bên ngoài.

Tống Ấu Quân dọn một chiếc ghế nhỏ ra sân, ngồi ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác biết ơn mãnh liệt.

Ở thế giới hiện đại, nàng sinh ra đã mắc bệnh bẩm sinh, tốt nghiệp đại học không lâu đã phải nằm viện. Trong suốt ba năm điều trị, nàng sống phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc men, ngay cả việc nhìn bầu trời sao cũng chỉ là giấc mơ xa xỉ qua những bức ảnh cha mẹ chụp lại.

Sau khi mất vì bệnh, nàng tái sinh trong thân thể của Tịnh An công chúa. Với thân thể mới này, nàng có thể chạy nhảy, ăn uống tùy thích và tận hưởng những điều mà trước đây nàng chưa bao giờ dám mơ tới. Dẫu rằng thân phận công chúa này mang theo tai tiếng, nàng vẫn cảm thấy vô cùng trân trọng.

Ngồi trong sân một hồi lâu, Tống Ấu Quân đứng dậy, nhẹ nhàng khép cửa và thì thầm: "Vương Tế, cửa đã để ngỏ cho ngươi rồi.”

Nàng quay lại phòng, cẩn thận trèo lên giường, nép vào góc sát tường. Khương Nghi Xuyên bên cạnh dường như đã thiếp đi, hơi thở đều đều. Tống Ấu Quân không dám cử động mạnh, giữ nguyên tư thế cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

*****

Nửa đêm, Vương Tế rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Trong ánh trăng mờ ảo, y mò mẫm đến cửa nhà Thi gia, đẩy nhẹ và phát hiện cửa không khóa. Một niềm vui sướng trào dâng trong lòng, y rón rén bước vào.

Theo lời Tống Ấu Quân chỉ dẫn, y tìm đến căn phòng hướng Bắc, nhẹ nhàng mở cửa. Bên trong tối om, ánh trăng chỉ chiếu qua một góc phòng, đủ để nhìn thấy một bóng người nằm trên giường.

Tim đập loạn nhịp, y mừng rỡ tiến đến, cúi người xuống cạnh giường, hai tay chui vào chăn, giọng đầy mơn trớn: “Tiểu mỹ nhân, ca ca đến rồi...”

Tay y vừa chạm vào một vật gì đó, bỗng nhiên người trong chăn vùng dậy. Chỉ trong tích tắc, một nắm đ.ấ.m như trời giáng đập thẳng vào mặt.

Cú đ.ấ.m không trúng đích, nhưng ngay sau đó Vương Tế cảm nhận như bị một con trâu điên húc thẳng vào chân. Cơ thể y mất kiểm soát, lảo đảo ngã nhào xuống đất. Cú ngã khiến đầu óc quay cuồng, đau đớn như muốn vỡ ra, mấy chiếc răng trong miệng lung lay như sắp rụng.

Tiếng động ầm ĩ làm Tống Ấu Quân tỉnh giấc. Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận được người nằm cạnh mình đã đứng dậy. Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng rên rỉ đau đớn của Vương Tế. Y như bị thứ gì đó chặn miệng, chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ nhưng đầy thảm thiết.

Tống Ấu Quân lập tức hiểu ra mọi chuyện. Rõ ràng Vương Tế đã lén mò đến, nhưng không ngờ đụng phải Khương Nghi Xuyên và đang bị hắn xử lý.

Trong lòng nàng tràn ngập vui sướng: "Cho đáng đời ngươi, ban ngày còn dám nhìn ta bằng ánh mắt dâm đãng. Đánh c.h.ế.t ngươi luôn đi!"

Vương Tế uất hận. Giờ y mới nhận ra mình bị lừa. Nhưng miệng bị nhét vật gì đó khiến y không thể hét to, còn những đòn giáng xuống người thì đau đến mức tưởng chừng xương cốt đều gãy vụn. Cả người tê dại, đau đớn khắp nơi.

Còn Khương Nghi Xuyên thì giận đến phát run. Sống hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên bị một gã đàn ông sờ tỉnh giữa đêm. Nếu không vì chút kiêng dè, hắn đã bẻ gãy đôi tay của kẻ này ngay lập tức.

Cuối cùng, hắn giẫm mạnh lên đầu Vương Tế, giọng trầm thấp, lạnh như băng:

“Cút!"

Vương Tế sợ đến mức suýt tè ra quần. Y cứ ngỡ đêm nay sẽ bỏ mạng tại đây. Khi nghe được mệnh lệnh, y chẳng dám nghĩ ngợi thêm, vừa lăn vừa bò, khập khiễng chạy khỏi nhà họ Thi, không dám ngoảnh đầu lại.

Còn Tống Ấu Quân, kẻ bày trò, vẫn nằm im trên giường, giả vờ ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khương Nghi Xuyên đứng tại chỗ hồi lâu, nỗi tức giận vẫn chưa nguôi. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào lưng Tống Ấu Quân. Một hồi lâu sau, hắn nghiến răng, thấp giọng nói: "Thật giỏi tính kế, Tịnh An Công chúa."

Tống Ấu Quân thầm niệm trong lòng: [Ta không nghe thấy, ta không nghe thấy. Ta ngủ rồi, ta ngủ rồi.]