Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 20: Hầm ngục



Tiêu Hoài vượt qua thủ vệ, tiến đến bên cửa sổ, cười tươi, hàm răng trắng lấp ló.

“Tịnh An Công chúa định đi đâu du ngoạn vậy?"

Tống Ấu Quân nhìn y một cách kỹ lưỡng, đáp lại: "Ta không đi chơi."

Trong ấn tượng, ngoài việc làn da của y hơi tối, Tống Ấu Quân không thấy gì đặc biệt về nhân vật này. Nàng không thể đoán ra thân phận của Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài tỏ ra rất quen thuộc, tiếp lời: "Công chúa điện hạ khi nào có thời gian rảnh, đại lễ tế trời lại sắp tổ chức, Thái Bình thư viện bọn ta sẽ tổ chức tiệc rượu, điện hạ có thể tham dự chứ?"

Tống Ấu Quân nhìn y, đôi mắt có chút nghi hoặc: "Các ngươi tổ chức tiệc rượu, tại sao ta phải tham gia?"

"Vì chư vị ở Duyệt Văn Điện cũng sẽ có mặt, còn có rất nhiều vị khách khác nữa. Trước kia điện hạ không phải luôn muốn biết ai đang nói xấu về mình sao? Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để điều tra sao?"

Tế thiên đại thưởng là một sự kiện quan trọng, với những người tham gia chủ yếu là các tướng lĩnh và vương hầu, cùng những thiếu niên trong độ tuổi thi cử. Thái Bình thư viện là một nơi tổ chức sự kiện này qua nhiều thế hệ, khuyến khích thế hệ trẻ tham gia.

Tiêu Hoài giải thích rõ ràng mục đích của việc mời nàng tham gia, và Tống Ấu Quân biết rằng đây chính là một lời khiêu khích nhắm vào mình. Nếu là trước đây, trưởng công chúa sẽ không bỏ qua mà tham dự để tìm ra ai là người đứng sau những lời đồn không hay. Tuy nhiên, giờ đây, danh tiếng của nàng đã không còn gì để mất, việc đi tìm hiểu ai là người phát tán tin đồn cũng không còn quan trọng nữa.

Nàng liếc qua Khương Nghi Xuyên và nhóm người đứng bên đường, không biết họ đang có ý đồ gì, rồi nhíu mày: "Việc này có gì liên quan đến ta đâu? Ta sẽ không đi."

Tiêu Hoài có vẻ hơi bất ngờ trước câu trả lời của nàng, một lúc lâu không biết nói gì.

Khương Nghi Xuyên bước tới gần, lên tiếng: "A Hoài, ngươi ra ngoài đợi trước đi."

Tiêu Hoài hiểu Khương Nghi Xuyên có chuyện cần nói với Tống Ấu Quân, vì vậy ngoan ngoãn lùi về phía ven đường.

Khương Nghi Xuyên cao hơn Tống Ngôn Ninh khá nhiều, trong khi Tống Ngôn Ninh phải kiễng chân mới có thể chạm cửa sổ xe, thì Khương Nghi Xuyên chỉ cần đứng vững là đã có thể đối diện với Tống Ấu Quân.

Ánh mắt hắn bình tĩnh: "Tịnh An Công chúa đang muốn đi đại lao sao?"

Tống Ấu Quân ngạc nhiên hỏi:

"Sao ngươi biết?"

Khương Nghi Xuyên lên tiếng:

"Vậy ta không cần đi cùng công chúa sao?"

Tống Ấu Quân hơi ngỡ ngàng, không hiểu Khương Nghi Xuyên đang có ý gì. Tối qua, hắn còn tỏ ra lạnh lùng, chẳng muốn nói chuyện với nàng, thế mà hôm nay lại chủ động đề nghị như vậy.

Dù không hiểu rõ lý do, Tống Ấu Quân cảm thấy cũng không có lý do để từ chối. Vì thế, nàng quay sang bảo: "Lão Tam, cùng đi luôn đi."

Tống Tễ liếc mắt nhìn Khương Nghi Xuyên rồi lại nhìn Tống Ấu Quân, nhanh chóng hiểu được ý đồ của Khương Nghi Xuyên. Y bước đến trước xe ngựa, khách sáo nói:

"Nghe nói hoàng tỷ vừa mới ốm nặng, sao không ở trong cung nghỉ ngơi mà lại chạy ra ngoài như vậy?"

Nói xong, y vén màn lên và ngồi đối diện Tống Ấu Quân trong xe.

Khương Nghi Xuyên cũng bước vào, ngồi xuống, tiếp tục giữ vẻ mặt vô cảm, như thể không có gì thay đổi, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, tỏ vẻ không muốn bị làm phiền.

Tống Tễ không biểu lộ cảm xúc trên mặt, nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên.

Trước đây, xe ngựa của Tống Ấu Quân luôn là không gian riêng tư của nàng, chưa bao giờ có ai được phép ngồi vào, thậm chí Tống Ngôn Ninh cũng hiếm khi ngồi. Huống chi là Khương Nghi Xuyên, người mà nếu chạm vào xe của nàng, chỉ sợ sẽ khiến nàng nổi giận.

Nhưng lần này, Tống Ấu Quân lại không có phản ứng gì khi họ lên xe, thậm chí không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn đưa điểm tâm ra phía trước cho mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-20-ham-nguc.html.]

Khương Nghi Xuyên rõ ràng hiểu được mục đích của nàng.

Mặc dù họ thường xuyên có ác cảm với Tống Ấu Quân, nhưng lại rất hiểu rõ tính cách nàng. Nàng có thói quen hay trách phạt người khác, với cung nhân luôn tỏ ra khó chịu và hay nổi nóng. Vì thế, nếu ai để ý một chút, sẽ nhận thấy ngay sự bất thường trong thái độ của Tống Ấu Quân lúc này.

Cả chiếc xe bỗng trở nên yên tĩnh, Tống Ấu Quân không có ý định chủ động trò chuyện, chỉ im lặng ngồi đó.

Bên trong xe ngựa, ghế tựa mềm mại với lớp da lông quý hiếm, nước trà và điểm tâm đủ đầy, mọi thứ đều rất tiện nghi. Một chiếc lư hương nhỏ được treo trên xe, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Khương Nghi Xuyên cũng rất thích mùi hương này. Ban đầu, hắn định chỉ chợp mắt, nhưng rất nhanh, hắn thật sự đã ngủ thiếp đi.

Sau nửa canh giờ, khi xe ngựa sắp đến Nam Thành và tốc độ chậm lại, Khương Nghi Xuyên tỉnh dậy. Hắn mở mắt ra, và ngay lập tức nhìn thấy Tống Ấu Quân ngủ gật, đầu hết nghiêng sang trái lại ngả sang phải, chiếc ghế mềm mại ôm lấy cơ thể nàng.

Tống Ấu Quân ngủ, đây là khoảnh khắc tuyệt đối yên bình, không còn chút gì của vẻ ương ngạnh hay khắc nghiệt như trước kia.

Tống Tễ cũng đang ngủ, chỉ có Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay làm y tỉnh dậy và hỏi: "Tới rồi sao?"

Tống Ấu Quân cũng tỉnh giấc, ngồi dậy, kéo màn xe lên và thấy xung quanh là cỏ dại và đất hoang. Họ đã rời xa khu dân cư, và trước mặt nàng là một tòa kiến trúc lớn, khiến nàng nhận ra đây là nhà lao giam giữ Trác Ương Lan.

Tống Ấu Quân xuống xe ngựa, Tiết Quân bám sát phía sau. Nàng định để Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ tự do, nhưng thấy cả hai bước xuống và đi theo, có vẻ như họ cũng muốn vào nhà lao.

Cầm ngọc bài trong tay, Tống Ấu Quân đi qua các lớp phòng thủ nghiêm ngặt và được ngục tốt* dẫn vào trong. Không gian tối tăm, ẩm ướt, và nàng thấy Trác Ương Lan bị giam giữ.

*ngục tốt: lính cai ngục.

Trong lao, Trác Ương Lan cuộn tròn nằm ở góc, không nhúc nhích dù có tiếng động. Trước kia kiêu ngạo như vậy, nhưng giờ đây, sau chỉ ba ngày, cô ta đã trở nên tiều tụy. Nếu không phải trang phục của cô ta có dấu hiệu đặc trưng của Kỳ Nguyệt Quốc, Tống Ấu Quân có thể đã nghi ngờ ngục tốt đã bắt nhầm người.

Nàng dùng ngón tay gõ nhẹ vào cửa sắt, tạo nên tiếng vang đột ngột trong hành lang yên tĩnh.

Trác Ương Lan không phản ứng gì.

Tống Ấu Quân mở miệng gọi, giọng thanh thoát: "Trác Ương Lan."

Giọng nói của nàng như một lời nguyền, khiến Trác Ương Lan lập tức động đậy, ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tống Ấu Quân đứng ở cửa sắt, mặc trang phục hoa.

Biểu hiện của Trác Ương Lan gần như là oán độc, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống Tống Ấu Quân.

Cô ta chỉ vào Tống Ấu Quân, âm thanh khàn khàn, gần như không thể thốt lên thành lời: "Tống… Tống Ấu Quân!"

Tống Ấu Quân mỉm cười: "Công chúa Kỳ Nguyệt oai hùng như vậy, sao lại rơi vào cảnh thảm hại thế này? Nếu người khác biết, chẳng phải họ sẽ cười rớt một miệng hàm răng sao?"

Nàng đến đây không chỉ để kiểm tra tình trạng của Trác Ương Lan mà còn để chế giễu cô ta một lần nữa.

Trác Ương Lan nhìn nàng với ánh mắt đầy căm thù, như thể muốn xông lên và xé xác nàng. Nhưng cô ta không thể phát ra âm thanh, chỉ có sự hung tợn trong ánh mắt.

Tống Ấu Quân hiểu Trác Ương Lan, dù sao, vẫn là công chúa của Kỳ Nguyệt quốc. Hoàng đế có thể giam giữ, nhưng không thể g.i.ế.c cô ta, trừ khi muốn khơi mào chiến tranh giữa hai quốc gia. Vì vậy, hoàng đế chọn tống cô ta vào ngục để giải quyết vấn đề.

Tống Ấu Quân suýt mất mạng trong tay Trác Ương Lan, và nàng không thể quên điều đó. Chính vì vậy, tối qua, nàng đã trình bày với hoàng đế về ý tưởng của mình.

Tống Ấu Quân không phải người trả thù vô lý, nhưng sát tâm của Trác Ương Lan là thật, và nàng suýt phải bỏ mạng vì sự ác độc đó. Nàng không thể dễ dàng tha thứ.

Nàng quyết định trừng phạt Trác Ương Lan, ít nhất là làm cho cô ta phải chịu đau đớn.

Trác Ương Lan giờ đây nằm bất động trong lao, chân đã bị đánh gãy và không thể cử động.

Mặc dù trông có vẻ yếu đuối, Trác Ương Lan vẫn nhìn Tống Ấu Quân với ánh mắt như muốn cắn xé nàng. Ánh mắt đó giống như một con thú dữ đang kiềm chế cơn tức giận.

Tống Ấu Quân đối diện với ánh mắt ấy và bất chợt nhớ lại lý do Khương Nghi Xuyên và cô ta trở thành bạn bè.