Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 19: Cũng có thể thử



Tống Ngôn Ninh bị một cái tát vào trán, lập tức giật mình ngồi dậy, đang định nổi giận thì nhìn thấy Tống Ấu Quân đứng trước mặt, thế là cười hắc hắc: "Hoàng tỷ, tỷ tỉnh rồi à?”

Tống Ấu Quân nghiêm khắc dạy dỗ: "Hôm qua bảo ngươi ngủ cho ngon, ngươi có nghe lời không?”

Tống Ngôn Ninh nhìn thấy trong tay còn có nửa khối điểm tâm, liền lập tức nhét vào miệng, ủy khuất nói: "Rõ ràng hoàng tỷ bảo là gặp phụ hoàng xong rồi sẽ đến tìm ta, ta đợi đến nửa đêm mà vẫn không thấy, là tỷ gạt ta!”

Tống Ấu Quân không ngờ y lại suy nghĩ đơn giản như vậy, bèn giải thích: "Hôm qua từ chỗ của phụ hoàng đi ra đã là đêm khuya, ta cũng rất mệt, muốn nghỉ ngơi nên mới không đi tìm ngươi.”

Tống Ngôn Ninh không vui:

"Nhưng mà ta vẫn luôn đợi hoàng tỷ…”

Tống Ấu Quân sớm nhận ra Tống Ngôn Ninh có phần ngốc nghếch, đầu óc chậm hiểu, liền sờ đầu y:

"Được rồi, là hoàng tỷ sai, không nói rõ với ngươi, làm ngươi đợi lâu như vậy, thực xin lỗi.”

Tống Ngôn Ninh không để ý mấy chuyện này, vì tối qua không chờ được Tống Ấu Quân, sáng nay y mới tìm đến sớm.

Không cần đoán cũng biếthy chắc chắn là không ăn ngon miệng, Tống Ấu Quân liền sai các cung nhân mang đồ ăn tới, dặn dò phải giám sát Tống Ngôn Ninh ăn thật no.

Nàng chỉnh lại váy áo, ngồi bên cạnh Tống Ngôn Ninh và hỏi:

"Mấy ngày ta vắng mặt, phụ hoàng có trách tội ngươi không?”

Tống Ngôn Ninh lúc đầu mặt mày hớn hở, nhưng rồi có chút uể oải:

"Ngày đó hoàng tỷ bị kẻ xấu tấn công, Tiết Quân đuổi theo một đoạn đường nhưng sau đó bị bỏ xa, ta và Kinh Minh Khê đi hoàng cung tìm người, khi phụ hoàng biết tin tức đã phái binh tìm kiếm, trong thành quan phủ cũng phong tỏa cửa thành và lục soát từng nhà.”

“Sau đó ta và tam ca phải quỳ ở ngoài cung điện của phụ hoàng, phụ hoàng giận dữ lắm, nếu không phải trời mưa to, chúng ta có lẽ phải quỳ suốt đêm.”

Tống Ấu Quân nhớ lại đêm hôm đó, Khương Nghi Xuyên cưỡi ngựa chạy dưới ánh trăng, biết rằng việc báo quan chắc chắn là do Tống Tễ, vì khi đó hắn và Khương Nghi Xuyên ở gần nhau, thấy xe ngựa của nàng sau đó đoán có chuyện, Khương Nghi Xuyên lập tức cưỡi ngựa đi truy đuổi, còn Tống Tễ đi báo quan.

Trong tình huống đó, báo quan là nhanh nhất, nếu không đợi thông tin lan truyền tới hoàng đế, không biết khi nào mới được biết.

May mắn là hoàng đế không vì chuyện này mà trách phạt Tống Ngôn Ninh. Mấy ngày qua, y ăn không ngon ngủ không yên, trông khá tiều tụy.

Tiết Quân không xuất hiện từ khi Tống Ấu Quân rời đi, mãi đến tối qua mới trở lại Tẫn Hoan Cung. Hoàng đế vì phải xử lý chuyện của nàng, không có thời gian giáng tội những người khác.

Kinh thành đã đóng cửa ba ngày, khiến nhiều người bị ngăn ngoài cửa thành, trong ngoài cung đều bị điều tra. Chỉ khi Tống Ấu Quân trở về cung, tình hình mới bắt đầu lắng xuống, và cửa thành cũng được mở lại vào tối qua.

Như lời Tống Ngôn Ninh đã nói, sau đêm nàng mất tích, hoàng đế tức giận đã giam giữ nhiều quan lại từng có liên quan đến nàng, và người chịu trách nhiệm chính là Trác Ương Lan, người đã có xung đột với Tống Ấu Quân tại Cẩm Vân Lâu.

Tống Ngôn Ninh nói dài về những sự việc xảy ra trong ba ngày qua ở Kinh thành và trong hoàng cung, nhưng chung quy lại, không ai không lo sợ. Nghe nói những đại thần vốn tranh cãi suốt ngày trong triều cũng đã trở nên im lặng, vì ai cũng sợ một câu nói sai sẽ làm hoàng đế tức giận.

Tống Ấu Quân cũng không lấy làm ngạc nhiên. Trong nguyên tác, hoàng đế Nam Lung tuy là một vị hôn quân không giỏi trị quốc, nhưng lại rất yêu thương công chúa, trưởng nữ của mình, luôn bảo vệ nàng và chưa từng nói nặng lời.

Trác Ương Lan dù là công chúa của Kỳ Nguyệt quốc, nhưng lại là khách của Nam Lung, vì vậy không có quyền lực gì trên đất Nam Lung. Chính vì thế, cô ta không có cơ hội giải thích, mà ngay lập tức bị tướng sĩ bắt từ Cẩm Vân Lâu, dù trong tay còn cầm chén rượu đã bị lôi lên ngựa và đưa thẳng vào đại lao.

Nghe nói Kỳ Nguyệt sứ giả suốt ba ngày qua vẫn ở ngoài cung cầu kiến, nhưng không thể vào được.

Tống Ấu Quân nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, không chỉ vì cách xử lý của hoàng đế mà còn vì sự quyết đoán trong việc giải quyết Trác Ương Lan. Nàng quyết định buổi chiều sẽ tự mình đến thăm Trác Ương Lan.

Tống Ngôn Ninh sau khi nói xong vẫn không quên hỏi Tống Ấu Quân về những gì nàng đã làm trong ba ngày qua, gặp ai và đã trải qua chuyện gì.

Trong lúc rảnh rỗi, Tống Ấu Quân quyết định cùng Tống Ngôn Ninh ra ngoài.

Tống Ngôn Ninh biểu cảm rất sinh động, mọi suy nghĩ trong lòng đều hiện rõ trên mặt.

Khi nhắc đến chuyện nhảy sông, y vừa tức giận vừa lo lắng, vội vàng nắm tay Tống Ấu Quân và hỏi:

"Hoàng tỷ, tỷ có bị thương không? Nếu không thì gọi thái y tới kiểm tra đi!”

Tống Ấu Quân vội xua tay, ý bảo không cần lo lắng.

Sau đó, nàng nhớ lại cơn bão khi nàng và Khương Nghi Xuyên phải tìm nơi trú ẩn trong một hang động.

Tống Ngôn Ninh luôn có ác cảm với Khương Nghi Xuyên, lập tức nghiến răng nói: "Tên họ Khương đó chắc chắn không phải thật lòng cứu tỷ, chỉ giả vờ tốt thôi!”

Tống Ấu Quân đồng tình với một phần trong lời nói này. Khi Khương Nghi Xuyên cứu nàng, chỉ vì sợ nàng c.h.ế.t trong hang động, nếu không hoàng đế chắc chắn sẽ nổi giận, không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, ngay cả bản thân hắn cũng khó mà thoát khỏi trách nhiệm.

Tống Ấu Quân trừng mắt nhìn Tống Ngôn Ninh, cảnh cáo:

"Ngươi lại cắt ngang ta, ta không nói nữa.”

Tống Ngôn Ninh lập tức im lặng, vừa lấy một mâm điểm tâm lên vừa nói: "Ta không cắt ngang, hoàng tỷ tiếp tục nói đi.”

Đồ ăn rất nhanh được mang lên bàn, hai tỷ đệ vừa ăn vừa trò chuyện, rất tập trung. Trong lúc đó, Tống Ấu Quân luôn chú ý gắp đồ ăn cho Tống Ngôn Ninh.

Mặc dù Tống Ngôn Ninh ngoài miệng liên tục ca thán, nhưng lại ăn không thiếu một miếng nào. Cuối cùng, bụng đầy, cả hai người đều cảm thấy thoải mái hơn.

Sau khi ăn uống no đủ, họ tiếp tục trò chuyện một lúc nữa rồi cảm thấy mệt mỏi. Một người ngủ ở thiên điện, người còn lại quay về tẩm điện nghỉ ngơi.

Tẫn Hoan cung lại trở về trạng thái yên tĩnh. Tống Ấu Quân ngủ thẳng đến buổi trưa. Khi có người muốn đến bái kiến, đều bị cung nhân ngăn lại, vì nàng đã quyết định ngủ thêm một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-19-cung-co-the-thu.html.]

Khi nàng thức dậy, tinh thần hoàn toàn phục hồi, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Uống xong một chén trà nóng, biết rằng Tống Ngôn Ninh vẫn còn ngủ, nàng liền dặn dò cung nhân làm cho y tỉnh dậy, chuẩn bị về cung.

Vì buổi sáng đã ăn khá nhiều, nàng giờ không còn cảm thấy đói, thay đổi một bộ váy mới và dẫn Tiết Quân ra khỏi cung.

Nàng vừa rời Tẫn Hoan cung, một nhóm thị vệ lập tức theo sát. Đây là thị vệ mà hoàng đế cử riêng đi bảo vệ nàng. Sau khi có sự việc xảy ra, hoàng đế không ngăn cản nàng tiếp tục ra ngoài mà chỉ phái người bảo vệ.

Nàng lên kiệu ra khỏi nội cung, đổi xe ngựa và rời hoàng cung, hướng về phía thành Nam, nơi có đại lao với sự bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong kinh thành, ngoài hoàng cung.

Với sự hộ tống của thị vệ, Tống Ấu Quân đi một mạch, những thị vệ cưỡi ngựa đi xung quanh. Người dân trên phố thấy vậy đều tự động nhường đường, tạo ra một con đường rộng rãi cho nàng.

Cảnh tượng hoành tráng này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên đường. Tại lầu hai của tửu lâu, một người dựa vào cửa sổ hiếm khi lên tiếng, nói: "Dưới kia hình như là xe ngựa của Tịnh An Công chúa."

Một thiếu niên da ngăm đen cũng thò đầu ra xem: "Ừm, giữa trưa như vậy mà lại rêu rao khắp nơi, quả thật không hổ là trưởng công chúa."

Thiếu niên này là con trai của một trong những phú thương nổi tiếng nhất Kinh thành, tên là Tiêu Hoài, ngồi cùng bàn với những con cháu quý tộc, nhưng y không hề có chút lễ phép, thản nhiên đặt tay lên vai của người ngồi cạnh, lười biếng nói:

"Nàng ngày nào cũng thế, không thấy mệt sao?"

Tống Tễ nhẹ cười, mỉa mai nói:

"Hai ngày trước mới bị cướp xe ngựa, nên hôm nay mới dám rêu rao thế này."

"Sợ cái gì? Dưới chân hoàng thành, có ai dám động thủ với nàng không?" Tiêu Hoài cười nhếch môi, ánh mắt lướt qua về phía đối diện, nhìn Khương Nghi Xuyên, nói tiếp: "Mà dù có người dám làm vậy, Xuyên ca cũng đang ở đây mà."

Khương Nghi Xuyên ban đầu không tham gia vào cuộc trò chuyện, ánh mắt chìm trong ly rượu, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Bị Tiêu Hoài nhắc đến, hắn ngẩng đầu lên, liếc qua Tiêu Hoài, thấy y vẫn nở nụ cười thiếu nghiêm túc: "Da bị ngứa à?"

Tiêu Hoài cười vang: “Ta đâu có nói linh tinh, giờ trong Kinh thành người ta đang bàn tán về Tịnh An Công chúa, bảo là nàng và trước kia khác xa lắm. Ở Cẩm Vân Lâu nàng giải vây cho ngươi, luôn miệng nói ngươi là bạn bè, rồi còn bảo tướng sĩ ngoài cửa thành làm nàng tức giận vì đem có một chiếc xe ngựa..."

"Nàng làm thế có liên quan gì đến ta?" Khương Nghi Xuyên hỏi lại, vẻ mặt đầy hoài nghi.

"Nghe nói còn vì ngươi mà cho Lục hoàng tử một cái tát, chuyện này trong cung chẳng ai rõ ràng, nhưng ngươi và Tam điện hạ hẳn là biết, đúng không?" Tiêu Hoài tiếp tục dò hỏi.

Tống Tễ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Quả thực có chuyện đó, hơn nữa gần đây Tống Ấu Quân thay đổi rất nhiều. Trước kia thấy Xuyên ca là ầm ĩ một hồi, giờ thì hoàn toàn khác biệt."

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Khương Nghi Xuyên lắng nghe những lời này, không phản bác, cũng không tham gia phân tích, chỉ thầm nghĩ về những hành động của Tống Ấu Quân trong vài ngày qua, rồi rơi vào trầm tư.

Mọi người trong bàn tiếp tục bàn luận về sự thay đổi của Tịnh An Công chúa.

"Có câu tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tịnh An Công chúa đã cứng rắn suốt mười mấy năm, sao lại dễ dàng thay đổi chỉ sau một đêm?" Một người trong bàn lên tiếng.

Mọi người đồng thanh kết luận rằng, Tống Ấu Quân chỉ đang giả vờ thay đổi, để khiến Khương Nghi Xuyên mất cảnh giác, rồi chờ khi hắn không đề phòng, nàng sẽ ra tay đả kích trí mạng.

"Phải cẩn thận đó, Khương Nghi Xuyên." Tiêu Hoài nghiêm túc cảnh báo.

Khương Nghi Xuyên không trả lời, tiếp tục thưởng thức món ăn.

Lúc này, Nhĩ Tiếp Sách lên tiếng:

"Nếu chúng ta muốn biết rõ Tịnh An Công chúa là đang dùng mưu kế hay thực sự thay đổi tính cách, có thể thử một lần."

Mấy thiếu niên đồng loạt nhìn về phía Nhĩ Tiếp Sách: "Thử cái gì?"

Trong khi đó, Tống Ấu Quân ngồi trong xe ngựa, không hề biết rằng mình đang bị bàn tán và đề phòng. Nàng chỉ chăm chú lắng nghe Tiết Quân thông báo.

Hoàng đế sáng nay đã phái người đến Thi gia và các thôn trang trên núi để trao nhiều ban thưởng, thậm chí còn cấp đất trong thành, cho phép họ dọn vào thành, trở thành người dân của Kinh thành, điều này khiến cho gia đình Thi gia và nhiều người trong thôn phấn khởi, bởi vì có người đã cứu được công chúa, được hoàng đế ban thưởng vô cùng vinh quang, trong khi nhiều thế hệ trước của họ vẫn phải làm việc vất vả, suốt đời gian khổ.

Trong làng, một nửa dân chúng tụ tập xem cảnh cả nhà Vương gia* cùng Vương Tế bị tướng sĩ áp giải đến giữa làng. Trước mặt mọi người, họ bị xử lý, đầu bị chém. Những kẻ ngày thường hay gây chuyện, như thôn trưởng và gia đình, giờ cũng bị trừng phạt. Tài sản của họ bị tịch thu, còn mọi người thì bầu chọn thôn trưởng mới.

*Vương gia ở đoạn này ý nói gia tộc họ Vương, không phải Vương gia hoàng thất.

Mọi chuyện trên núi đã được hoàng đế xử lý hoàn hảo. Gia đình Vương Tế bị diệt khẩu, Thi Hoàn cùng cha mẹ được bảo vệ an toàn, không còn lo lắng về nguy hiểm như trước. Cô cũng đã đến thành báo quan về sự việc Vương Tế quấy rối.

Tống Ấu Quân cảm thấy rất hài lòng, đang định mở miệng nói chuyện, thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.

“Công chúa điện hạ, có người chặn xe.” Thị vệ bên ngoài báo.

Nghe thấy vậy, Tống Ấu Quân nổi giận.

Trong thành này, lại có người dám cản xe ngựa của Trưởng Công chúa! Nàng tức giận: "Kẻ nào dám không có mắt? Đánh hắn đi!”

“Là Tam điện hạ.” Thị vệ đáp lại.

Tống Ấu Quân sững sờ một chút, rồi ra lệnh cho Tiết Quân vén màn xe lên. Nàng ngó đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy một nhóm thiếu niên đứng trước xe ngựa.

Trong số họ, một thiếu niên da hơi đen mỉm cười và nói: "Tịnh An Công chúa vạn an.”

Tống Ấu Quân không hề biết rằng mọi động tác của nàng lúc này đều bị đám thiếu niên quan sát kỹ lưỡng.

Nàng liếc qua mấy người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bình tĩnh của Khương Nghi Xuyên. Hai người đối diện nhau qua một khoảng cách, nhìn nhau một lúc.

Cuối cùng, Tống Ấu Quân nhìn về phía thiếu niên da đen, mặt mày cau lại, giọng điệu không mấy hài lòng: "Các ngươi cản xe ngựa ta làm cái gì?”