Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 24:



Tống Ấu Quân tức giận không kiềm chế được, bước nhanh xuống cầu thang, những bước chân giận dữ vang vọng trong không gian im lặng của tòa lâu.

Khi thang lầu đã xuống được một nửa, tiếng khóc nức nở của Tống Ngôn Ninh từ phía sau vọng lại:

"Hoàng tỷ, đợi ta với!”

Tống Ấu Quân dừng lại, quay lại với ánh mắt tức giận, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi theo ta làm gì nữa?”

Tống Ngôn Ninh cũng dừng lại trên bậc thang, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt hoảng hốt và đáng thương:

"Hoàng tỷ, ta sai rồi, tỷ đừng giận nữa, được không?”

Tống Ấu Quân nghiêng người một chút, đứng thẳng giữa cầu thang, đầu hơi ngẩng cao. Mặc dù thân thể ở vị trí thấp, nhưng khí thế của nàng vẫn không hề yếu đi: "Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?”

Tống Ngôn Ninh không thể trả lời ngay lập tức. Từ nhỏ, y sống cùng trưởng công chúa, mọi sở thích của nàng đều ảnh hưởng đến y, những người nàng ghét, y cũng ghét theo. Trưởng công chúa thường nói rằng Khương Nghi Xuyên là kẻ bị vứt bỏ, là kẻ thù của Bắc Chiêu. Vì vậy, y cũng đã ghét Khương Nghi Xuyên từ lâu. Khi trưởng công chúa ngang ngược và khó tính, Tống Ngôn Ninh luôn là đồng bọn, ủng hộ nàng vô điều kiện.

Vì thế, khi bị hỏi về lỗi lầm của mình, y không thể đưa ra câu trả lời.

Tống Ấu Quân mặt mày u ám, từng câu từng chữ đều nghiêm túc: "Để ta nói cho ngươi biết.”

“Tống Ngôn Ninh, ngươi đã mười bốn tuổi rồi, con trai nhà nông ở tuổi này đã có thể làm việc nặng, chăm sóc gia đình; con trai nhà giàu học cách tính toán và quản lý công việc; con trai quan lại cầm kiếm và sách, thi đỗ công danh, bắt đầu con đường quan lộ. Còn ngươi, là hoàng thất, nhưng đến giờ ngươi chỉ biết ăn chơi, chế nhạo người khác, ức h.i.ế.p bạn bè, nhìn người khác với ánh mắt giận dữ, hành động tuỳ hứng không biết điểm dừng.”

Tống Ngôn Ninh mặt tái nhợt, từng lời của nàng như đ.â.m thẳng vào tai y, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Ngươi là Lục hoàng tử của Nam Lung, được hưởng đặc quyền, nhưng cũng phải hiểu rõ trách nhiệm của mình. Các ngươi sẽ là thế hệ kế thừa Nam Lung. Nếu ngươi không phân biệt rõ đúng sai, không hiểu phải làm gì và không nên làm gì, ngươi sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng.”

Tống Ấu Quân vốn đã nổi giận, giọng điệu càng thêm nặng nề. Tống Ngôn Ninh khóc nấc lên, thở dốc từng hơi, nước mắt rơi lã chã.

Nhìn thấy Tống Ngôn Ninh khóc thảm thiết, lòng Tống Ấu Quân chợt mềm đi. Y chỉ mới mười bốn tuổi, từ nhỏ đã được chiều chuộng, mọi thứ đều thuận lợi, nhưng lại chưa từng được ai dạy dỗ những điều này. Y làm sao có thể hiểu được chứ.

Tống Ấu Quân hạ thấp giọng, nói: “Tống Ngôn Ninh, cho dù ngươi không giỏi võ, nhưng cũng có thể dùng văn để định quốc. Ít nhất, ngươi cũng phải tránh xa việc xấu, làm người tốt, đừng để mình trở thành kẻ xấu.”

Nói xong, nàng xoay người định rời đi, nhưng Tống Ngôn Ninh lại gọi nàng: "Hoàng tỷ…”

Lúc này, cơn giận của nàng đã dịu đi phần nào, thái độ của Tống Ấu Quân cũng không còn căng thẳng như trước, nàng hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Tống Ngôn Ninh lau nước mắt, chỉ tay vào tay phải của nàng, hỏi: “Có phải tỷ bị thương không?”

Tống Ấu Quân ngạc nhiên nhìn về phía tay phải của mình, rồi nhận ra ngón trỏ có một vết xước nhỏ, m.á.u chảy ra, nhuộm đỏ nửa ngón tay. Đó chắc hẳn là khi nàng cố tình đặt ly xuống, bị cạnh ly cắt phải. Lúc trước cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không để ý đến, giờ mới cảm thấy ngón tay đau âm ỉ, nhưng vết thương đã cầm máu.

Một vết thương nhỏ, Tống Ấu Quân không coi trọng nó, chỉ khẽ nói: “Sau này, ngươi nên học hỏi nhiều từ lão tam. Hắn là người chính trực, biết phân biệt đúng sai. Còn như những người khác, ngoài mặt cười cười nói nói, nhưng trong lòng thì giả dối, không thể tin.”

Tống Ngôn Ninh ngây người một lúc, rồi gật đầu, có vẻ như đã hiểu được lời nàng nói. Tống Ấu Quân liền xoay người bước xuống cầu thang, ra ngoài cửa. Tiết Quân đang đứng canh ở cửa, mặt không biểu cảm.

Lúc này, nàng mới nhận ra ngoài cửa còn có vài hạ nhân của Triều Tịch Tửu Lầu. Những người này vốn là để canh giữ ở các thang lầu, Tống Ấu Quân hơi ngạc nhiên nhìn Tiết Quân một cái, thầm nghĩ, không hổ là người do hoàng thất huấn luyện, Tiết Quân chắc hẳn đã nghe thấy tiếng động trong phòng, lập tức đưa tất cả hạ nhân ra ngoài.

Tống Ấu Quân xoa xoa ngón tay hơi đau, nói: “Hồi cung.”

Tống Ngôn Ninh vẫn còn nghẹn ngào khóc nức nở, dừng lại một lúc rồi cuối cùng cũng xuống lầu rời khỏi tửu lầu. Y không hề nhận ra rằng phía sau mình, Khương Nghi Xuyên đã đứng đó rất lâu.

"Ta không ngờ tỷ ấy lại khen ta như vậy." Tống Tễ đứng bên cạnh Khương Nghi Xuyên, khuôn mặt thoáng hiện chút bất đắc dĩ: "Từ khi nào mà Tống Ấu Quân có thể nói ra những lời như thế chứ..."

Khương Nghi Xuyên không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ nhìn về phía cánh cửa dưới lầu, vẫn đứng im lặng hồi lâu.

Bữa tiệc rượu tại Thái Bình Thư Viện bên ngoài đầy vui vẻ, nhưng chẳng ai hay biết rằng, Tịnh An Công chúa lại đứng trước mặt một nhóm con cháu quý tộc, nhấp một ngụm rượu rồi thốt ra những lời tàn nhẫn.

Dù trong lòng có quỷ, sự việc không liên quan đến mình, nhưng mọi cuộc trò chuyện tiếp theo đều xoay quanh những câu chuyện xưa giữa Tịnh An Công chúa và Khương Nghi Xuyên.

Tin đồn bắt đầu lan truyền khắp nơi. Tống Ấu Quân đã thể hiện rõ ràng thái độ của mình, những người trước đây từng vùi dập Khương Nghi Xuyên giờ đây bắt đầu hối hận. Những ai từng sợ hãi trước uy danh của trưởng công chúa, không dám nói chuyện với Khương Nghi Xuyên, giờ cũng bắt đầu thay đổi thái độ. Nói chung, mọi người đều gió chiều nào, theo chiều đó.

Tin đồn về sự hòa hảo giữa Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên lan rộng, khiến không ai dám mỉa mai hay chế nhạo hắn nữa. Điều này tất nhiên cũng có lợi cho danh tiếng của Tịnh An Công chúa, người đã có nhiều năm gánh vác tiếng xấu trong kinh thành.

Tuy nhiên, những tin đồn này không phải là điều Tống Ấu Quân bận tâm. Hiện giờ, mỗi ngày nàng đều đến Tư Lễ Cung, miệt mài học vũ điệu thần nữ. May mắn thay, điệu múa này không đòi hỏi những động tác quá phức tạp như duỗi thẳng chân hay cúi người, mà chỉ cần làm sao để cơ thể mềm dẻo, nhẹ nhàng. Chính vì vậy, nàng tập luyện miệt mài, vừa để cải thiện kỹ năng vừa để g.i.ế.c thời gian.

Tống Ngôn Ninh không còn đến tìm nàng nữa, vì mỗi lần đến đều bị Tống Ấu Quân cử người từ chối. Tính cách kiêu ngạo và tùy hứng này khiến nàng quyết tâm dạy dỗ y một bài học, để y luôn nhớ mãi.

Vì vậy, Tống Ngôn Ninh mỗi ngày đều đến sớm và ngồi chờ ở cửa Tẫn Hoan Cung. Y mang theo những món quà, không phải những trang sức xinh đẹp, mà là những hộp đồ ăn điểm tâm, thậm chí còn ôm theo một con heo con đen ngòm.

"Con heo lớn thế này, ôm vào vừa vặn, luôn luôn rầm rì kêu. Dù bốn chân ngắn nhưng chạy rất nhanh." Hòa Nhi vẫy tay múa chân trước mặt Tống Ấu Quân: "Lục điện hạ nói sẽ tặng cho người làm lễ vật."

Tống Ấu Quân vừa mới thay xong xiêm y sau khi trở về từ Tư Lễ Cung, hỏi lại: "Con heo này từ đâu ra vậy?"

Hòa Nhi lắc đầu: "Nô tỳ không rõ, chỉ biết Lục điện hạ nói sẽ đến sau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-24-ta-biet.html.]

Nàng nhấp một ngụm trà xanh: "Hắn đã kiên trì nhiều ngày rồi, không ngừng nghỉ."

Hòa Nhi mỉm cười: "Lục điện hạ từ nhỏ đã thích đến gần công chúa như vậy."

Tống Ấu Quân suy nghĩ một lát, cảm thấy mình đã đủ giáo huấn Tống Ngôn Ninh trong suốt thời gian qua, hẳn cũng làm y tỉnh lại một chút. Nàng hỏi: “Hắn mỗi chiều thường đi đâu học võ?”

“Trong bãi cỏ ở cung Đông Giao, công chúa có muốn đi không?”

Tống Ấu Quân gật đầu: "Ngươi đi về chuẩn bị kiệu, ăn xong cơm trưa, ta sẽ đi xem Tống Lục.”

Bãi cỏ Đông Giao cung rất rộng lớn, địa hình có nhiều chỗ trũng, phải đi xuống mấy tầng cầu thang. Ngày thường có tướng sĩ huấn luyện binh lính ở trên, còn những thiếu niên học võ đều tập trung tại đây. Có người cưỡi ngựa luyện tập, có người cầm trường kiếm, ngân thương để luyện thân pháp.

Để thuận tiện nghỉ ngơi, khu vực quanh đồng cỏ còn có nhiều ghế dài.

Đồng cỏ rộng lớn, nhìn khắp một lượt không dễ dàng tìm ra Tống Ngôn Ninh. Tống Ấu Quân đứng ở vị trí cao, nhìn xuống đồng cỏ một lúc lâu.

Ngày thường, các cung nữ sẽ đi qua khu này, thỉnh thoảng liếc nhìn những nam tử đang tập luyện, nhưng chưa bao giờ thấy một thiếu nữ ăn mặc sang trọng như vậy xuất hiện, lại còn có vài cung nhân đi theo hầu.

Áo váy của nàng được làm từ tơ vàng, dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh chiếu sáng, khiến không ít người phải chú ý, và những người chưa thấy nàng thì đều đoán mò về thân phận của nàng.

Tống Ấu Quân đứng lâu cũng không tìm thấy Tống Ngôn Ninh, nhưng lại nhìn thấy Khương Nghi Xuyên đang nằm nghỉ trên một chiếc ghế dài.

Nàng đến đây lần này thực ra là để tìm Khương Nghi Xuyên, sau khi sự việc ngày hôm ấy qua đi, nàng vẫn còn một số lời muốn nói. Tuy nhiên, cơ hội để gặp mặt luôn không đến, Khương Nghi Xuyên không thường xuất hiện gần Tẫn Hoan Cung, vì vậy nàng đành phải tự mình đến tìm.

Ban đầu nàng định sai Hòa Nhi mời Khương Nghi Xuyên đến, nhưng lại lo lắng hắn sẽ từ chối với vẻ lạnh lùng, may mà nàng vẫn đi cùng Hòa Nhi xuống dưới, hạ mấy tầng cầu thang đến gần chiếc ghế dài.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Khương Nghi Xuyên đang trong tư thế thư giãn, đầu tựa vào một chiếc thang gỗ, tóc đen bóng mượt xõa xuống bên cạnh. Ánh sáng mặt trời bao phủ quanh người hắn, gió nhẹ khẽ thổi qua trán lộ ra làn da trắng ngần. Hắn nhắm mắt lại, nhìn không có vẻ gì là phòng thủ hay căng thẳng.

Mọi người xung quanh thấy Tống Ấu Quân, tự động lặng lẽ rời đi, tránh khỏi sự chú ý.

Tống Ấu Quân đứng trước mặt Khương Nghi Xuyên, nhìn một lúc rồi nhận thấy mọi người đều đang nhìn mình. Nàng từ Hòa Nhi nhận lấy chiếc dù, đi thêm hai bước về phía trước, nghiêng dù ra che mặt hắn, tạo ra một khoảng râm mát.

Một lát sau, Khương Nghi Xuyên mở mắt, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào nàng.

Tống Ấu Quân mỉm cười: "Có thời gian không? Ta muốn cùng ngươi nói chuyện.”

Nàng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, nếu Khương Nghi Xuyên từ chối trước mặt mọi người thì sao? Nếu hắn giận, mặc dù chuyện này không phải do nàng gây ra thì sao? Liệu Khương Nghi Xuyên có phân biệt rõ ràng được không?

Nàng cố gắng tỏ ra dịu dàng và hòa nhã.

May mắn là, Khương Nghi Xuyên không phải loại người chú ý đến thị phi. Dù không nói gì, nhưng hắn đứng dậy.

Tống Ấu Quân trong lòng vui vẻ, dẫn hắn đến một khu vực không có ai, rồi đưa chiếc dù cho một cung nhân có vóc dáng cao hơn, bảo hắn nâng dù lên, che cả nàng lẫn Khương Nghi Xuyên dưới bóng mát.

Khương Nghi Xuyên cao hơn nàng rất nhiều, khi hai người đối diện, tầm mắt của hắn hướng ra xa, ánh mắt hạ xuống có chút lười biếng.

Trên khuôn mặt hắn không còn vẻ thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng như trước, mà chỉ có sự tĩnh lặng khi nhìn vào Tống Ấu Quân.

Hai người đứng đó một lúc lâu, Tống Ấu Quân trong lòng chuẩn bị lý do để thoái thác. Thời gian dường như trôi qua thật yên tĩnh, Khương Nghi Xuyên cũng không vội vàng, chỉ lặng lẽ chờ nàng mở lời.

“Ngươi có cảm thấy chuyện về khối bạch ngọc hôm trước có chút kỳ lạ không?” Tống Ấu Quân không do dự mà hỏi thẳng.

Khương Nghi Xuyên có vẻ đã đoán được sẽ là câu hỏi này, không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Ngươi cho rằng Tống Ngôn Ninh bị lợi dụng?”

Tống Ấu Quân không ngờ rằng hắn lại đoán đúng suy nghĩ của mình ngay lập tức: "Đúng vậy, mấy ngày nay Tống Ngôn Ninh luôn ở trong cung, không có bạn bè bên cạnh, chẳng có lý do gì lại tình cờ gặp được khối ngọc trên phố. Ta nghi ngờ có người cố ý đưa khối ngọc đó cho hắn.”

Khương Nghi Xuyên lắng nghe, rồi một cách bình tĩnh hỏi lại: "Ngươi nghi ngờ là ai?”

Tống Ấu Quân nhìn thấy thái độ điềm tĩnh của hắn, cảm thấy hoàn toàn khác với những gì nàng đã tưởng tượng.

Trước đây, nàng nghĩ Khương Nghi Xuyên có thể sẽ từ chối hoặc tỏ ra không kiên nhẫn với cuộc trò chuyện này, thậm chí có thể không muốn phản ứng gì, nhưng giờ nàng lại thấy hắn có vẻ đã hiểu hết mọi chuyện.

Tống Ấu Quân dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ngày ấy khi Tống Ngôn Ninh xuất cung, Tống Tu Xa chắc chắn có tham gia, còn có người tên Ngô Chấn, ngoài ra...”

Quan sát sắc mặt của Khương Nghi Xuyên, nàng tiếp tục: "Ngươi không thấy sao... Người bên cạnh ngươi cũng có thể có hiềm nghi, đặc biệt là cái tên có làn da đen ấy.”

Tống Ấu Quân không dám đoán chính xác mối quan hệ giữa Khương Nghi Xuyên và thiếu niên da đen đó, vì vậy nàng chọn từ ngữ cẩn thận, thậm chí đã chuẩn bị lý do vững chắc để bảo vệ quan điểm của mình.

Một cơn gió thu thoảng qua, vén nhẹ sợi tóc trên trán hắn, lộ ra đôi lông mày kiên nghị và đôi mắt đen như hồ sâu.

Sau một khoảng thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi, Khương Nghi Xuyên nói: "Ừ, ta biết rồi.”

Tống Ấu Quân bất ngờ, mở to mắt, còn tưởng mình nghe lầm: "Ngươi biết?”