Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 25: Tâm bình khí hòa



Khương Nghi Xuyên luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không có nhiều biểu cảm, điều đó khiến những lời hắn nói ra càng thêm nghiêm túc.

Tống Ấu Quân nhìn hắn một cách cẩn thận: "Ngươi có phải cũng đoán được không?”

Hắn trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Ta biết ai tham gia vào việc này.”

Ngay khi nghe vậy, Tống Ấu Quân lập tức hiểu ra, không phải Khương Nghi Xuyên đang nghi ngờ điều gì, mà là hắn đã xác minh chuyện này trong mấy ngày qua và đã biết những ai tham gia.

Thực tế, chuyện này khá rõ ràng, có người cố gắng làm xấu đi mối quan hệ của nàng và Khương Nghi Xuyên, nhằm tạo ra kế hoạch này. Bởi trước đây đã có đồn đoán về việc hai người hòa hoãn, nếu thực sự là trưởng công chúa tham gia buổi tiệc đêm hôm đó, có thể đã xảy ra xung đột gay gắt với Khương Nghi Xuyên, thậm chí là có thể liên quan đến khối ngọc ấy.

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng Tống Ấu Quân không chỉ trừng trị Tống Ngôn Ninh, mà còn trả lại ngọc cho Khương Nghi Xuyên.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Cái ủy khuất này không chỉ dành cho Tống Ngôn Ninh mà còn cho cả những người liên quan, bao gồm cả Tống Ấu Quân, người cũng bị lợi dụng trong chuyện này. May mắn là kết quả không đi theo hướng mà những người ấy mong muốn.

Tống Ấu Quân không hỏi là ai, chỉ nói: "Ngươi không cần nói, ta cũng có thể đoán ra, chỉ có một vài người bên cạnh ngươi.”

“Ngươi nghĩ sao?” Hắn hỏi lại.

“Tống Lục mặc dù đã làm sai, nhưng không thể để người khác lợi dụng, không thể cứ thế chịu đựng ủy khuất này.” Tống Ấu Quân nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề rút lui, kiên quyết nói: "Phiền ngươi chuyển lời, bảo những người tham gia trong chuyện này bên cạnh ngươi xin lỗi Tống Lục.”

Tống Ngôn Ninh đã sai, y phải chịu trừng phạt. Nhưng với tư cách là tỷ tỷ, Tống Ấu Quân sẽ vừa dạy bảo vừa bảo vệ hoàng đệ của mình.

Thực tế, Tống Ấu Quân biết rằng nếu nàng muốn làm khó những người này, sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần nói một câu. Tuy nhiên, nếu họ không chịu xin lỗi và tiếp tục lẩn tránh, nàng sẽ không để yên.

Mọi chuyện phải rõ ràng, phải tính toán chi tiết.

Khương Nghi Xuyên không thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía đồng cỏ, không nói gì, có vẻ như đang suy nghĩ.

Không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng.

“Hoàng tỷ!” Một tiếng gọi từ xa vọng lại.

Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên đồng thời quay đầu, nhìn thấy Tống Ngôn Ninh đang chạy vội vàng về phía này.

Nàng chú ý kỹ, nhận thấy Tống Ngôn Ninh đang dẫn theo một con heo nhỏ màu đen, bốn chân ngắn ngủn chạy nhanh theo kịp tốc độ của Tống Ngôn Ninh.

Tống Ấu Quân nhìn về phía đồng cỏ và nhận ra mọi người đều đang chú ý tới họ, trong lòng tự hỏi sao Tống Ngôn Ninh lại có thể mang theo một con heo con đi học như vậy mà không thấy xấu hổ.

Nàng lập tức quay sang Khương Nghi Xuyên, nói: “Ta muốn nói chuyện với hắn, phải để bọn họ suy nghĩ thật kỹ về chuyện này, gặp lại sau.”

Nói xong, nàng vội vàng quay lại, không muốn tiếp tục làm trò cười trước mặt mọi người.

Khương Nghi Xuyên chỉ lặng lẽ nhìn nàng rời đi, ánh mắt theo dõi Tống Ngôn Ninh khi y chạy lại gần. Cho đến khi họ chạy ra khỏi tầm mắt, Khương Nghi Xuyên mới quay lại, ngồi xuống ghế.

Tống Tễ ngồi bên cạnh hắn, cười hỏi: “Nàng ta nói gì với ngươi vậy?”

Khương Nghi Xuyên giơ tay duỗi người, tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại để tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, rồi đáp: “Nói bọn họ phải chuẩn bị thứ tốt để Tống Lục có thể nhận lỗi.”

“Nàng thật sự nghĩ vậy sao?” Tống Tễ hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-25-tam-binh-khi-hoa.html.]

“Không phải nàng." Khương Nghi Xuyên trả lời nhẹ nhàng.

Tống Tễ không cần hỏi thêm gì, một chút là hiểu ngay. Đây không phải là câu trả lời cho câu hỏi của Tống Tễ, mà là Khương Nghi Xuyên đang bày tỏ suy nghĩ của chính mình. Mặc dù Tống Ngôn Ninh là người bị lợi dụng, nhưng thực ra người cần phải chịu trách nhiệm là Khương Nghi Xuyên và Tống Ấu Quân. Vì vậy, việc khiến Tống Ngôn Ninh xin lỗi là để công bằng cho ba người.

Điều này có nghĩa là Khương Nghi Xuyên và Tống Ấu Quân đã giải quyết được mâu thuẫn.

Tống Tễ không nói thêm gì nữa, yên lặng ngồi xuống. Cơn gió cuối mùa thu nhẹ nhàng thổi qua đồng cỏ, thổi qua mái tóc dài của họ, mang đến một cảm giác mát mẻ dễ chịu.

Tống Ấu Quân đứng ở nơi cao, nhìn xuống xa xăm, thấy hai thiếu niên ngồi cạnh nhau. Một người thư thái, một người lại ngồi thẳng lưng, cả hai không nói gì, chỉ ngồi cùng nhau như vậy.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, không biết Tống Tễ và Khương Nghi Xuyên có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp này đến khi trưởng thành hay không. Hiện tại họ vẫn còn là những thiếu niên, có thể gọi nhau là huynh đệ, cùng nhau uống rượu, vui chơi. Nhưng sau này, khi trưởng thành, một người ở Nam Lung, một người ở Bắc Chiêu, liệu họ có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề không? Thậm chí, liệu có gặp nhau trên chiến trường, đối đầu với nhau?

Nàng đang suy nghĩ miên man thì Tống Ngôn Ninh đã đuổi kịp, dừng lại bên cạnh nàng, thở hổn hển: "Hoàng tỷ, sao lại chạy nhanh thế?”

Tống Ấu Quân vỗ vỗ bờ vai y: "Chúng ta là tỷ đệ, phải tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, không muốn bị người khác nghe thấy.”

Tống Ngôn Ninh chu mỏ, đôi mắt ngấn lệ: "Sao mấy ngày nay tỷ không gặp ta…”

Nàng vội vã nói: “Nam nhi có nước mắt nhưng không thể dễ dàng rơi, nhìn xem, ở đây đông người như vậy, ngươi không sợ người khác chế giễu sao?”

Y vội vàng chớp mắt, kiềm chế nước mắt, rồi kêu lên: “Hoàng tỷ, ta thật sự biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm. Tỷ không cần giận nữa, đừng bỏ mặc ta!”

Tống Ấu Quân dịu dàng nói: “Tống Lục, trước đây ta sai, không dạy dỗ ngươi cho tốt. Ngoài kia có rất nhiều lời đồn không hay về chúng ta, rất khó nghe. Sau này chúng ta sẽ thay đổi, cùng nhau trở nên tốt hơn, được không?”

Tống Ngôn Ninh không quan tâm đến việc có hiểu hay không, chỉ gật đầu đồng ý.

Nàng rất vui mừng, trước đây nói bao nhiêu lần, y đều không hiểu, nhưng lần này, sau một chút giáo huấn, y đã có vẻ thành thật hơn.

Tống Ấu Quân nghĩ thầm, hy vọng kết cục tốt nhất của mình không phải là bị c.h.é.m đầu. Nếu có thể, nàng mong sao quốc gia này không bị mất nước, dù có thua Bắc Chiêu, bị khuất phục, cũng tốt hơn là hoàng thất Tống thị phải chịu kết cục bi thảm.

Tất nhiên, kết quả lý tưởng nhất là các thiếu niên Nam Lung đứng lên, kiên cường chống lại sự tấn công từ Bắc Chiêu.

Giống như Tống Tễ hay Tống Ngôn Ninh, những thiếu niên đồng lứa, họ là tương lai của Nam Lung, khi họ đứng vững, Nam Lung mới có thể ổn định.

Đang mải suy nghĩ, Tống Ấu Quân bỗng cảm nhận được một vật nặng đụng vào chân mình. Cúi xuống, nàng nhận ra đó là con heo nhỏ đen mà Tống Ngôn Ninh luôn mang theo. Rõ ràng nó cũng đã quá mệt mỏi, va vào chân nàng rồi không ngừng thở hổn hển.

Nàng nhíu mày: "Ngươi đến đây học, sao lại mang theo con heo này?”

Tống Ngôn Ninh tỏ vẻ vô tội: "Ta cũng không biết, lúc ra ngoài mới phát hiện nó cứ đuổi theo, nên mới mang nó tới.”

Y rút ra một sợi dây thừng, ngồi xổm xuống, quàng sợi dây vào cổ con heo và đưa nó cho Tống Ấu Quân. “Hoàng tỷ, con heo này không lớn lắm, tỷ mang về nuôi thử đi.”

Tống Ấu Quân tỏ vẻ khó chịu: "Nói linh tinh, sao có thể có heo không lớn để nuôi?” Tuy nàng không ngại nuôi mèo chó, nhưng nuôi heo thì nàng thật sự không có kinh nghiệm.

Tống Ngôn Ninh vẫn kiên quyết: "Là thật mà, ta đã đặt tên cho nó rồi, gọi là Tiểu Tuế Tuế.”

Tống Ấu Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, nàng gần như muốn trừng y.

Tên của nàng lại bị lấy để đặt cho một con heo? Sao y dám làm như vậy?