Cuối cùng, Tống Ấu Quân vẫn phải mang con heo nhỏ trở về cung. Con heo đen chạy loạn trong phòng, cứ va vào bàn ghế, phát ra những tiếng động lạ. Tống Ấu Quân cảm thấy rất đau đầu và liền sai cung nhân mang nó đến thiên điện để dưỡng.
Dù sao thì, nàng thật sự không thể thích nổi một con heo. Nếu là thịt heo, nàng có thể rất thích ăn, nhưng nuôi nó thì lại không hề có kinh nghiệm.
Nghĩ lại, cũng phải cảm ơn Tống Ngôn Ninh vì sự ân cần của y.
Tống Ấu Quân nghĩ đến sự kiện này và nhận ra đã đến lúc hỏi Tống Ngôn Ninh về những chi tiết cụ thể mà nàng còn chưa rõ. Trước mắt, lễ hội tế thiên sắp diễn ra, nàng sẽ rất bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh. Tống Ấu Quân vừa lo lắng vừa nghĩ ngợi, và sai cung nhân chuẩn bị một chiếc xe ngựa bình thường.
Tiết Quân đã xin nghỉ hai ngày trước, nói rằng có một buổi đấu giá binh khí tại Lâm Lang Các trong hai đêm tới, cô muốn đi tìm một món bảo bối. Tống Ấu Quân lúc đầu không để ý lắm, nhưng vì nhớ đến yêu cầu của Tống Ngôn Ninh với Khương Nghi Xuyên, nàng quyết định sẽ đi cùng Tiết Quân để xem sao.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Trước đây, mỗi lần ra cung, nàng đều gặp phải những phiền toái không đáng có, như việc gặp Trác Ương Lan gây sự ở Cẩm Vân Lâu hay Tống Ngôn Ninh làm loạn ở tửu lầu. Vì vậy, lần này, Tống Ấu Quân quyết định cải trang để tránh bị nhận ra.
Nàng chọn một bộ váy màu nguyệt bạch, với tay và cổ áo thêu sợi vàng tinh tế. Bộ trang phục không quá rực rỡ nhưng vẫn tỏ ra cao quý. Nàng dùng một chiếc tế sa* đen để che mặt, dù hơi hạn chế tầm nhìn nhưng vẫn có thể bảo vệ nàng khỏi bị nhận diện.
*tế sa: mạng che mặt.
Mặc dù người thực sự quen biết nàng sẽ dễ dàng nhận ra, nhưng Tống Ấu Quân chỉ không muốn bị những người ngoài cung phát hiện.
Khi gần đến chạng vạng, nàng uống một chén cháo, đứng gần cửa nhìn lên cao, ngắm những đám mây đỏ lan rộng khắp bầu trời.
Tống Ngôn Ninh rời khỏi tẩm cung sớm, trực tiếp đến Tẫn Hoan Cung. Khi y đến gần, phát hiện có một chiếc xe ngựa bình thường đứng ở cửa cung. Y đang thắc mắc là ai đến, thì thấy Tống Ấu Quân đứng gần cửa vẫy tay với mình.
"Hoàng tỷ, xe ngựa này là của ai vậy?" Tống Ngôn Ninh bước nhanh lại gần.
"Là của ta." Tống Ấu Quân trả lời.
"A? Tỷ muốn xuất cung sao?" Tống Ngôn Ninh lau mồ hôi trên trán. "Ta cũng phải đi!"
Tống Ấu Quân gật đầu: "Ừ, ta đang đợi ngươi đây. Đi thay quần áo đi, chúng ta cải trang một chút để tránh bị nhận ra."
Tống Ngôn Ninh nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Hoàng tỷ, cho ta mượn một bộ xiêm y đi."
Tống Ấu Quân ngạc nhiên: "Ngươi muốn mặc đồ nữ sao?"
"Hiện giờ về cung thay đồ tốn quá nhiều thời gian. Dù sao ngươi cũng nói muốn cải trang, mặc xiêm y của ngươi chắc sẽ không ai nghi ngờ ta là ai." Tống Ngôn Ninh cười nói. "Trước kia ta cũng từng mặc qua mà."
Y chỉ mới mười bốn tuổi, chiều cao so với Tống Ấu Quân thấp hơn một chút, nếu mặc đồ nữ cũng chẳng ai nghi ngờ.
Tống Ấu Quân bảo Hòa Nhi chọn một bộ váy hồng và vàng, rồi để y thay đồ tại thiên điện.
Bộ váy hơi rộng so với y, và váy gần như chạm đất, nhưng không có vấn đề gì lớn khi đi lại. Hòa Nhi còn búi tóc và đội cho y một chiếc tế sa giống Tống Ấu Quân. Nhìn vào, Tống Ngôn Ninh thật sự giống một tiểu cô nương.
Một chút cũng không thể nhận ra đó là một thiếu niên.
Y vui vẻ, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng khi đi đường lại luôn quên kéo váy lên, liên tục dẫm phải.
Hai người cùng một chiếc xe ngựa rời cung, trên đường, Tống Ngôn Ninh ăn điểm tâm và nghịch ngợm chiếc váy của mình.
Tống Ấu Quân nhân cơ hội hỏi: “Tống Lục, khối bạch ngọc đó, ngươi lấy ở đâu vậy?”
Nhắc đến khối bạch ngọc, Tống Ngôn Ninh cảm thấy có chút tâm lý bất an, không còn vẻ vui vẻ như trước: "Là ta thấy ở một tiệm ngọc thạch.”
Không phải do người khác tặng.
Tống Ấu Quân lặng lẽ hỏi: “Vậy sao ngươi lại mua khối ngọc đó?”
Tống Ngôn Ninh thành thật trả lời: “Nhị ca nói khối ngọc đó là loại thượng phẩm, tỷ chắc chắn sẽ thích, nên ta mới mua.”
“Vậy sao ngươi lại biết đó là của Khương Nghi Xuyên?” Nàng hỏi tiếp.
“Nhị ca nói, thấy ta cứ nghịch ngọc mãi, liền mượn xem một chút, rồi nói cảm thấy khối ngọc này giống với cái xuyến ngọc trong túi thơm của Khương Nghi Xuyên. Ta chỉ thấy cái túi thơm đó vài lần, nhưng cũng cảm thấy nó quen mắt.” Tống Ngôn Ninh trả lời một cách thành thật.
“Tiệm ngọc thạch đó cũng là Tống Tu Xa dẫn ngươi đi sao?”
Y gật đầu: “Nhị ca nói muốn mua ngọc, nên dẫn ta đi dạo.”
Mọi thắc mắc đã được giải đáp.
Quá trình có vẻ đơn giản, chính là Tống Tu Xa từng bước dẫn Tống Ngôn Ninh mua khối ngọc đó, vô tình nhắc tới đó là ngọc của Khương Nghi Xuyên, rồi thêm vài lời xúi giục, làm nảy sinh sự việc đêm tiệc rượu.
Tống Ngôn Ninh rất thẳng thắn, y luôn tin tưởng những gì người khác nói mà không chút nghi ngờ, nên Tống Tu Xa nói gì cũng tin.
Còn Khương Nghi Xuyên nói là biết những người xung quanh hắn cũng tham gia vào chuyện này, có thể khối ngọc đó là của thiếu niên da đen, cũng có thể là một phần trong kế hoạch nào đó, ai mà biết được.
Tống Ấu Quân nhắm mắt trầm tư, bên trong xe ngựa trở nên yên tĩnh. Tống Ngôn Ninh cẩn thận lên tiếng: “Hoàng tỷ, khối ngọc đó không phải đã trả lại cho Khương Nghi Xuyên rồi sao?”
Nàng nhẹ nhàng đáp: “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Đêm đó ngươi làm chuyện quá đáng như vậy, lời nói cũng rất tổn thương, phải xin lỗi hắn một cách thật lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-26-dau-gia.html.]
“Vậy ta phải tặng hắn lễ vật gì?” Tống Ngôn Ninh cảm thấy hơi buồn chán.
“Tiết Quân nói Lâm Lang Các có tổ chức đấu giá, chúng ta có thể đi xem và tìm kiếm thứ gì đó, rồi tặng hắn.”
“Nhưng Khương Nghi Xuyên không dùng kiếm.” Tống Ngôn Ninh nói.
Tống Ấu Quân ngạc nhiên mở mắt nhìn y: “Hắn không dùng kiếm? Ngươi chắc chắn chứ?”
Trong sách ghi rất rõ ràng, Khương Nghi Xuyên có tài kiếm thuật vô cùng tuyệt vời, khi hắn rút kiếm, không ai có thể ngăn cản, kiếm của hắn nhanh đến mức chỉ cần người đối diện nhìn thấy hắn rút kiếm, thì đầu đã lăn trên mặt đất rồi. Lưỡi kiếm khi thu vào vỏ, thậm chí không có một vết máu.
Tống Ngôn Ninh nói hắn không biết sử dụng kiếm?
“Thật sự không biết, lần trước thầy giáo bảo hắn dùng kiếm phá giáp, nhưng hắn lại nói không thể dùng kiếm vì sợ gây tổn thương. Nghe vậy có thể là hắn không muốn dùng kiếm, chỉ tìm lý do mà thôi.” Tống Ngôn Ninh tiếp tục: "Cung tiễn của hắn cũng bình thường, thầy giáo bảo hắn chỉ thích hợp học sách vở.”
Tống Ấu Quân hiểu ra, có lẽ Khương Nghi Xuyên cố gắng giấu giếm khả năng thật sự của mình để tự bảo vệ, không muốn cho người khác biết, và cũng có thể mấy năm nay hắn không hề thư giãn để luyện tập, tất cả những khả năng của hắn đều được che giấu cẩn thận.
Tống Ấu Quân không giải thích thêm, chỉ nói: "Ngươi không cần quan tâm hắn có thể hay không, dù sao cung tiễn và kiếm đều là thứ hắn cần phải học, cứ đưa cho hắn đi.”
Tống Ngôn Ninh gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Lâm Lang Các vào tối hôm sau, nơi đây đã rất đông người, không khí náo nhiệt chuẩn bị cho một buổi tối sôi động.
Khi Tống Ấu Quân xuống xe và hòa vào dòng người, vừa mới bước vào đã thấy hàng loạt binh khí được trưng bày. Có những loại vũ khí hoa lệ, được nạm vàng khảm bạc, điểm xuyết bằng trân châu và mã não, còn có những loại vũ khí có thiết kế mộc mạc, với vẻ ngoài giản dị nhưng sắc nhọn.
Lâm Lang Các rất rộng rãi, không gian bên trong thoáng đãng. Lầu hai hình tròn nhìn xuống lầu một, từ đó có thể quan sát hết toàn cảnh của đại sảnh.
Tống Ấu Quân vừa vào cửa liền bảo Tiết Quân đi vòng xung quanh, vì dù sao họ đều ở trong cửa hàng, có gì bất thường cô cũng dễ dàng nhận ra.
Tống Ngôn Ninh nhìn xung quanh và thấy một hàng dài người đứng chờ, nói: "A tỷ, hình như chúng ta phải xếp hàng để nhận ngọc bài mới có thể tham gia đấu giá.”
Tống Ấu Quân nhìn theo hướng y chỉ và quả thật thấy có một hàng dài. Vì cả hai đều cải trang, nên cũng yên tĩnh đứng xếp hàng.
May mắn là hàng không dài lắm, họ nhanh chóng đứng ở cuối hàng.
Những người xung quanh nhìn họ chỉ là hai cô nương nhỏ bé, chẳng ai chú ý đến, có người còn cười nói: "Cả tiểu nữ nhi cũng ra ngoài mua đồ đấu giá, thật là buồn cười.”
Tống Ấu Quân không bận tâm, còn Tống Ngôn Ninh thấy nàng không có phản ứng gì, cũng im lặng đứng yên.
Dù hàng không dài, nhưng họ vẫn phải chờ rất lâu. Tống Ấu Quân bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, sai Tống Ngôn Ninh đi kiểm tra xem sao lại lâu như vậy.
Khi Tống Ngôn Ninh vừa bước đi, một người béo mập liền tiến đến đứng ngay trước Tống Ấu Quân.
Tống Ấu Quân ghét nhất là những người chen lấn trong hàng, nhưng nhìn người mập mạp này, nàng cùng Tống Ngôn Ninh đều không đủ sức chen vào nên đành nhẫn nhịn và cố gắng đứng yên.
Không ngờ rằng, sau khi người mập mạp đứng vững, gã nhận ra phía sau không có ai dám phản ứng, liền vẫy tay gọi nhóm bạn đến đứng phía trước, đẩy Tống Ấu Quân ra xa một chút.
Nàng lập tức tức giận, quay lại đẩy vai gã: "Ngươi chen ngang hàng là chuyện bình thường, nhưng còn kéo bạn đến đẩy người khác à?”
Không biết là vì người mập mạp da dày hay chưa nghe thấy, nhưng gã chỉ tiếp tục cười lớn với nhóm bạn và không hề phản ứng.
Tống Ấu Quân giận đến mức không thể nhịn được, mở miệng quát lớn: "Tên mập c.h.ế.t tiệt, ta đang nói chuyện với ngươi đó!”
Tên mập mạp ngay lập tức nổi giận khi nghe thấy ba từ "mập c.h.ế.t tiệt." Mắt gã trợn tròn, quay lại nhìn nàng: "Ngươi là một cô nương, sao miệng lại bẩn thỉu như vậy, không ai dạy dỗ ngươi sao?”
Tống Ấu Quân bật cười: "Ngươi là một lão gia lớn rồi, mắt có bị mù không? Không thấy ta đang đứng đây sao? Ai cho phép ngươi đi qua phía trước ta?”
Tên mập mạp hừ một tiếng, vẻ mặt vô lại: "Ta thích thế đấy thì sao? Một cô gái nhỏ như ngươi, chẳng lẽ không mau về nhà học thêu hoa đi? Cái nơi này sao có thể là chỗ ngươi nên đến?”
Nàng trợn mắt, giọng cao lên gọi:
"Tiết Quân!”
Tống Ấu Quân chỉ tay vào gã: "Ngươi chờ đó, ta sẽ gọi người tố cáo ngươi!”
Lời này khiến tên mập tức giận, giơ tay định tát nàng, nhưng còn chưa kịp hạ xuống, một bàn tay khác đã chộp lấy cổ tay gã ngăn lại. Khuôn mặt tên mập tức khắc hiện lên vẻ đau đớn, nhưng tay vẫn không thể động đậy chút nào.
Tống Ấu Quân vốn tưởng đó là Tiết Quân, định khen tốc độ nhanh của cô, nhưng ngẩng đầu lên mới phát hiện không phải Tiết Quân.
Đứng trước mặt nàng là người mặc áo tuyết trắng - Khương Nghi Xuyên, tóc đen mắt đen, khí chất thanh cao và sạch sẽ.
Khương Nghi Xuyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng chế ngự tay tên mập mạp, không nói gì, nhưng ánh mắt sắc lạnh khiến gã cảm thấy sợ hãi.
Gã không chịu nổi nữa, mở miệng nhận thua: "Vị đại hiệp này……”
Chưa kịp nói hết câu, một chiếc váy áo xòe ra trước mặt gã, là một cú đá mạnh, trực tiếp đá tên mập mạp lùi lại mấy bước.
Nàng mắng: "Đồ mất não, vừa rồi chẳng phải ngươi rất kiêu ngạo sao?”
Khương Nghi Xuyên nhấc mí mắt, dừng lại trên mặt nàng, ánh mắt lướt qua lớp tế sa đen.