Khi Tống Ấu Quân trở về, nàng càng suy nghĩ càng cảm thấy sự xuất hiện của Khương Nghi Xuyên tại nơi đó không thể chỉ là trùng hợp.
Những nữ tử vừa rồi chắc chắn đã cố ý biến nàng thành trò cười. Bề ngoài trông như trò chuyện vô tình, nhưng thực chất họ đã biết chính xác thời điểm Khương Nghi Xuyên kết thúc buổi luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung và sẽ đi ngang qua.
Có lẽ, trưởng công chúa trước đây quá ngây thơ, thường xuyên bị lợi dụng làm trò tiêu khiển, nên những người xung quanh mới dám lộ liễu đến vậy.
Tống Ấu Quân giận đến mức đ.ấ.m mạnh lên thành kiệu, khiến Hòa Nhi giật mình, vội vàng tiến tới hỏi:
“Điện hạ, người có điều gì không thoải mái ạ?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tống Ấu Quân dứt khoát hỏi:
“Những nữ tử lúc nãy, ngươi đều nhận ra chứ?”
Hòa Nhi vẫn giữ nét mặt bình thản, lập tức trả lời:
“Một đôi tỷ muội là con gái của Binh Bộ Thị Lang, ngồi bên tay trái người là Ngũ tiểu thư phủ Thụy Quốc công, còn bên tay phải là con gái Thất vương gia.”
Nghe vậy, Tống Ấu Quân chống đầu, lười nhác dặn dò:
“Ngươi nhớ kỹ những người này. Sau này nếu gặp họ ở bất kỳ đâu, hãy nhắc ta trước.”
Hòa Nhi đáp lời, không nói thêm gì.
Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Khương Nghi Xuyên khi rời đi, Tống Ấu Quân càng thêm quyết tâm ghi nhớ kỹ chuyện này.
Trở lại hoàng cung, Tống Ấu Quân thay trang phục giản dị hơn, uống một ly trà nóng để xua đi cái lạnh rồi tựa mình trên ghế mềm.
Trong điện chỉ có vài cung nữ đứng hầu. Hòa Nhi nhẹ nhàng thêm hương liệu vào lò, mùi hương thanh nhã dần lan tỏa trong không gian.
Nằm nghỉ một lát, Tống Ấu Quân chợt hỏi:
"Đại lễ tế trời năm nay tổ chức ngày nào?”
Hòa Nhi đáp:
“Thưa công chúa, như mọi năm, đại lễ sẽ diễn ra vào ngày mười tháng chín.”
Đại lễ tế trời là một sự kiện trọng đại, được tổ chức nhằm thể hiện sự hưng thịnh của Nam Lung quốc. Hoàng tộc Tống thị đã biến lễ này thành truyền thống để các quốc gia chư hầu đến cống nạp và cùng tham gia các cuộc thi tài, cầu nguyện quốc thái dân an.
“Còn bao nhiêu ngày nữa?”
“Nếu tính từ hôm nay thì vừa đúng nửa tháng.”
Tống Ấu Quân âm thầm suy tính. Trong nguyên tác, lễ này chỉ được nhắc đến một lần khi Khương Nghi Xuyên giành chiến thắng ở tuổi mười tám, gây chấn động khắp nơi. Cũng sau lễ đó, hắn trở về Bắc Chiêu và trở thành người dẫn quân đánh bại Nam Lung trong tương lai.
Tuy nhiên, trước sự kiện này, các chi tiết không được miêu tả rõ ràng. Nàng cũng không biết liệu có biến cố gì xảy ra.
“Ngày mai, ta có cần tham gia buổi khóa diễn không?” Nàng hỏi.
“Điện hạ đã hứa với Hoàng hậu nương nương, nên vẫn phải tham dự.” Hòa Nhi đáp.
Dù sao cũng tốt hơn là chỉ quanh quẩn trong cung điện.
Phần còn lại trong ngày, nàng từ chối tiếp bất kỳ ai đến bái kiến. Ăn xong bữa tối, nàng đi nghỉ sớm, nhưng mơ rất nhiều giấc mơ lộn xộn.
Khi Hòa Nhi nhẹ nhàng đánh thức, trời chỉ vừa sáng.
Tống Ấu Quân lười biếng mở mắt, hỏi trong cơn ngái ngủ:
“Khóa học nào cũng phải dậy sớm như thế này sao?”
Hòa Nhi cẩn thận chỉnh trang phục cho nàng, giải thích:
“Đây là quy củ từ tổ tiên, trong cung tất cả điện hạ đều phải dự vào giờ này. Chỉ những người ngoài cung mới không cần tuân theo.”
Hòa Nhi chọn cho nàng bộ váy dài màu vàng nhạt viền chỉ vàng, thêm áo choàng hồng nhạt để chống rét. Tóc được búi gọn với một cây trâm vàng đơn giản, tinh tế nhưng vẫn toát lên sự cao quý.
“Điện hạ, trời lạnh, người nên chú ý giữ ấm.” Hòa Nhi nhắc nhở khi khoác thêm áo choàng cho nàng.
Tống Ấu Quân ngồi kiệu đến Duyệt Văn Điện. Khi bước vào, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-3-chep-phat.html.]
Người ngồi ở vị trí cao nhất lập tức đứng dậy chào:
“Tịnh An Công chúa.”
Nhờ Hòa Nhi nhắc trước, nàng nhận ra người này là Đỗ thái phó. Nhìn vào nốt ruồi trên mũi của ông ta, nàng đáp lễ:
“Đỗ thái phó, xin miễn lễ.”
Sau đó, nàng ung dung bước đến chỗ ngồi. Tống Ngôn Ninh là người đầu tiên đứng lên vẫy tay:
“Hoàng tỷ, mau tới đây!”
Tống Ấu Quân cố ý lờ đi Tống Ngôn Ninh và định đi chỗ khác, nhưng y nhanh chóng chạy tới chặn đường nàng, kéo tay nàng và nói:
“Hoàng tỷ muốn đi đâu? Tỷ nên ngồi ở chỗ của ta, chớ ngồi nhầm.”
Nàng không nhịn được hỏi: “Sao chỗ nào cũng có ngươi vậy?”
Tống Ngôn Ninh chẳng thèm để ý đến giọng điệu chê trách của nàng, lấy từ đâu ra một cái hộp nhỏ. Mở ra, bên trong là một đĩa sủi cảo trong suốt, còn bốc hơi nghi ngút.
Y hào phóng đưa ra: “Hoàng tỷ ăn thử đi.”
Tống Ấu Quân lập tức thay đổi thái độ, hòa khí vui vẻ cùng y chia nhau đĩa sủi cảo nóng hổi.
Khi cả hai đang ăn, một bóng người bước đến. Tống Ấu Quân theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn và phát hiện Khương Nghi Xuyên cùng một thiếu niên khác đi tới.
Khương Nghi Xuyên mặc áo dài màu tro đậm, dáng vẻ nghiêm túc, gọn gàng. Dáng người cao lớn, khí chất lãnh đạm khiến người ta không dám lại gần.
Thiếu niên đi cạnh hắn là Tống Tễ, con vợ cả của Nam Lung hoàng thất và cũng là đệ đệ ruột của Tống Ấu Quân. Nhưng quan hệ giữa hai tỷ đệ này rất lạnh nhạt, gần như người xa lạ, vì Tống Tễ lại thân thiết với Khương Nghi Xuyên – người mà trưởng công chúa không ưa.
Tống Ngôn Ninh thấp giọng lẩm bẩm: “Tam ca lúc nào cũng quấn lấy họ Khương kia.”
Tống Ấu Quân liền gõ đầu y. "Ngươi nói chuyện như một kẻ chuyên gây chuyện thị phi vậy.”
Tống Ngôn Ninh tức tối nhét đầy sủi cảo vào miệng, nhai nhồm nhoàm cho hả giận.
Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh:
“Đỗ thái phó, Tống Lục điện hạ đang ăn uống trong điện!”
Tống Ấu Quân quay sang nhìn, thì ra là Khương Nghi Xuyên đang tố cáo. Ánh mắt hắn bình thản, nhưng lại toát ra vẻ nghiêm trang khiến người ta khó lòng nghi ngờ.
Đỗ Khiêm, thái phó của hoàng gia, lập tức phát hiện Tống Ngôn Ninh đang ăn vụng. Ông quát lớn: “Ta đã dặn bao nhiêu lần rồi! Duyệt Văn Điện là nơi đọc sách thánh hiền, sao ngươi dám vô lễ như vậy?”
Tống Ngôn Ninh giật mình, phồng má nói: “Ta không ăn!”
“Còn dám chối?” Đỗ Khiêm vung thước lên đe dọa.
Tống Ngôn Ninh vội vàng sửa lời: “Là ta ăn một mình, hoàng tỷ không ăn!”
Nhưng ánh mắt của Đỗ Khiêm nhanh chóng phát hiện ra trong tay Tống Ấu Quân còn đang cầm nửa cái sủi cảo. Ông nổi giận đùng đùng:
“Trưởng công chúa và Lục điện hạ đều phạm lỗi! Cả hai cùng sao chép một bài văn chương ba lần, trước khi tan học phải nộp lại!”
Tống Ngôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, thì thầm: “May mà chỉ sao ba lần, ta chọn một bài ngắn là xong ngay.”
Ai ngờ, Khương Nghi Xuyên lại thêm dầu vào lửa: “Thái phó, Tống Lục điện hạ nói ngài phạt quá nhẹ, chỉ ba lần sao chép căn bản không đáng kể.”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, không hề giống đang bịa chuyện.
Đỗ Khiêm giận dữ đập bàn: “Tống Ngôn Ninh, ngươi còn dám lắm lời! Thêm hai lần nữa!”
Tống Ngôn Ninh cuống quýt: “Thái phó! Ta không có nói! Là Khương Nghi Xuyên bịa chuyện!”
Nhưng Đỗ Khiêm không tin lời y, nghiêm giọng quát: “Trước giờ ngươi chỉ toàn nói dối, giờ lại đổ lỗi cho người khác. Lần này, nếu còn cãi, ta sẽ phạt thêm!”
Tống Ngôn Ninh tức đến mức muốn xì khói, nhưng không dám nói gì thêm. Đối với đám phu tử của Duyệt Văn Điện, người y sợ nhất là Đỗ Khiêm.
Cuối cùng, y chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng mắng: “Cái tên Khương Nghi Xuyên đáng ghét này…”
Khương Nghi Xuyên nghe thấy, lập tức bổ thêm một đòn chí mạng: “Thái phó, Tống Lục điện hạ nói ngài là người bảo thủ.”
Tống Ấu Quân nhìn tình cảnh trước mắt, bất giác lắc đầu thở dài: “Tống Ngôn Ninh, tự ngươi gây họa, tự ngươi chịu đi.”