Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 4: Hoàng tỷ đối với ta thật "tốt"



Cuối cùng, Đỗ Khiêm không chỉ phạt Tống Ngôn Ninh chép lại văn chương mà còn bắt học thuộc bài thơ, khiến Tống Ngôn Ninh tức đến mức đập bàn loạn xạ, miệng liên tục lẩm bẩm: “Ta phải báo thù, ta phải báo thù…”

Nhìn y như đang niệm chú, Tống Ấu Quân sợ hắn hóa ngốc, vội khuyên. "Đừng đập bàn nữa, mau chép văn chương đi.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Sách vở nằm ngay trong tầm tay Tống Ấu Quân. Nàng lật qua lật lại, chọn một bài ngắn để chép cho nhanh.

Tống Ấu Quân đã từng học viết chữ bằng bút lông, cầm bút khá thành thạo, nhưng vốn dĩ nàng không yêu thích việc này nên chữ viết cũng không được đẹp. Vì vậy, trong lúc chép, nàng cố tình làm qua loa.

Khi đang mải chép văn, nàng bỗng thấy bản thân như quay lại những ngày thi đại học, luyện chữ cả ngày lẫn đêm.

Trong lúc Đỗ Khiêm ngồi trên cao chăm chú đọc sách, phía dưới mỗi người đều bận rộn với việc riêng.

Chép lâu cũng mệt, Tống Ấu Quân tạm dừng bút, xoay cổ cho đỡ mỏi, ánh mắt vô tình dừng lại trên người Khương Nghi Xuyên.

Hai người cách nhau hai bàn, khoảng mười bước chân. Ánh mặt trời nghiêng qua cửa sổ, rọi xuống bàn Khương Nghi Xuyên, chiếu lên đôi tay của hắn như dát vàng.

Tư thế ngồi của Khương Nghi Xuyên không hoàn toàn nghiêm chỉnh, lưng thẳng nhưng toát lên vẻ hờ hững. Hắn cúi đầu nhìn sách, ánh mắt trầm lặng.

Tống Ấu Quân thầm nghĩ, dù nàng và Khương Nghi Xuyên vốn là đối thủ, nàng vẫn phải thừa nhận tài năng của hắn.

Sinh ra với thân phận quý tử của Quý phi, lại có mẫu tộc mạnh mẽ, Khương Nghi Xuyên từng là niềm hy vọng của Chiêu quốc. Nhưng chiến bại trước Lung quốc khiến hắn bị ép làm con tin, đổi lấy hòa bình.

Dù sống trong Lung quốc nhiều năm và chịu không ít sự bắt nạt, Khương Nghi Xuyên vẫn được đối đãi không tệ, thậm chí cùng học văn võ với hoàng tử.

Nằm gai nếm mật, Khương Nghi Xuyên cuối cùng trở về Chiêu quốc, dẫn binh san bằng Lung quốc, trả thù cho những năm bị ức h.i.ế.p và mang lại bình yên cho quê hương.

Hắn là người mặc giáp thì uy dũng, mặc cẩm y thì thanh tao, là một anh hùng của Chiêu quốc.

Nhìn Khương Nghi Xuyên, Tống Ấu Quân nhất thời thẫn thờ, quên cả việc mình đang nhìn chằm chằm hắn.

Khương Nghi Xuyên dường như nhận ra, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lười biếng nhưng sắc lạnh lướt qua nàng.

Tống Ấu Quân giật mình, lập tức dời mắt, giả vờ như không có gì xảy ra.

Tuy biết Khương Nghi Xuyên ghét mình, nàng cũng không định chọc tức hắn. Nhưng nếu không cải thiện mối quan hệ, khi Khương Nghi Xuyên trở về Chiêu quốc, nàng e rằng mình sẽ không thoát khỏi cảnh diệt vong.

Dẫu vậy, để thay đổi tình thế trước mắt là chuyện rất khó. Nàng chỉ có thể âm thầm chờ đợi cơ hội.

Tống Ấu Quân thở dài, cúi đầu tiếp tục chép văn.

Khi giờ học kết thúc, có nửa canh giờ nghỉ ăn trưa. Tống Ngôn Ninh đói đến mức bụng réo ầm ĩ, liền kéo tay nàng nói. "Hoàng tỷ, mau đi ăn thôi!”

Tống Ấu Quân viết nốt dòng cuối, đặt bút xuống rồi đứng dậy. "Hôm nay ngươi hại ta bị phạt, nếu không đãi ta một bữa ngon, ta sẽ không bỏ qua đâu!”

Tống Ngôn Ninh nhớ đến chuyện vừa rồi, tức tối liếc về phía bóng dáng Khương Nghi Xuyên đã khuất ngoài cửa, nghiến răng nói: “Hoàng tỷ yên tâm, món nợ này ta nhất định sẽ đòi lại!”

Nhìn đệ đệ ương bướng, Tống Ấu Quân nghĩ thầm, nếu y không tự chuốc khổ, chắc chắn cũng sẽ tự biết thu mình. Nhưng nếu y gây họa, chẳng phải chính nàng cũng bị liên lụy sao?

Vì thế, nàng nghiêm giọng.

"Chuyện này không gấp. Ta đã có cách.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-4-hoang-ty-doi-voi-ta-that-tot.html.]

Nghe vậy, Tống Ngôn Ninh phấn khởi hẳn.

“Hoàng tỷ, nhất định phải nghĩ cách trả thù hắn!”

Tống Ấu Quân qua loa đáp ứng, rồi cùng y đến thiên điện dùng cơm. Vừa bước vào, nàng đã thấy Khương Nghi Xuyên ngồi ở vị trí gần cửa sổ cùng Tống Tễ.

Tống Ngôn Ninh định ngồi gần nhóm người đó để vừa ăn vừa tìm cơ hội chế nhạo, nhưng ý định đã bị Tống Ấu Quân nhìn thấu. Nàng kéo y lại, chỉ về một chỗ ngồi cách xa, lạnh nhạt nói:

“Ngồi bên đó đi, yên tĩnh hơn.”

“Hoàng tỷ, trước giờ chúng ta thấy Khương Nghi Xuyên đều phải lên tiếng châm chọc vài câu, sao giờ lại tránh xa hắn thế này?” Tống Ngôn Ninh không vui, trong lòng nghĩ nếu được, y sẵn sàng chạy đến đối mặt trực tiếp với Khương Nghi Xuyên để khoe khoang.

Tống Ấu Quân cười nhạt, cảm thấy thật buồn cười trước suy nghĩ đơn giản của vị hoàng đệ này. Nàng giả vờ nghiêm túc, thấp giọng nói:

“Ngươi có biết lạt mềm buộc chặt là gì không?”

Tống Ngôn Ninh ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi đầy nhiệt tình: “Có phải là dụ hắn tới, rồi đánh cho một trận nhừ tử?”

Tống Ấu Quân lắc đầu, giọng nói bí ẩn hơn: “Chúng ta giờ tránh né là để hắn lầm tưởng rằng chúng ta đã từ bỏ, không còn quan tâm. Khi hắn lơ là cảnh giác, chúng ta sẽ tấn công bất ngờ, khiến hắn trở tay không kịp.”

Nghe vậy, Tống Ngôn Ninh vỗ tay khen ngợi, tỏ ra vô cùng khâm phục. Y còn cam đoan: “Vậy trước mắt ta sẽ không chọc hắn, cứ chờ hoàng tỷ ra hiệu.”

Trong lòng Tống Ấu Quân cười thầm: Lừa tên ngốc này thật dễ.

Sau khi ăn uống no, hai người trở lại Duyệt Văn Điện. Lúc đó, đa phần mọi người đã an vị. Những người ngoài cung nhìn thấy Tống Ấu Quân cũng đến, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Tống Ấu Quân làm như không thấy, vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo đặc trưng của trưởng công chúa, không để ý đến ánh mắt xung quanh.

Tống Ngôn Ninh thì lại thoải mái hơn nhiều, về chỗ ngồi còn lớn tiếng cười nói, khiến xung quanh rộ lên tiếng bàn tán. Ánh mắt mọi người đôi lúc hướng về phía Khương Nghi Xuyên, như chờ đợi điều gì.

Nhưng điều bất ngờ là hôm nay, Tống Ấu Quân không hề có ý gây sự. Nàng ngồi yên, chống cằm, ánh mắt thả trôi xa xăm, như đang suy nghĩ gì đó.

Lớp học diễn ra khá yên ắng. Tống Ấu Quân vừa chép phạt xong liền nhận ra phu tử đã kết thúc bài giảng từ lúc nào. Trong khi đó, Tống Ngôn Ninh thì ngủ ngon lành, phu tử cũng không để tâm.

Đột nhiên, Tống Ngôn Ninh lầm bầm trong giấc ngủ: “Hoàng tỷ... nghĩ cách đi... chỉnh c.h.ế.t Khương...”

Tống Ấu Quân giật mình. Để ngăn y nói tiếp, nàng đạp mạnh vào ghế của y.

“Rầm!”

Cú đạp khiến Tống Ngôn Ninh ngã nhào, cả người lẫn giấy bút đều đổ xuống đất. Tiếng y la oai oái làm mọi người đều kinh ngạc.

“Lục điện hạ!” Phu tử vội vàng đứng dậy.

Nhưng ngay sau đó, Tống Ngôn Ninh bật dậy, tay áo lấm lem mực, tức tối hét: “Ai đá ta?”

Tống Ấu Quân tiến lại gần, vừa lau mặt y vừa dịu dàng trách: “Ngươi ngủ mà cũng không yên, còn làm ồn như vậy.”

Tống Ngôn Ninh nghi hoặc: “Thật sự không ai đá ta sao?”

Tống Ấu Quân mỉm cười, đặt chiếc khăn gấm vào tay y: “Về thay quần áo đi, đừng làm bẩn cả lớp học.”

Ra khỏi Duyệt Văn Điện, Tống Ngôn Ninh bán tín bán nghi, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Hoàng tỷ tay mạnh quá, lau mặt mà đau muốn chết...”