Tống Ngôn Ninh bị Sở Húc quở trách một trận, còn bị phạt chép câu: “Giao thiển mà nói thâm, là trung cũng!” đến hai mươi lần. Cả buổi sáng, y bận rộn quay cuồng với bài vở, vừa chép phạt, vừa hoàn thành bài tập Khương Nghi Xuyên giao. Chỉ một buổi mà y cảm thấy mình đã dùng hết sức lực cả tuần.
Đỗ phu tử nổi tiếng nghiêm khắc, yêu cầu học trò phải viết chữ ngay ngắn, cẩn thận. Ngay cả Tống Ngôn Ninh vốn lười nhác cũng không dám qua loa. Y phải viết từng nét tỉ mỉ, dù mệt nhưng không dám qua quýt. Đến khi buổi học kết thúc, y gục xuống bàn, kiệt sức.
Tống Ấu Quân đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai:
“Không ăn chút gì sao?”
Tống Ngôn Ninh ngẩng đầu, lười nhác đáp:
“Ta ăn rồi, hồi sáng trước khi tới đây...”
Thấy y đã ăn, Tống Ấu Quân không ép. Nàng vừa đứng dậy, Đàm Tranh liền bước tới, cười nói:
“Tuế Tuế, cùng ăn với bọn ta đi.”
Đàm Phù đứng bên cạnh, không mấy vui vẻ, chu môi nói:
“Ca, Tịnh An Công chúa cao quý như vậy, sao có thể tùy tiện ngồi chung bàn với chúng ta được?”
Tống Ấu Quân nghe xong, gật đầu phụ họa, cười nhạt:
“Đúng thế.”
Lời của nàng làm sắc mặt Đàm Tranh tối sầm. Gã quay sang trừng Đàm Phù một cái, rõ ràng trách cô ta lắm lời.
Tống Ấu Quân không muốn dây dưa thêm, nhìn sang Kinh Minh Khê đang thu dọn sách vở, liền gọi:
“Tiểu Khê, cùng ta đi ăn cơm.”
Bất ngờ bị gọi tên, Kinh Minh Khê ngẩng đầu, khuôn mặt thoáng đỏ lên, vội đáp:
“Đa tạ công chúa đã quan tâm.”
Hắn là người ít nói, tính tình nhút nhát, từ sau lần gặp trước tại phủ, hai người đã lâu không gặp. Sau sự cố xe ngựa của nàng, nàng ít khi đến Duyệt Văn Điện, còn Kinh Minh Khê thì vắng mặt trong buổi tế thiên vì bị ốm. Lần gặp lại này, Tống Ấu Quân cảm thấy hắn có phần thay đổi, dáng vóc cao hơn, nhưng nét e thẹn thì vẫn như xưa.
Kinh Minh Khê lặng lẽ ngồi đối diện, dùng bữa mà chẳng dám ngẩng đầu, vẻ ngoài như thể sợ quấy rầy nàng.
Tống Ấu Quân cũng không cố gắng bắt chuyện. Ở Duyệt Văn Điện, người nàng có thể thoải mái nói chuyện không nhiều. Trước đây, Khương Nghi Xuyên lạnh nhạt, Tống Tễ thì xa cách. Chỉ có Tống Ngôn Ninh là người nàng thường trò chuyện, nhưng lúc này, y đang nằm gục trên bàn, ngủ ngon lành.
Trong bầu không khí yên tĩnh, nàng lặng lẽ ăn, ánh mắt thi thoảng liếc qua Kinh Minh Khê, như nhớ lại những ngày tháng trước kia.
Kinh Minh Khê tuy ít nói, chủ yếu chỉ trả lời câu hỏi của Tống Ấu Quân, nhưng nàng biết sau này hắn sẽ trở thành người lính trung thành, bảo vệ Nam Lung đến hơi thở cuối cùng. Nghĩ vậy, nàng cảm thấy muốn gần gũi hắn hơn.
Sau khi dùng bữa trong im lặng, Tống Ấu Quân đề nghị:
"Vẫn còn thời gian trước giờ học, cùng ta đi chơi đánh đu đi."
Nàng muốn nhân cơ hội này hỏi thăm chuyện gia đình hắn. Trông hắn trầm lặng, có vẻ hay bị người trong nhà bắt nạt. Nàng nghĩ chỉ cần thể hiện mình có mối quan hệ tốt với hắn, những kẻ đó sẽ phải e dè danh tiếng của Tịnh An Công chúa.
Kinh Minh Khê gật đầu, hai người rời khỏi. Nhưng khi đến gần bàn đu dây, họ thấy Đàm Phù đang chơi, còn Đàm Tranh đứng bên cạnh nói gì đó. Đàm Phù trông không vui, vừa lắc bàn đu dây vừa bĩu môi cãi lại.
“Thôi, có người rồi." Tống Ấu Quân lập tức từ bỏ ý định.
Nhưng Kinh Minh Khê chần chừ một chút, gọi:
"Công chúa."
Tống Ấu Quân quay lại hỏi:
"Sao vậy?"
"Bàn đu dây này..." Hắn ngập ngừng.
"Ta không thể đi tranh với một tiểu cô nương." Tống Ấu Quân cười bất đắc dĩ. "Ta đâu còn là trẻ con nữa."
Kinh Minh Khê đáp:
"Dù công chúa không ngồi, người khác cũng không nên ngồi."
Nghe vậy, nàng bật cười:
"Ta đâu có bá đạo như vậy."
Dù trước kia Tịnh An Công chúa có thể hành xử như thế, nhưng nàng hiện tại đã khác, chẳng còn muốn tranh giành những chuyện nhỏ nhặt như vậy nữa.
Kinh Minh Khê bước chậm rãi tới trước mặt Đàm Phù, bộ dáng nghiêm nghị khiến Tống Ấu Quân thấy khó hiểu, liền tò mò theo sau.
Vừa lại gần, ánh mắt Đàm Phù lập tức trở nên khó chịu.
Kinh Minh Khê đứng yên, cúi người chào lễ phép rồi nghiêm túc nói:
“Đàm Quận Chúa, chiếc đu dây này không thể ngồi.”
Đàm Phù ngẩn người vì bất ngờ, sau đó lông mày nhíu lại, tức giận hỏi:
“Dựa vào đâu?”
Tống Ấu Quân cũng không ngờ Kinh Minh Khê, một người thẹn thùng như vậy, lại có thể nói một câu đầy kiên định, thậm chí hơi ngang ngược.
Kinh Minh Khê tiếp lời:
“Ta chỉ muốn tốt cho Đàm Quận Chúa. Cái đu dây này không phải ai cũng tùy tiện ngồi được.”
Đàm Phù nổi giận, giọng cao hơn:
“Ngươi là ai mà dám ra lệnh cho ta?”
Dù vậy, Kinh Minh Khê vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, cúi đầu nhã nhặn:
“Kinh mỗ không dám, chỉ mong Quận Chúa đừng ngồi lên chiếc đu dây này.”
Mặt Đàm Phù đỏ lên, hiển nhiên là vì tức. Cô ta lớn giọng:
“Buồn cười! Hôm nay ta nhất định sẽ ngồi cái đu dây này, xem ngươi làm gì được ta!”
Đàm Tranh đứng cạnh liền nhắc nhở:
“Phù Nhi, đừng làm loạn nữa. Nếu Tuế Tuế muốn ngồi, thì nhường cho nàng đi.”
Tống Ấu Quân cười nhạt, giọng châm chọc:
“Quận Chúa quả thật có cá tính lớn nhỉ. Ta nào dám tranh với cô.”
Không khí căng thẳng lập tức kéo theo ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Học sinh trong viện ngừng chân, đứng lại xem náo nhiệt.
Đàm Phù bĩu môi, cố gắng giữ vẻ mặt nhẫn nhịn:
“Tịnh An Công Chúa nói quá lời rồi.”
Đột nhiên, Tống Tễ xuất hiện từ đâu đó, đứng cách mấy bước và lên tiếng:
“Chiếc đu dây này đúng là không phải ai cũng ngồi được. Nếu không muốn gặp rắc rối, tốt nhất đứng lên đi.”
Câu nói của Tống Tễ càng làm Tống Ấu Quân thêm tò mò. Nàng tự hỏi, chẳng lẽ chiếc đu dây này có điều gì kỳ lạ hoặc kiêng kỵ? Nếu vậy, sao sáng nay Khương Nghi Xuyên và Tống Ngôn Ninh không nhắc gì với nàng?
Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng tìm kiếm Khương Nghi Xuyên và thấy hắn đang đứng tựa bên cửa sổ, lặng lẽ quan sát.
Lúc này, Đàm Phù nghe thấy cả Tống Tễ nói vậy, liền cảm thấy oan ức. Cô ta quay sang, giọng trách móc:
“Hoàng biểu ca, sao ngay cả huynh cũng nói thế? Lẽ nào ta đến kinh thành, đến một cái đu dây cũng không được ngồi sao?”
Tống Tễ thở dài, không đáp, chỉ xoay người rời đi. Vừa vào tới cửa thì chạm mặt Tống Ngôn Ninh đang bước ra, vẻ mặt bực bội.
Tống Ngôn Ninh vẫn còn chút ngái ngủ, nhưng nét mặt cau có làm lộ rõ tâm trạng không vui. Thêm vào đó, nửa bên má bị in dấu đỏ vì ngủ gục khiến bộ dáng y trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Y đi thẳng đến chiếc đu dây, chỉ tay vào Đàm Phù, quát lớn:
“Ngươi tránh ra ngay!”
Đàm Phù giật mình trước sự tức giận đột ngột của Tống Ngôn Ninh.
Tống Ấu Quân bước lại gần, thấy y có vẻ kỳ lạ, liền xoa xoa vết đỏ trên má y và trêu chọc:
“Tống Lục, có phải gặp ác mộng không?”
Tống Ngôn Ninh lắc đầu, giọng vẫn đầy bực bội:
“Ta bảo ngươi tránh ra, ngươi không nghe à?”
Đàm Phù bị mắng đến tức điên, lớn tiếng cãi lại:
“Dựa vào đâu ta phải nghe lời ngươi?”
Đàm Tranh cố giữ nụ cười, nhìn qua Tống Ngôn Ninh và Đàm Phù, rồi lên tiếng hòa giải:
“Tống Lục, có khi nào đây chỉ là hiểu lầm không? Phù Nhi chỉ muốn chơi một lát thôi, đâu có ý gì xấu.”
Tống Ngôn Ninh hất cằm, thái độ ngang ngược không hề giảm bớt:
“Không có gì mà hiểu lầm. Chiếc đu dây này thuộc về hoàng tỷ, chỉ có hoàng tỷ mới được ngồi. Người khác không có quyền!”
Tống Tễ đứng gần đó bật cười khẽ.
Mấy ngày trước y từng thử ngồi chiếc đu dây này, kết quả cũng bị Tống Ngôn Ninh đuổi thẳng xuống.
Lời nói của Tống Ngôn Ninh nghe quá ngang ngược, đến mức Tống Ấu Quân cũng cảm thấy không ổn. Nàng kéo tay đệ đệ, dịu giọng:
“Chỉ là một chiếc đu dây thôi mà, đừng làm lớn chuyện.”
Tống Ngôn Ninh nhìn Tống Ấu Quân, ánh mắt vẫn kiên quyết:
“Nếu tỷ không thích chiếc đu dây này, ta sẽ phá hủy nó. Tỷ không ngồi, thì không ai được phép ngồi.”
Tống Ấu Quân ngạc nhiên, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Tại sao lại phải làm vậy?”
“Vì chiếc đu dây này là của tỷ." Tống Ngôn Ninh trả lời dứt khoát.
Câu trả lời củahy khiến Tống Ấu Quân vừa bất ngờ vừa khó xử. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ tính cách bướng bỉnh của Tống Ngôn Ninh lại tái phát? Nhưng chưa kịp nói gì, Đàm Phù đã lớn tiếng:
“Lục điện hạ thật là ngang ngược. Ngươi nói nó thuộc về ai thì thuộc về người đó sao? Chẳng lẽ trên chiếc đu dây này còn khắc tên Tịnh An Công Chúa?”
Tống Ngôn Ninh gật đầu, thản nhiên đáp:
“Đúng vậy. Tên của hoàng tỷ được viết ngay ở mặt đáy của chiếc đu dây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-36-doan-cau-do-den.html.]
Tống Ấu Quân sững người. Chẳng lẽ đệ đệ nàng thực sự làm chuyện này?
Đàm Tranh liếc mắt nhìn Đàm Phù, khẽ thở dài:
“Phù Nhi, nếu Lục điện hạ nói vậy, thì kiểm tra thử xem có đúng không.”
Đàm Phù giận đến đỏ mặt, nhảy xuống khỏi chiếc đu dây, rồi lật mặt đáy lên kiểm tra. Ngay lập tức, dòng chữ viết bằng vàng lộ ra trước mắt mọi người:
Dòng chữ này được viết bằng nét bút xiêu vẹo, nhìn thoáng qua là biết của Tống Ngôn Ninh.
Sắc mặt huynh muội Đàm thị lập tức thay đổi, không giấu được vẻ khó chịu.
Tống Tễ bước lên trước, nhẹ nhàng giải thích:
“Chiếc đu dây này là Tống Lục đặc biệt làm riêng cho hoàng tỷ, nên ngoài hoàng tỷ ra, hắn không muốn ai khác ngồi.”
Cả Tống Tễ và Kinh Minh Khê đều không muốn nhắc lại những hành động ngang ngược trước đây của Tống Ngôn Ninh. Dù sao, đây cũng không phải lần đầu y làm chuyện tương tự. Trước đó, y từng cấm người khác hái hoa trong vườn Duyệt Văn Điện, và khi có người hái, y đã làm ầm lên khiến Hoàng Đế phải ra mặt mắng vì tính cách trẻ con và thiếu suy nghĩ.
Tống Ấu Quân nhìn Tống Ngôn Ninh đầy kinh ngạc. Thiếu niên với ánh mắt giận dữ, đôi mày nhíu chặt, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên gương mặt. Nàng cứ nghĩ y lại bộc lộ tính cách ngang bướng thường ngày, nhưng không ngờ chiếc bàn đu dây kia lại do chính y làm, và làm để dành riêng cho nàng.
Đàm Phù không nói được gì, cảm thấy mình sai. Quả thực, bàn đu dây là công sức của Tống Ngôn Ninh, và y hoàn toàn có quyền quyết định ai được ngồi. Dù giận dữ và tủi thân, Đàm Phù chỉ biết quay người bỏ đi, nước mắt rưng rưng. Đàm Tranh đành xin lỗi qua loa rồi nhanh chóng đuổi theo muội muội.
Tống Ngôn Ninh nhìn theo bóng hai người, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang cười tươi với Tống Ấu Quân:
"Hoàng tỷ, ngồi đi, ta đẩy cho."
Tống Ấu Quân ngồi lên, để Tống Ngôn Ninh chậm rãi đẩy chiếc đu dây.
"Sao lại nghĩ đến việc làm bàn đu dây cho ta?" Nàng tò mò hỏi.
Tống Ngôn Ninh đáp, giọng rõ ràng:
"Chỉ muốn làm thôi, không vì lý do gì." Rồi y bổ sung thêm:
"Chỉ có hoàng tỷ được ngồi, người khác thì không."
Tống Ấu Quân không nói gì, lòng nàng xao động khó tả.
Trước đây, nàng luôn nghĩ Tống Ngôn Ninh là đứa trẻ bị nuông chiều quá mức, cần phải dạy dỗ. Nhưng giờ đây, nàng nhận ra tình cảm của y dành cho nàng thật sự thuần khiết và chân thành, không cần ai dạy bảo.
Chiếc bàn đu dây này không hoàn toàn do y tự tay làm, mà còn có cung nhân hỗ trợ. Sau khi chọc giận Tống Ấu Quân và bị nàng tránh mặt, y đã nghĩ ra cách làm bàn đu dây này để làm lành. Tuy nhiên, vì nàng không đến Duyệt Văn Điện, chiếc bàn đu dây vẫn bị bỏ lại đó cho đến hôm nay.
Thậm chí, Tống Ngôn Ninh từng tức giận khi có người khác ngồi lên bàn đu dây này. Dù là Tống Tễ cũng bị mắng và đuổi xuống. Y còn dặn Kinh Minh Khê nếu thấy ai động vào bàn đu dây, phải lập tức báo lại cho mình.
Chuyện này lan khắp cung, ai cũng biết chiếc bàn đu dây được dành riêng cho Tịnh An Công chúa, không ai dám động vào.
Tuy nhiên, quan hệ giữa Tống Ấu Quân và Đàm Phù lại trở nên căng thẳng. Nàng vốn không muốn qua lại với Đàm Tranh, nhân cơ hội này càng giữ khoảng cách. Dù Đàm Tranh cố gắng bắt chuyện, nàng vẫn lạnh nhạt, không mấy để tâm.
Đàm Tranh vốn vào kinh để củng cố mối quan hệ với nàng, mong được gia đình sắp đặt hôn nhân thuận lợi. Nhưng sự lạnh nhạt của nàng khiến gã bối rối. Gã phải viết thư về nhà và nhờ Hoàng hậu can thiệp.
Hôm sau, Tống Ấu Quân được Hoàng hậu triệu vào cung.
Hoàng hậu nhắc lại chuyện nàng từng rất thích Đàm Tranh khi nhỏ, thậm chí từng vì gã mà cãi nhau với Khương Nghi Xuyên, đến mức gãy nửa chiếc răng cửa. Những lời nói của Hoàng hậu giống như một sự nhắc nhở và áp lực ngầm, khiến Tống Ấu Quân càng thêm khó xử.
Tống Ấu Quân nghe những lời Hoàng hậu nói, trong lòng không khỏi cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngoan ngoãn lắng nghe. Sau một hồi thuyết phục dài dòng, cuối cùng Hoàng hậu cũng làm rõ rằng bà đã quyết định sắp xếp một chuyến du ngoạn cùng Đàm Tranh và Đàm Phù để họ có cơ hội thăm thú kinh thành.
Tống Ấu Quân đương nhiên không muốn đi, nhưng trước sự kiên quyết của Hoàng hậu, nàng đành phải chấp nhận, mặc dù vẫn không hài lòng. Buổi sáng, khi nàng vừa thay đổi trang phục xong, Đàm Tranh đã đến thăm cung. Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa, và mặc dù Tống Ấu Quân cực kỳ không tình nguyện, nàng vẫn miễn cưỡng lên xe, hờ hững đáp lại những lời hỏi han của Đàm Tranh.
Trong suốt chuyến đi, Tống Ấu Quân chỉ lười biếng dựa vào gối mềm, một tay chống đầu, và mắt nhắm lại, giả vờ ngủ để tránh phải nói chuyện với Đàm Tranh.
Chuyến du ngoạn này chủ yếu chỉ đi qua những con phố trong kinh thành, không có gì đặc biệt, nhưng Tống Ấu Quân không có ý định kéo dài chuyến đi, chỉ muốn nhanh chóng tìm lý do quay lại cung.
Dù có nhiều sự kiện quan trọng diễn ra trong triều, như việc các quyền thần tranh giành quyền lực, phố xá vẫn náo nhiệt như thường. Xe ngựa chầm chậm lướt qua những con đường đông đúc, và Đàm Tranh nhiều lần đề nghị dừng lại để đi dạo, nhưng mỗi lần đều bị Tống Ấu Quân từ chối, có khi nàng còn giả vờ không nghe thấy.
Khi mặt trời lặn, Đàm Tranh bắt đầu không yên, biết rằng Tống Ấu Quân có thể bất cứ lúc nào yêu cầu hồi cung, gã lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Gã khẽ nói: "Đó không phải là Khương công tử sao?"
Tống Ấu Quân chợt mở mắt, ngồi dậy vén màn xe, và quả thật thấy Khương Nghi Xuyên cùng Tống Tễ đang đứng gần một quầy bán tranh. Từ trước tới nay, cả hai người họ rất thân thiết, hôm nay họ đi chơi với những người bạn khác.
Vì không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ, Tống Ấu Quân vội vàng ra lệnh dừng xe, rồi nhanh chóng xốc màn lên và nhảy xuống. Chân vừa chạm đất, nàng liền duỗi người để giãn gân cốt, vì khi ở trên xe giả bộ ngủ, nàng không thể thay đổi tư thế mà không gây sự chú ý.
Mới vừa xuống xe, Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ đã bắt đầu đi tiếp, không chú ý đến động tĩnh bên này. Tống Ấu Quân định đuổi theo thì bị Đàm Tranh kéo tay lại. Nàng quay đầu lại, hỏi: "Làm gì vậy?"
Đàm Tranh chỉ vào quầy hàng gần đó và nói: "Phù nhi đang chọn hoa đăng. Sắp tối rồi, các cô nương thường mua một chiếc để đi dạo phố, nó sẽ làm cho váy áo và vòng tay thêm phần xinh đẹp."
Những chiếc hoa đăng này được làm thủ công, nhỏ xinh, rất thích hợp cho các cô nương trong lúc đi dạo phố vào ban đêm.
Trong kinh thành, việc này rất phổ biến.
Tống Ấu Quân nhìn một cái rồi chọn theo Đàm Phù, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến việc đuổi theo Khương Nghi Xuyên. Nàng không có hứng thú, chỉ nói một câu rồi quay đi.
Đàm Tranh giao cho hạ nhân chăm sóc Đàm Phù, còn mình nhanh chóng đuổi theo Tống Ấu Quân.
Trên đường đông đúc, Tống Ấu Quân đi theo hướng họ vừa rời đi. Rất nhanh, nàng nhìn thấy vài người ở trước một quán hoa đăng.
Khương Nghi Xuyên dễ dàng nhận ra, hắn cao lớn, mặc áo trắng, đội mũ vàng, trông rất thư thái, với ánh mắt lười nhác và tự phụ.
Tống Ấu Quân tiến đến và thấy Gia Vân đang chọn trâm cài ở quầy trang sức, còn Khương Nghi Xuyên thì đang đứng đợi, nhìn hoa đăng.
Chưa kịp tới gần, Đàm Tranh đã đi trước một bước, nói: "Quán hoa đăng này đặc biệt, trên đó có đèn giống như trân châu."
Tống Ấu Quân nhìn chiếc hoa đăng, nó làm từ lông chim trắng, có những viên đá treo lủng lẳng, khi gió thổi qua sẽ phát ra tiếng leng keng, giống như những viên minh châu.
Đàm Tranh vội vàng bước tới, giọng nói to: "Chủ quán, ta mua cái hoa đăng này."
Khương Nghi Xuyên và mọi người nghe thấy liền nhìn về phía Đàm Tranh, và cũng thấy Tống Ấu Quân đang đi tới. Hắn nhìn nàng một cái, ánh mắt lười nhác cũng trở nên mềm mại.
Tống Ấu Quân mỉm cười: "Chào buổi tối."
Khương Nghi Xuyên không nói gì mà lại nhìn về phía Đàm Tranh.
Tống Tễ đùa: "Thật là trùng hợp, sao lại gặp ở đây?"
Tống Ấu Quân nghĩ thầm, chẳng qua vì nàng đi theo thôi.
Khi nàng lại gần định nói gì đó, Đàm Tranh đã chắn trước mặt, nói: "Chủ quán nói cái hoa đăng này không bán, phải tham gia đố đèn, đoán đúng mới có thể lấy."
Tống Ấu Quân không kiên nhẫn nói: "Nếu muốn thì đi đoán đi."
Đàm Tranh đáp: "Trò chơi này yêu cầu một nam một nữ cùng tham gia."
"Vì sao lại có quy tắc phiền phức như vậy?" Tống Ấu Quân nhíu mày: "Muội muội ngươi đâu?"
Đàm Tranh nói: "Muội ấy ham chơi, ta chỉ phải người đi theo bảo vệ."
"Vậy thì tìm ai đó đi, ta không chơi."
Tống Ấu Quân định bước qua Đàm Tranh, nhưng gã lại ngăn cản:
"Không muốn thử đoán đèn sao?"
Tống Ấu Quân sắp nói điều gì đó thì lại nghe giọng Gia Vân từ phía trước: "Xuyên ca ca, chúng ta đi hái hoa đăng kia đi."
Tống Ấu Quân nhìn thấy Gia Vân đứng bên cạnh Khương Nghi Xuyên, làm nũng chỉ vào chiếc hoa đăng.
Khương Nghi Xuyên nhìn hoa đăng rồi gật đầu đồng ý.
Tống Ấu Quân bất ngờ cảm thấy Gia Vân không dễ chịu chút nào.
Đàm Tranh tiếp tục chọc giận: "Tuế Tuế, cô ấy rõ ràng đang tranh với ngươi, không thể để họ thắng."
Trong lòng Tống Ấu Quân có chút khó chịu, cảm giác được tích tụ lâu nay bỗng dưng trào dâng.
Nàng mỉm cười: "Được rồi."
Số tiền tham gia là năm lượng bạc. Tống Ấu Quân và Đàm Tranh cùng một nhóm, Khương Nghi Xuyên và Gia Vân một nhóm, và trò chơi bắt đầu.
Toàn bộ hoa đăng được chia thành bảy tầng, bắt đầu từ những câu đố dễ dàng ở tầng dưới cùng và dần dần khó hơn. Mỗi đôi phải đoán đúng để lên một tầng, nếu sai sẽ phải ở lại tầng thấp nhất.
Tầng thứ bảy là hoa đăng minh châu, phần thưởng quý nhất.
Khi bắt đầu, mỗi người chọn một câu đố. Tống Ấu Quân chọn câu "Chặt đứt ý niệm." Câu này khá dễ, nàng xem qua là đoán được đáp án ngay. Sau đó nàng đi đến gần Đàm Tranh để xem câu trả lời của gã, nói: “Câu này ta biết ngay, đáp án là ‘Lĩnh’.”
Đàm Tranh ngạc nhiên, đáp: “Có thể, nhưng tôi nghĩ đáp án là ‘Sầm’.”
Tống Ấu Quân lắc đầu, nói: “Sao lại ngốc thế? Câu đố rõ ràng không khó.” Nàng cười nói: “Nếu ngươi đoán sai thì sao?”
Đàm Tranh do dự, cuối cùng vẫn chọn đáp án của Tống Ấu Quân, và kết quả là sai.
Tống Ấu Quân thở dài: “Sao lại không đoán đúng thế?”
Đàm Tranh tức giận.
Tống Ấu Quân thực ra chỉ muốn trêu đùa Đàm Tranh, không muốn giúp gã đoán đúng. Nhưng không ngờ Khương Nghi Xuyên cũng đoán sai, khiến cả hai đội vẫn dừng lại ở tầng cuối.
Xung quanh người xem càng lúc càng đông, quầy hàng bị bao vây. Cuộc thi tiếp tục.
Các câu đố ở các tầng sau đều dễ, Tống Ấu Quân xem qua là biết đáp án, nhưng vẫn làm bộ như không thể đoán ra.
Khi Đàm Tranh thò đầu qua, Tống Ấu Quân liền chỉ vào gã và nói lớn: “Chủ quán, người này nói cho ta đáp án!”
Đàm Tranh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng một đội mà.”
Tống Ấu Quân lạnh lùng đáp: “Ta muốn tự mình đoán.”
Cuối cùng, nàng lại đoán sai, và cả hai vẫn phải dừng lại ở tầng cuối.
Đàm Tranh tức giận đến mức phải thở sâu.
Điều bất ngờ là Khương Nghi Xuyên lại đoán sai lần nữa.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tống Ấu Quân nhìn hắn, không hiểu sao lại thế, nghĩ: [Khương Nghi Xuyên không giỏi giải đố sao? Với trí thông minh của hắn, sao lại không đoán đúng mấy câu đố đơn giản này?]
Khi vòng ba bắt đầu, Đàm Tranh nhìn câu đố của Tống Ấu Quân rồi nói khẽ: “Đáp án chắc chắn là ‘Tiên’, ngươi phải tin ta.”
Tống Ấu Quân chớp mắt, không nói gì. Khi đến lượt trả lời, nàng lại chọn một đáp án khác.
Và tất nhiên, lại sai.
Đàm Tranh tức giận, không biết phải làm sao, chỉ thở dài: “Vì sao không nghe ta?”
Tống Ấu Quân tự tin đáp: “Vì ta chỉ tin vào mình.”
Và Khương Nghi Xuyên lại đoán sai.
Ba câu đố liên tiếp sai khiến người chủ trò bắt đầu nghi ngờ liệu những câu đố ở tầng cuối có khó khăn quá không.
“Tại sao lại thế này, Khương Nghi Xuyên?” Tống Ấu Quân nhướn mày, nghiêng người về phía trước, chỉ vào hắn, giọng điệu nghiêm khắc: “Cẩn thận, nếu lại đoán sai thì đừng trách ta!”
Khương Nghi Xuyên đứng cách nàng một khoảng, chỉ im lặng nhìn nàng mà không đáp lời.