Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 37: Đồng hành



Lần này, trong loạt câu đố đơn giản, Khương Nghi Xuyên lại sai ba lần.

Chẳng lẽ hắn thực sự không giỏi trong việc giải đố?

Quanh quầy, người xem ngày càng đông, chủ quán liền vội vàng ra thông báo: "Nếu lần thứ tư vẫn sai, các ngươi sẽ mất quyền tham gia, muốn tiếp tục phải nộp thêm năm lượng bạc.”

Tống Tễ đứng bên cạnh, vẻ mặt hứng thú như xem náo nhiệt.

Nhiếp Sách không kiên nhẫn, quay sang Khương Nghi Xuyên nói: “Xuyên ca, nếu ngươi thực sự không được, để ta thử một lần.”

Tiêu Hoài khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Cùng Tịnh An Công chúa tranh đoạt hoa đăng? Quả thật gan lớn.”

Nhiếp Sách nhận thấy, liền liếc qua Tống Ấu Quân, lập tức không dám nói thêm gì nữa.

Trước đây tại hội đấu giá, hắn đã tiêu gần hết bạc, mấy ngày qua không bước chân ra ngoài, nhưng rượu vẫn không thể bỏ.

Người ta nói Tịnh An Công chúa giờ đây đã trở nên khôn ngoan, trước kia chỉ biết trừng mắt và mắng mỏ, giờ thì hiền hòa hơn nhiều, lại dùng mưu kế, không dễ gì trêu chọc.

Tống Tễ liếc qua Tống Ấu Quân và Đàm Tranh, rồi thu ánh mắt lại, nhỏ giọng nói: “Tịnh An Công chúa e không mấy để tâm đến hoa đăng, ngươi không cần phải khiêm tốn.”

Khương Nghi Xuyên hạ mắt, thản nhiên đáp: “Ta chẳng phải khiêm tốn.”

Bóng tối che phủ khuôn mặt hắn, Gia Vân đứng gần, có thể nhìn rõ từng nét, nhưng khó mà đoán được tâm tư trong ánh mắt ấy.

Đôi mắt hắn sâu thẳm, ngăn cách mọi cảm xúc.

Vòng đoán tiếp theo bắt đầu, lần này Khương Nghi Xuyên đã đưa ra đáp án chính xác, bước vào tầng thứ hai. Tuy nhiên, Tống Ấu Quân vẫn sai, Đàm Tranh lại phải nộp thêm bạc, tiếp tục đoán.

Dù Đàm Tranh có nói gì, Tống Ấu Quân vẫn giữ vững lập trường, không có ý định làm hài lòng gã, càng không muốn cho gã cơ hội thể hiện.

Đàm Tranh kiên nhẫn đứng đợi, nhưng rõ ràng vẻ mặt hơi khó chịu, lại vẫn không dám nói lời gì quá khó nghe với Tống Ấu Quân.

Tống Ấu Quân nhìn gã, bĩu môi hỏi: "A Tranh biểu ca, là chê ta ngốc sao?"

Đàm Tranh lau mồ hôi trên trán, vội vã đáp: "Làm sao có thể, Tuế Tuế rất thông minh, chẳng ai thông minh hơn ngươi đâu."

Tống Ấu Quân gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy vậy."

Khương Nghi Xuyên và Gia Vân đã giải xong câu hỏi thứ sáu, sắp đến lúc tháo hoa đăng, Đàm Tranh thấy vậy, đành phải từ bỏ. Gã quay lại nói với chủ quán: "Ông chủ, cái hoa đăng này tuy tinh xảo, nhưng không phải thứ gì cao quý. Tuy vậy, ta vẫn sẵn sàng trả một cái giá cao, ngươi nói đi."

Chủ quán nghe vậy, cười và lắc đầu: "Công tử, chuyện này không thể làm vậy được. Việc bán hoa đăng là nghề tổ truyền của tiểu nhân, tuy là buôn bán nhỏ nhưng rất coi trọng chữ tín. Nếu hôm nay bán cho ngươi, sau này sẽ không còn ai mua nữa."

Tống Ấu Quân cũng có chút chán nản: "A Tranh biểu ca nghĩ bạc có thể mua được tất cả sao? Nếu vậy thì lấy được hoa đăng cũng chẳng có gì thú vị."

Đàm Tranh nhíu mày, cuối cùng không kiên nhẫn nữa: Tôa chỉ là muốn mua hoa đăng cho ngươi thôi."

Tống Ấu Quân suýt nữa không kiềm chế được mà nhìn gã với vẻ mặt không thể nói nên lời: [Ta nói muốn hoa đăng bao giờ?]

Đàm Tranh nghĩ rằng chỉ cần dùng chút chiêu thức này để dỗ dành là có thể mua chuộc được lòng nàng sao? Rất tiếc, nàng không như những cô nương dễ lừa bằng châu báu hay quần áo đẹp.

Đàm Tranh nhận ra sắc mặt Tống Ấu Quân không tốt, bỗng hiểu ra cảm xúc vừa rồi của mình đã bộc lộ quá rõ. Gã lập tức xin lỗi: "Tuế Tuế, ta không có ý đó, chỉ là thấy mỗi cô nương trên đường đều có, nên cũng muốn mua cho ngươi một cái."

"Vậy nếu ta muốn, chẳng lẽ không thể tự mình mua sao?" Tống Ấu Quân nhân cơ hội này muốn làm rõ ranh giới với gã.

Đã phiền đến mức không chịu nổi, người này còn đi báo cáo với Hoàng hậu, cứ quấn lấy nàng cả buổi chiều.

Nếu không phải Đàm Tranh luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng, không hề tức giận trước bất cứ thái độ nào, Tống Ấu Quân cũng không đến mức không tìm được cơ hội.

Thanh âm tranh luận của hai người khiến mọi người xung quanh chú ý, không ít người bắt đầu xì xào bàn tán, cho rằng cô nương đoán sai nhiều lần, nam tử lại không nhịn được trách cứ.

Khương Nghi Xuyên vừa đưa ra đáp án cuối cùng cho chủ quán, quay lại liền thấy Tống Ấu Quân sắc mặt không vui, thờ ơ hỏi: "Bên kia có chuyện gì vậy?"

Chủ quán cười ha hả, đáp: "Không thể đoạt hoa đăng, vị công tử kia quả thật có chút bực bội."

Khương Nghi Xuyên ánh mắt trầm xuống, nói: "Càng vô dụng càng dễ nổi giận."

"Có lẽ vậy." Chủ quán tháo hoa đăng xuống, đưa cho Gia Vân: "Chúc mừng cô nương, đáp đúng tất cả các câu đố, hoa đăng này là của ngươi."

Gia Vân vui mừng, cười rạng rỡ định đi tiếp, nhưng không ngờ Khương Nghi Xuyên lại đưa tay chặn lại, nhận lấy hoa đăng trước một bước, chăm chú nhìn.

Gia Vân có chút ngẩn người, miệng há hốc muốn nói gì, Tống Ấu Quân lại từ bên cạnh tiến lại gần, cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng, chiếc đèn này thật sự rất xinh đẹp."

Tống Ấu Quân vốn chỉ nói lời khen, không có ý gì sâu xa, nhưng Khương Nghi Xuyên lại nói tiếp: "Nếu công chúa thích, cứ lấy đi."

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Hoài và mọi người lập tức thay đổi.

"Cho ta?" Tống Ấu Quân ngạc nhiên.

Thấy Khương Nghi Xuyên nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn, hắn đưa hoa đăng đến trước mặt nàng, nàng liền từ từ đưa tay nhận lấy, nhìn thoáng qua Gia Vân, cảm thấy có chút không hiểu.

Hoa đăng này chẳng phải là dành cho Gia Vân sao?

Tống Ấu Quân liếc qua sắc mặt của Gia Vân, cô nương này môi mím chặt, có vẻ rất khó chịu, nhưng không dám đối diện với nàng, cũng không dám nói ra một từ "Không."

Tống Ấu Quân không có ý định chiếm đoạt đồ của người khác, chỉ cười lắc đầu: "Vật này vẫn nên đưa cho người xứng đáng."

Khương Nghi Xuyên không ép buộc, rút tay về, nhưng cũng không có ý định đưa cho Gia Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-37-dong-hanh.html.]

Trên thực tế, Tống Tễ và những người khác đều biết, Khương Nghi Xuyên chưa từng tặng gì cho Gia Vân, dù là vào sinh nhật của cô, hắn cũng không tặng lễ vật gì.

Khương Nghi Xuyên đến từ phương Bắc, trước đây từng nói qua, hắn sẽ không cùng nữ tử sinh ra tình cảm, càng không nghĩ đến việc cưới một nữ tử làm vợ.

Vì vậy,Gìia Vân luôn âm thầm giữ ước muốn gả cho Khương Nghi Xuyên trong lòng, nhưng đây là điều mà không ai nói ra, chỉ có vài người hiểu rõ.

Tuy nhiên, giờ Khương Nghi Xuyên chủ động đưa hoa đăng cho Tống Ấu Quân, ý nghĩa là gì, những người xung quanh đều thầm đoán trong lòng.

Tống Ấu Quân không hiểu những sự tình đang diễn ra xung quanh, hứng thú hỏi: "Các ngươi tiếp theo sẽ đi đâu chơi?"

"Muốn đến Nguyệt Hương chùa ở thành Bắc cầu phúc." Khương Nghi Xuyên trả lời.

"Ta cũng phải đi." Tống Ấu Quân lập tức muốn đồng hành, vì nàng đã rất chán ghét Đàm Tranh, không muốn ở cùng gã thêm nữa.

Nhiếp sách lo lắng về Tống Ấu Quân, không muốn nàng cùng đi, nhỏ giọng nói: "Công chúa, trước khi vào chùa cầu phúc, phải tắm gội dâng hương, giữ cho cơ thể và tinh thần thanh tịnh, nếu không sẽ bất kính với thần minh."

Tống Ấu Quân chợt hiểu rõ, hóa ra Khương Nghi Xuyên hôm nay mới thay đổi trang phục, từ tóc dài xõa tự do nay đã đội ngọc quan, rõ ràng là đã chuẩn bị từ sáng sớm để cầu phúc ở chùa.

Tống Ấu Quân nghĩ lại trang phục quá lộng lẫy của mình, nếu đến chùa như thế này chắc chắn sẽ bị người chỉ trích.

Hơn nữa, nàng thực sự rất kính trọng thần linh, luôn nghĩ rằng vị tiểu thần tiên đã cho nàng cơ hội sống lần nữa.

Sau khi suy nghĩ một lát, nàng nói: "Vậy ta sẽ cùng các ngươi đến thành Bắc thôi, dù sao ta cũng chẳng có gì làm."

Tống Tễ hỏi: "Ngươi không mệt sao?"

Tống Ấu Quân lắc đầu: "Không mệt, đi cùng các ngươi chắc chắn sẽ rất thú vị."

Chưa ai lên tiếng phản đối, Khương Nghi Xuyên là người đầu tiên đồng ý, và không để ai ngăn cản, liền bắt đầu bước đi.

Tống Ấu Quân đi theo sát hắn, nhanh chóng bước đến bên cạnh và chủ động bắt chuyện: "Các ngươi sao đột nhiên nghĩ đến việc đi cầu phúc?"

Mặc dù bình thường có người đến chùa cầu phúc, nhưng việc tắm gội dâng hương rõ ràng là rất nghiêm túc.

"Hôm nay là ngày kim thân Phật ở Nguyệt Hương chùa hạ phàm, trong thành nhiều người sẽ đến cầu phúc." Khương Nghi Xuyên nói, tay còn cầm hoa đăng trắng tinh, ánh sáng dịu dàng phản chiếu lên sắc mặt hắn.

Hắn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng có chút nghiêm trang.

Đàm Tranh vẫn kiên quyết đi theo Tống Ấu Quân, bất kể nàng tìm lý do gì để đuổi, gã đã đồng ý với Hoàng hậu sẽ đưa nàng về, nên không ngại mà bám theo.

Tống Ấu Quân thường không biểu lộ cảm xúc, nhưng Đàm Tranh thật sự khiến nàng cảm thấy khó chịu, vì vậy khuôn mặt nàng không khỏi lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Đoàn người di chuyển trên con đường đông đúc, để không làm cản trở người khác, họ tách thành nhóm nhỏ. Khương Nghi Xuyên và Tống Ấu Quân đi phía trước.

Mỗi khi Tống Ấu Quân nói chuyện, nàng sẽ liếc mắt nhìn hắn, vì khoảng cách giữa hai người, nàng phải ngẩng đầu.

Đôi khi, trong tiếng ồn ào của phố xá, Khương Nghi Xuyên sẽ hơi nghiêng người xuống để nghe rõ hơn Tống Ấu Quân đang nói gì.

Bức họa này, có một số người nhìn thấy, trong lòng đều cảm thấy không vui.

Đàm Tranh không thể ngồi yên, bước nhanh hai bước tiến lại gần hai người: "Tuế Tuế, chơi suốt một buổi trưa chắc hẳn cũng mệt rồi, có muốn ăn gì không?"

Tống Ấu Quân định từ chối ngay lập tức, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng ồn ào, cùng với những tiếng kêu sợ hãi.

Sau sự việc về thích khách trước đó, khi nghe thấy tiếng thét chói tai, Tống Ấu Quân trong lòng lập tức cảnh giác.

Tiếng ồn ào càng lúc càng gần, Tống Ấu Quân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lao nhanh về phía họ.

Đây là một con phố cực kỳ náo nhiệt, buổi tối lại càng đông đúc, xe ngựa khó có thể đi vào, cả con phố người đều phải đi bộ.

Thế nhưng chiếc xe ngựa này lại chạy nhanh một cách đáng sợ, len lỏi giữa đám người đông đúc, quả thật vô cùng nguy hiểm.

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên.

Xe ngựa nhanh chóng lao tới, đụng phải vài quầy hàng, thậm chí có người bị thương vì va phải.

Vì chiếc xe ngựa này, mọi người đều vội vàng né tránh, nhưng lại quên mất làn đường hai bên.

Đám đông chen chúc nhau, chiếc xe ngựa gần như lao thẳng đến trước mắt, khiến mọi người hoảng loạn hét lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Tống Ấu Quân bị người xô vào vai, suýt nữa mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Ngay lúc đó, Khương Nghi Xuyên ở bên cạnh nhanh chóng mở rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, kéo nàng ra khỏi đám đông hỗn loạn.

Tống Ấu Quân cảm nhận được tay Khương Nghi Xuyên đặt lên cổ mình, cảm thấy thân hình hắn gầy nhưng vững chắc, xương quai xanh cứng cáp, trong không khí là một mùi hương thoang thoảng.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Chiếc xe ngựa lao qua, đám đông cuối cùng cũng dần dần trở lại bình thường. Khương Nghi Xuyên buông nàng ra, giúp nàng đứng vững. Đồng thời, ánh mắt của hắn nhìn nàng một chút, rồi đưa cho nàng hoa đăng trong tay.

Tống Ấu Quân không khỏi cảm thấy nghi hoặc khi nhận lấy, nhìn thấy Khương Nghi Xuyên tháo xuống một chiếc đèn lồng nhỏ treo bên hông, tinh tế và xinh xắn, chiếc đèn có thể dễ dàng xốc lên.

Hắn mở nắp đèn, nhẹ nhàng đổ đồ vật bên trong ra lòng bàn tay.

Lúc này, Tống Ấu Quân nhìn thấy rõ, đó là hai viên kẹo.

Cũng giống như mấy ngày trước, khi Khương Nghi Xuyên đưa nàng những viên kẹo đó.

Tống Ấu Quân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt không hề lay động của hắn, không khỏi hỏi: "Ngươi tại sao lại luôn cho ta những thứ này?"