Công Chúa Hôm Nay Tẩy Trắng Sao

Chương 38: Ngươi làm được không?



Khương Nghi Xuyên dừng lại một chút, nhìn Tống Ấu Quân, hỏi: “Ngươi không thích sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tống Ấu Quân lấy từ trong tay Khương Nghi Xuyên một viên đường, quơ quơ rồi nhét vào miệng: "Chúng ta mỗi người một viên.”

Khương Nghi Xuyên vốn không thích đồ ngọt, nhưng lúc này lại không từ chối, bỏ viên đường còn lại vào miệng, ngay lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào lan tỏa.

Tống Ấu Quân vừa ngậm viên đường, vừa nhìn quanh. Nàng thấy phía trước có nhóm người của Tống Tễ, nói: “Bọn họ ở đó.”

Nàng vừa định đi về phía họ, nhưng Khương Nghi Xuyên đã kéo nàng rẽ sang hướng khác. Họ đi xuyên qua đám đông, hoàn toàn bỏ lại nhóm người của Tống Tễ. Chờ đến khi không còn nhìn thấy họ, Khương Nghi Xuyên mới buông tay, nói: “Đây là đường đi đến Nguyệt Hương chùa.”

“Chúng ta không đi cùng bọn họ sao?” Tống Ấu Quân nhận ra hành động của hắn, biết hắn cố ý bỏ lại nhóm người Tống Tễ phía sau.

Khương Nghi Xuyên im lặng một lúc, rồi đáp: “Chướng mắt.”

Tống Ấu Quân định hỏi xem là ai mà Khương Nghi Xuyên cảm thấy chướng mắt, nhưng rồi nàng nghĩ lại, mấy người đó đều là bạn bè thường ngày của Khương Nghi Xuyên, chỉ có Đàm Tranh là người ngoài. Nàng bỗng hiểu ra, không khỏi cười: “Ta cũng cảm thấy vậy.”

Khương Nghi Xuyên lướt mắt nhìn nàng, rồi bình thản nói: “Không phải ngươi bảo là A Tranh biểu ca sao?”

Tống Ấu Quân hừ nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ là ghét cái cách mà hắn cứ loay hoay quanh ta. Hắn thiếu nửa chiếc răng cửa, nhìn thôi đã thấy phiền.”

Khương Nghi Xuyên nghe vậy, không nói gì, nhưng trong mắt thoáng hiện một tia cười, xua đi vẻ lạnh lẽo.

Tống Ấu Quân đi tiếp, tay cầm chiếc đèn lồng, ánh sáng trắng mờ mờ bao phủ người nàng. Khi nàng ngẩng đầu lên và thấy Khương Nghi Xuyên cười mơ hồ, nàng cũng cười hỏi: “Ngươi đang cười gì thế?”

Khương Nghi Xuyên không nói gì, nhưng nụ cười trong mắt hắn càng rõ ràng hơn, lướt nhẹ trên đuôi lông mày.

Tống Ấu Quân nghiêng người, ngửa đầu nói: “Xem ra chúng ta đã có sự đồng cảm, có thể coi là đồng minh rồi. Sau này nếu ngươi thấy A Tranh quấn lấy ta, thì nhớ giúp ta một tay, không thiếu phần cho công sức của ngươi đâu.”

Khương Nghi Xuyên liếc nhìn nàng, nói: “Không thiếu phần?”

“Ừm. Nhiều lắm.” Tống Ấu Quân vỗ vỗ ngực, làm vẻ mặt tự tin: "Ta sẽ không bạc đãi người một nhà đâu.”

Chưa dứt lời, nàng đã bị một quầy hàng bên đường thu hút sự chú ý, vội vàng kéo Khương Nghi Xuyên lại: "Ngươi mau xem cái này.”

Nàng kéo hắn đến gần quầy hàng, nhìn qua khe hở của đám đông.

Trên bàn bày mấy chiếc giá đỡ lớn, mỗi chiếc giá đều treo những chiếc cầu nhỏ làm từ tre, nhẹ như lòng bàn tay. Gió thổi qua, những chiếc cầu phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Trước bàn là mấy chiếc cung, có người đang đứng xa xa, nhắm chuẩn những chiếc cầu nhỏ bằng tre.

Chủ quầy thấy hai người ăn mặc sang trọng, cô gái lại tỏ vẻ hứng thú, vội vàng tiến đến cười hỏi: “Công tử, muốn thử b.ắ.n mấy mũi tên, để đổi quạt đẹp cho cô nương này không?”

Tống Ấu Quân hứng thú hỏi ngay: “Trò chơi này quy tắc như thế nào?”

“Vài văn tiền một mũi tên, ba mũi tên nếu b.ắ.n trúng sẽ có thể đổi một món đồ, b.ắ.n trúng càng nhiều, đồ đổi càng quý.” Chủ quầy lấy từ trong khung ra một chiếc quạt tròn thêu hình chim bay, nói: "Ba mũi tên có thể đổi chiếc quạt này, là do vợ ta thêu đấy.”

Tống Ấu Quân nhìn chiếc quạt, thấy nó thêu khá thô, không giống như đồ tinh xảo, bèn hỏi: “Cái đồ tốt nhất phải b.ắ.n trúng bao nhiêu mũi?”

Chủ quầy lấy ra một cây sáo nhỏ làm từ gỗ đỏ, nói: "Mười mũi tên trúng hết có thể đổi lấy cây này. Cô nương, nhìn trang phục của ngươi, chắc chắn không phải người bình thường, kiến thức hẳn cũng không ít. Ta cũng không giấu giếm, cây sáo này tuy làm từ gỗ đỏ bình thường, nhưng âm sắc rất thanh thúy, nếu đem bán cũng ít nhất có thể thu về ba lượng bạc."

Đây là một món đồ nhỏ, chủ quầy đươg nnhiên không kỳ vọng có thể đổi được những vật quý giá gì, nhưng Tống Ấu Quân biết thổi sáo nhỏ, nên trong lòng bắt đầu có ý muốn thử.

Nàng tự biết mình không có khả năng b.ắ.n cung xuất sắc, vì vậy quay sang Khương Nghi Xuyên, hỏi: "Ngươi có thể thử được không?"

Khương Nghi Xuyên lập tức nhăn mày, rõ ràng là không thích những lời này.

Chủ quầy thấy thế liền phụ họa nói: "Công tử, cô nương này muốn thử, ngài có thể giúp nàng xem sao."

Khương Nghi Xuyên lấy bạc đưa cho ông chủ: "Cần mười mũi tên."

Chủ quầy vốn đang cười vui vẻ, nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nói: "Nếu mười mũi tên không trúng hết, thì không thể đổi được sáo gỗ đỏ này đâu."

Khương Nghi Xuyên không quan tâm, cầm lấy cung trên bàn, thử nhắm và bắn.

Thực ra rất nhiều lúc, Khương Nghi Xuyên không cần phải nói gì hay thể hiện cảm xúc, hắn luôn chọn im lặng thay cho lời nói, điều này tạo nên một cảm giác lạnh lùng, không dễ gần cho người khác.

Tống Ấu Quân đã quen với sự lạnh nhạt ấy, không bị ảnh hưởng, chỉ cười hì hì nói với Khương Nghi Xuyên: "Ngươi thật sự có thể b.ắ.n trúng mười mũi sao? Nếu không thì b.ắ.n thêm hai mũi nữa, tăng chút cơ hội thành công."

Khương Nghi Xuyên nhìn nàng một chút, như đang suy nghĩ điều gì, sau đó quay lại nói với chủ quầy: "Thêm ba mũi nữa."

Chủ quầy nghĩ rằng mình đang đối mặt với một thiếu gia keo kiệt nhà giàu, nhưng chẳng ngờ lại phải đưa ra mười ba cây mũi tên.

Tống Ấu Quân thấy Khương Nghi Xuyên đang thử cung trong tay thì lấy tiền bạc tạm thời để hắn giữ, rồi cẩn thận kiểm tra một cây mũi tên. Nàng nhận ra rằng mũi tên được chế tạo rất chắc chắn, không có gì sai sót ngoài việc mũi tên có thể dễ dàng làm bị thương người khác.

Trước đó, có người muốn hai mươi mũi tên mà chỉ b.ắ.n trúng ba, tay cầm quạt tròn đứng bên cạnh nói với Khương Nghi Xuyên: "Tiểu công tử, quả thật là rất khó b.ắ.n trúng, nếu cần có thể dùng thêm mấy cây mũi tên."

Khương Nghi Xuyên liếc qua cây quạt trong tay y, không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng trước bàn, chờ chủ quầy bổ sung thêm cầu trúc.

Những chiếc cầu này rất nhẹ, gió thổi qua sẽ d.a.o động, lại nhỏ hơn lòng bàn tay một vòng, khoảng cách lại không gần, khiến cho việc b.ắ.n trúng trở nên cực kỳ khó khăn. Dù có rất nhiều người thử thách, nhưng số người b.ắ.n trúng hơn năm quả vẫn rất ít.

Chủ quầy đứng bên cạnh Tống Ấu Quân, nhỏ giọng nói: "Cô nương, nếu tiểu công tử không b.ắ.n trúng mười mũi tên, ngươi có thể quấn lấy hắn, yêu cầu hắn b.ắ.n tiếp. Ta vừa thấy liền biết, ngươi và cây sáo gỗ đỏ có duyên."

Tống Ấu Quân nén cười, đáp: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm hắn b.ắ.n trúng mười mũi tên, nếu không ta hôm nay sẽ không rời đi."

Chủ quầy mừng rỡ vỗ tay: "Đúng, đúng, đúng, chính là như vậy."

Khương Nghi Xuyên nghe thấy hai người trò chuyện, khóe miệng khẽ nhếch lên, cầm một cây mũi tên đặt vào cung, tay vung lên, chỉ dừng lại một chút, mũi tên liền bay vút qua, trúng ngay vào trúc cầu.

Chủ quầy còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một khoảng trống trên giá tên. Nhìn tư thế b.ắ.n tên của Khương Nghi Xuyên, ông lập tức nhận ra, đây là một cao thủ b.ắ.n tên thực thụ.

Mũi tên đầu tiên đã trúng, mọi người xung quanh liền vỡ òa trong tiếng reo hò.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Khương Nghi Xuyên không hề biến sắc, tiếp tục cầm mũi tên kéo cung, động tác thoải mái, không có chút do dự. Mũi tên thứ hai b.ắ.n ra, lại trúng.

Tống Ấu Quân vui mừng vỗ tay:

"Tuyệt vời."

Khương Nghi Xuyên tiếp tục bắn, mỗi mũi tên đều trúng, khiến tiếng tán thưởng xung quanh càng lúc càng lớn.

Chẳng mấy chốc, hắn đã b.ắ.n trúng chín mũi tên, tất cả như thể không có gì khó khăn. Mỗi lần b.ắ.n xong, hắn chỉ cần cúi đầu lấy mũi tên tiếp theo, không cần nhìn mà vẫn trúng, không có một mũi tên nào là sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-hom-nay-tay-trang-sao/chuong-38-nguoi-lam-duoc-khong.html.]

Chủ quầy lau mồ hôi trên trán, không nói nên lời. Trong lòng ômg hiểu rằng mình đã gặp phải một đối thủ không thể nào đánh bại, tiểu công tử này rõ ràng không phải nhờ may mắn mà b.ắ.n trúng, mà là một cao thủ thực thụ.

Khương Nghi Xuyên b.ắ.n xong mũi thứ chín, dừng lại và nhìn Tống Ấu Quân, thấy nàng ánh mắt đầy mong đợi.

"Muốn thử không?" Hắn hỏi.

Tống Ấu Quân lập tức gật đầu, bàn tay không ngừng xoa xoa. Khương Nghi Xuyên bước hai bước sang bên, nhường chỗ, rồi đưa cung cho nàng.

Tống Ấu Quân cầm lấy cung, cảm thấy nó rất nhẹ, giống như làm từ trúc rỗng, khiến nàng khó kiểm soát lực bắn. Tuy nhiên, đối với nàng mà nói, loại cung này lại dễ sử dụng hơn. Nàng chưa từng b.ắ.n tên, chỉ nhìn qua người khác, vì thế bắt chước tư thế của Khương Nghi Xuyên, nhưng tay vẫn hơi vụng về.

Khương Nghi Xuyên thấy vậy, duỗi tay chỉnh sửa tư thế của nàng: "Duỗi thẳng cánh tay, giữ cung thật chặt, mắt nhìn vào dây cung để không bị lệch, rồi khi nhắm chuẩn thì thả tay ngay lập tức, đừng do dự."

Tống Ấu Quân làm theo từng bước của hắn, rồi b.ắ.n ra mũi tên đầu tiên. Mũi tên bay ra nhưng không đủ lực, rơi xuống giữa chừng.

Nàng cầm thêm một mũi tên, quyết tâm b.ắ.n mạnh hơn. Tuy nhiên, do chưa quen, tư thế lại bị lệch, khiến mũi tên bay xa, làm người xung quanh hoảng sợ.

Tống Ấu Quân đỏ mặt, xin lỗi rồi định buông cung bỏ cuộc. Nhưng Khương Nghi Xuyên lại nắm lấy cổ tay nàng: "Còn một mũi nữa."

Hắn đưa một mũi tên khác cho nàng: "Cầm lấy."

Khoảng cách giữa họ gần lại, và khi Khương Nghi Xuyên đứng sau, hơi thở của hắn như có như không phả vào tai nàng, khiến nàng cảm thấy hơi ngứa.

Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị b.ắ.n tiếp. Khương Nghi Xuyên tiếp tục chỉnh lại tư thế của nàng, đặt tay lên tay nàng và hướng dẫn: "Giữ tay thật vững, eo lưng phải thẳng, vậy dễ nhắm hơn." Hắn nhẹ nhàng kéo cung, giúp nàng cảm thấy tư thế b.ắ.n đã chính xác hơn.

Tống Ấu Quân cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay của hắn, khiến lòng bàn tay nàng nóng lên. Gió đêm nhẹ thổi qua, khiến nàng cảm thấy hơi thở của hắn càng thêm rõ ràng.

Tuy nhiên, sau khi Tống Ấu Quân điều chỉnh tư thế, Khương Nghi Xuyên liền buông tay rút lui, nói: "Nhắm chuẩn mục tiêu là được."

Tống Ấu Quân thu hồi sự chú ý, vẫn giữ nguyên tư thế như Khương Nghi Xuyên hướng dẫn, nhắm một mắt, chuẩn bị để gió thổi làm d.a.o động tiểu trúc cầu. Đột nhiên, nàng buông tay, mũi tên bay ra thẳng tắp, lướt qua trúc cầu.

Nàng thấy tiểu trúc cầu bị ngoại lực tác động, lập tức vui vẻ cười. Dù không b.ắ.n trúng trúc cầu, nhưng gần như vậy cũng có thể coi là thành công. Lần đầu b.ắ.n tên mà có kết quả như vậy cũng xem như không tồi.

Nàng đưa cung lại cho Khương Nghi Xuyên, đắc ý nói: "Ta lợi hại không?"

Khương Nghi Xuyên chỉ đáp: "Thiên phú cực cao."

Không biết đó là lời khen thật hay chỉ nói vậy, nhưng Khương Nghi Xuyên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, dù lời nói có thể chỉ là xã giao, nhưng với Tống Ấu Quân, bất cứ lời khen nào cũng làm nàng vui mừng. Cuối cùng, một mũi tên nữa cũng được b.ắ.n ra từ tay Khương Nghi Xuyên, vừa đúng mười mũi tên.

Chủ quầy miễn cưỡng cười vui vẻ, đưa sáo gỗ đỏ cho Tống Ấu Quân, nói: "Vị tiểu công tử này thật là tài giỏi."

Tống Ấu Quân không thích chiếm tiện nghi của người khác, nhanh chóng lấy bạc vụn trong tay đưa cho chủ quầy: "Cảm ơn đã khích lệ, hắn quả thật rất tài giỏi."

Chủ quầy trong lòng thoải mái, cung kính tiễn hai người đi.

Tống Ấu Quân vui vẻ cầm cây sáo gỗ đỏ nhỏ, đi được vài bước thì nghe Khương Nghi Xuyên nói: "Phía trước còn có."

Nàng ngẩng đầu lên, thấy phía trước là một gian hàng khác gần giống gian hàng trước, nhưng nội dung có chút khác biệt, chẳng hạn như ném thẻ vào bình rượu, ném dao, ném tiền quẻ, đủ loại trò chơi vui nhộn.

Lâu lâu mới ra ngoài một lần, Tống Ấu Quân muốn thử hết tất cả các trò, nhưng lại lo Khương Nghi Xuyên vội đi vào chùa cầu phúc. Nàng do dự một chút, đang muốn nói lần sau lại chơi, thì Khương Nghi Xuyên đã lấy tiền đưa cho chủ quán.

Vậy là, họ tiếp tục chơi qua hết các trò, và Tống Ấu Quân gần như đã lấp đầy tay Khương Nghi Xuyên với đủ loại vật nhỏ từ các sạp. Cho đến khi tay hắn không còn chỗ để cầm, Tống Ấu Quân kêu lên:

"Không chơi nữa, cầm không nổi rồi."

Hai người lúc này mới dừng lại, tiếp tục đi về phía Nguyệt Hương chùa.

Khi đến trước cửa chùa, Tống Ấu Quân thấy đoàn người Tống Tễ đứng bên ngoài. Nàng quay người và vẫy tay với Tiết Quân từ xa. Khi Tiết Quân đến gần, nàng đưa cho cô ấy những vật nhỏ mua được từ các sạp. Sau đó, Tống Ấu Quân nói với Khương Nghi Xuyên: "Ngươi đi vào đi, ta không vào."

Khương Nghi Xuyên nhìn vào cửa chùa, nói: "Ta không vào."

Tống Ấu Quân ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi không vào? Tại sao?"

Khương Nghi Xuyên trả lời: "Ta kính thần, nhưng không bái thần."

Tống Ấu Quân biết không phải ai cũng tin vào thần linh, và nàng cũng không có quyền đánh giá về tín ngưỡng cá nhân của mỗi người. Nàng khép tay lại, nhắm mắt, và trong lòng thầm chấp nhận những nguyện vọng của bản thân.

Mong muốn của nàng là làm những gì có thể để thay đổi kết cục của đất nước, khi mà thế lực của hoàng gia và những kẻ quyền lực thống trị không thể tránh khỏi. Nhưng kết quả sẽ ra sao, nàng không thể đoán trước được.

Tống Ấu Quân gật đầu với nguyệt hương chùa, nhưng khi mở mắt ra, nàng nhận ra Khương Nghi Xuyên đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong bóng tối, tiếng ồn xung quanh mờ đi, chỉ còn ánh mắt sáng ngời của hắn khiến nàng cảm thấy có điều gì đó khó tả. Nhưng nàng không thể đoán được cảm xúc trong đó.

Bất chợt tim nàng đập mạnh, và nàng vội vàng quay đi, tránh ánh mắt của hắn.

Khương Nghi Xuyên, giọng nói nhẹ nhàng, vang lên qua đám đông: “Trở về thôi?”

Tống Ấu Quân nhận ra mình đã lỡ mất chút tự nhiên, liền vội vàng trả lời: “Về thôi.”

Nàng tự trách mình trong lòng. Sao lại có thể để tâm tư đi theo hướng đó với Khương Nghi Xuyên được? Nhưng rồi nàng lại tự trấn an, hắn là nam chính trong câu chuyện này.

Khương Nghi Xuyên nhìn vẻ mặt nàng, tưởng nàng không vui vì chưa chơi đủ, nên dừng lại bước chân và hỏi: “Còn muốn chơi nữa không?”

Nàng lắc đầu: “Chơi mệt rồi.”

Tống Tễ cười nói: “Hóa ra là các ngươi chạy đến đây để chơi cho thoải mái.”

Tiết Quân cũng không thiếu đồ chơi, trên tay là những chiến lợi phẩm chồng chất.

Tống Ấu Quân nhìn vào đống đồ vật, cười nói: “Những thứ này, không phải ai cũng có thể lấy được đâu.”

Tống Tễ cũng cười vui vẻ: “Đúng vậy, đi dọc đường, Nhĩ Nhiếp cũng chơi không ít, cứ tưởng sẽ thắng nhưng cuối cùng đều không bắt được gì.”

Tống Ấu Quân nhớ lại việc lúc trước ở quầy hàng, nàng chỉ muốn lấy đồ gì thì cứ chỉ vào đó, Khương Nghi Xuyên không để nàng lấy, nên không khỏi cười nhẹ.

Vậy là cả ba không nói gì thêm, và một lúc sau, họ đã đến bên xe ngựa. Thị vệ vén mành lên, nhường đường cho Tống Ấu Quân bước vào.

Nàng không mang theo thị nữ, chỉ có Tiết Quân đi cùng. Trong tay nàng là những món đồ không thể tự mang hết, nhưng khi nàng chuẩn bị lên xe thì bất ngờ Khương Nghi Xuyên đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên.

Tống Ấu Quân ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh của hắn khiến nàng suy nghĩ lại khoảng thời gian trước, khi mà nàng suýt bị bắt trong xe ngựa và rơi xuống đất một cách chật vật, Khương Nghi Xuyên lúc đó lạnh lùng đứng bên cạnh.

Không ngờ giờ hắn lại chủ động đưa tay giúp nàng lên xe ngựa.

Tiểu tử nhà ngươi cũng có ngày hôm nay sao?