Công Chúa Nằm Vùng Trở Thành Quý Phụ Nuôi Heo

Chương 2



Lần thứ hai hắn đến, ta dè dặt bất an: “Ngươi... ngươi nhìn kỹ lại xem, có phải lại nhận nhầm rồi không?”

 

Hắn ngó sát mặt ta, cẩn thận xem xét thật lâu: “Xin lỗi, lần sau nhất định không nhận nhầm nữa.”

 

Lần thứ ba hắn đến, ta cẩn trọng thăm dò: “Ngươi... mở to mắt mà nhìn kỹ ta đi?”

 

Hắn thu đao vào vỏ: “Thứ lỗi.”

 

Đến lần thứ n hắn tới, ta đã quen như cơm bữa: “Cho heo ngoài sân ăn giùm một cái, đa tạ.”

 

“Ồ, được thôi.”

 

Đúng là một tên thích khách kỳ lạ.

 

Cuộc sống của ta ở kinh thành chẳng dễ dàng chi, nơi đây vật giá quá đỗi đắt đỏ, chỉ hai tháng đã tiêu hết sạch số tiền mang theo.

 

May mà mẫu quốc chẳng chỉ gửi đến một con heo.

 

Với sức một quốc gia, mỗi tháng đều đưa tới cho ta một con heo.

 

Ta phấn chấn tiến thủ, bắt đầu nghiên cứu sinh sản giống heo.

 

Suốt ba năm, từ một kẻ nuôi heo nhỏ bé, ta phát triển thành đại phú hào nuôi heo, nắm trong tay bảy căn nhà phía bắc kinh thành, cùng ba trang trại nuôi heo.

 

Công thành danh toại, đường hoàng bước vào hàng ngũ quý phụ thượng lưu nơi kinh đô.

 

03

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Chớ có khinh thường vòng tròn ấy.

 

Vòng tròn ấy có địa vị uy nghi không tưởng.

 

Nơi đó, chính là trung tâm tin tức, mắt bão của mọi lời đồn đại.

 

Những người làm nên hạch tâm nơi ấy, toàn là thê tử của quan viên triều Đại Lương.

 

Ba năm qua, ta chưa từng nghe được tin gì về việc Đại Lương muốn xuất binh đánh Hạ quốc, nước ta vẫn sống êm đềm bên cạnh Đại Lương như thể ẩn thân dưới gầm giường, chẳng hề bị phát hiện.

 

“Bưu nhi, nghe ta nói này.”

 

Phải, tên của ta ở nơi này gọi là Vương Bưu.

 

Là thân phận mà mẫu quốc sắp xếp cho ta nơi đây.

 

Một cô nhi không cha không mẹ, dựa vào sức mình sinh tồn, Vương Bưu.

 

Ta từng có một cái tên rất đỗi êm tai, nhưng phụ hoàng lại chẳng hề trân trọng.

 

Hiện tại, ta là Vương Bưu.

 

“Bưu nhi, ngươi đang ngẩn người làm gì đó.”

 

Ta hồi thần, đưa mắt nhìn sang phu nhân Tể tướng.

 

“Bưu nhi, con gái ta không biết trúng phải tà gì, bỏ mặc Thái tử tốt lành không gả, cứ khăng khăng đòi thương yêu gì đó một tên thư sinh thi rớt, lại còn nói với ta, ‘Mẫu thân, chàng ấy nào phải hạng nghèo khổ gì đâu.’”

 

Ta lập tức phụ họa: “Lại có chuyện như vậy sao?”

 

Từ sau khi ta chen chân được vào vòng quý phụ lắm tiền, các vị phu nhân đều rất thích trò chuyện cùng ta.

 

Thứ nhất, ta không người thân thích, chẳng nhúng tay triều chính.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thứ hai, ta ra tay hào sảng, thường xuyên mời tiệc khoản đãi.

 

Thứ ba, thân thế ta cảm động lòng người, tuổi lại xấp xỉ con cái của các nàng, các nàng thường dùng chuyện của ta để khuyên răn con mình.

 

Sau cùng, ta không ưa đàm tiếu thị phi, lại biết an ủi vỗ về, trong mắt các nàng, ta chẳng khác nào một cái cây biết phun ra kim tệ, lại còn biết lắng nghe.

 

Phu nhân Tể tướng vẫn thao thao bất tuyệt, ta vừa gật đầu vừa phụ họa: “Phải đó, thật chẳng hiểu được nỗi khổ tâm của phu nhân người.”

 

“Ôi, giá như con gái ta có được một nửa hiểu chuyện, chăm chỉ như ngươi thì hay biết mấy.”

 

Ta lại khiêm nhường: “Ta đâu dám so với lệnh thiên kim, ta chẳng qua chỉ là một thương nhân, may mắn đôi chút mà thôi, còn lệnh thiên kim thì cầm kỳ thư họa đều tinh thông, quả thực là tiểu thư khuê các.”

 

Một tràng lời ngợi ca khéo léo của ta khiến phu nhân Tể tướng mặt mày rạng rỡ.

 

Nàng nắm lấy tay ta, ngón tay chỉ về phía một nữ tử bên kia trà lâu.

 

“Ngươi có thấy cô nương kia không?”

 

Ta gật đầu: “Nàng làm sao?”

 

Phu nhân Tể tướng hạ thấp giọng: “Nàng đó, là tiểu thiếp mới cưới của Trương thị lang, ngày đầu tiên nhập phủ đã đối đầu với chính thất, Trương thị lang còn vì nàng mà mà muốn hưu thê đấy!"

 

Ta há hốc miệng: “Trời ơi, lại có chuyện như vậy sao!”

 

Phu nhân Tể tướng gật đầu, vô cùng hài lòng với phản ứng của ta: “Phải đó, cái Trương thị lang kia cũng chẳng phải người an phận gì, mấy ngày trước còn dâng tấu xin Thánh thượng xuất binh thảo phạt Hạ quốc, bị nhà ta phản đối ngay tại điện.”

 

?!

 

Ta rùng mình, vội vàng lên tiếng: “Hạ quốc vẫn luôn kính cẩn giữ mình, năm nào cũng tiến cống đúng hạn, cớ gì lại muốn khởi binh chinh phạt?”

 

"Chính vì vậy mà lão gia nhà ta cực lực phản đối."

 

……

 

Từ đó trở đi, phu nhân Tể tướng nói gì ta cũng không còn nghe lọt tai, chỉ còn biết dựa vào bản năng phụ họa ứng phó.

 

Trở về phủ, ta vội vàng đề bút, viết một phong thư khẩn cấp gửi về mẫu quốc, ghi rõ tin tức nghe được nơi trà lâu.

 

Vài ngày sau, ta nhận được hồi âm.

 

Chỉ có một hàng chữ.

 

“Ngươi, trừ khử Trương thị lang.”

 

……

 

Nhi thần thật sự không làm được ạ!!

 

Ta cầm thư đi tới đi lui trong phòng, móng tay tròn trĩnh bị ta cắn sứt mẻ vài chỗ.

 

Hồi lâu, ta mới trấn tĩnh lại, đem thư đốt sạch.

 

Dù sao hiện giờ ta đã là quý phụ kinh thành, nắm giữ bảy gian sản nghiệp, nếu ta bỏ trốn, bốn bể là nhà, bọn họ có tìm cũng không ra.

 

Ý nghĩ vừa dấy lên, ta liền tự mình phủ quyết.

 

Toàn quốc vì ta mà dốc lực, đưa một gián điệp cắm rễ nơi kinh thành.

 

Sao có thể tự tiện đào thoát?

 

Ta nghĩ tới nghĩ lui, chợt nảy ra một kế hoạch táo bạo.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com