Lẳng lặng chờ đợi một tên thích khách mắt mờ tới cửa.
Trời vừa qua canh ba, hắn không mời mà tới.
Lần này, đi đường cửa sổ.
“Chào ngươi.”
“Chào ngươi, ta tới g.i.ế.c ngươi.”
Ta mặt không biểu cảm: “Ta cùng ngươi đánh cược, kẻ ngươi phải g.i.ế.c tuyệt đối không phải là ta.”
Hắn nheo nheo mắt: “……Được thôi.”
Ta khẽ khom mình, giơ tay mời hắn an tọa: “Mời ngồi.”
Thích khách ngồi xuống, trong đôi mắt phảng phất vài phần thú vị.
Ta trước hết đẩy chén trà đến trước mặt hắn, hắn bưng lên nhấp một ngụm.
Sau đó ta lại đẩy tới trước mặt hắn một chiếc khay, trong khay đặt đầy ngân phiếu, tổng cộng một nghìn lượng bạc trắng.
“Cô nương, đây là……?”
Ta cắn cắn môi: “Một nghìn lượng bạc, mua mạng Trương thị lang, đủ chăng?”
Thích khách đặt chén trà xuống: “Đủ thì đủ, chỉ là không rõ cô nương vì cớ gì muốn lấy mạng Trương thị lang?”
Ta nghẹn lời: “Các ngươi, làm thích khách còn hỏi lý do ư?”
Thích khách đẩy khay bạc trở lại: “Người khác ta không hỏi, nhưng ngươi, ta thật có chút tò mò.”
“Cô nương nếu không nói, vụ này ta không tiếp.”
Ta có chút nóng ruột, một là vì trong kinh thành này ta chỉ quen một mình hắn làm thích khách, tuy mắt hắn có hơi kém, nhưng xem ra võ công vẫn khá cao minh.
Hai là kinh thành tai mắt quá nhiều, thân phận ta lại đặc thù, không tiện tìm người khác.
Ta mở miệng, liền bịa đại: “Trương thị lang không giữ đạo đức nam nhi, lại vì một tiểu thiếp mà bức vợ cả phải xuống đường, ta ghét nhất loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa như hắn!”
Thích khách như có điều suy nghĩ: “Chỉ vì vậy thôi ư?”
Ta hơi giận: “Đã nói rồi mà ngươi còn không tin, thêm một chuyện nữa cho ngươi biết, năm ấy trong lễ hội thả hoa đăng hắn giẫm lên chân ta một cái, ta nhớ mãi không quên, được chưa!”
Thích khách gật gật đầu, chỉ lấy một thỏi bạc: “Ta nhận rồi, đợi có đầu Trương thị lang trong tay, ta sẽ đến lấy nốt phần còn lại.”
???
Thật sự là… dọa người c.h.ế.t khiếp!
Ta vội xua tay: “Không cần không cần, Trương thị lang mà chết, tất ta sẽ nghe được tin, ngươi chỉ cần chờ đến lúc có tin xác thực rồi hãy tới lấy nốt bạc.”
Thích khách gật đầu, sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng.
Ta thở dài một hơi, ngồi trở lại.
Căng thẳng quá.
05
Liên tục ba ngày liền, thích khách không trở lại, ta cũng chẳng ngủ ngon giấc.
Ngày thứ tư, ta mang đôi quầng thâm đen kịt dưới mắt đến dự yến cùng phu nhân Tể tướng.
Phu nhân Tể tướng vừa thấy ta, liền làm ra vẻ thần bí: “Bưu nhi, ta có chuyện trọng đại muốn nói với ngươi.”
Ta cũng hạ thấp giọng theo: “Chuyện gì thế?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Trương thị lang, c.h.ế.t rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
……
Thật đáng tin.
Ta bày ra vẻ mặt kinh ngạc, phu nhân Tể tướng vội đưa tay ra hiệu “suỵt”.
Phu nhân thở dài: “Thật là, người làm chuyện xấu, ông trời không dung, hắn c.h.ế.t là đáng.”
Ta khẽ gật đầu, không bình luận gì.
Đêm hôm đó, thích khách quả nhiên đến như đã hẹn.
Ta tặng hắn một tràng lời khen, rồi để hắn mang phần bạc còn lại rời đi.
Việc mà phụ hoàng giao phó đã hoàn thành, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người mà thảnh thơi rồi, ắt sẽ nghĩ tìm chút vui chơi cho mình, ta bèn nhớ lại lời các phu nhân nói ban ngày, bên cạnh nhạc phường mới mở một tòa Nam Phong quán.
Hê hê hê.
Thân là mật thám cần cù tận tụy, ta thỉnh thoảng buông thả một chút thì đã sao?
Những lần trước hễ vừa bước ra khỏi cửa, tên thích khách kia lại mò tới hành thích ta.
Lần nào cũng khiến ta cụt hứng mà quay về.
Tối nay hắn mới đến, chắc chắn sẽ không quay lại nữa.
Ta thay bộ xiêm y mới, sai tiểu đồng chuẩn bị xe ngựa.
Quả nhiên, lần này thuận buồm xuôi gió, ta đến trước cửa Nam Phong quán, tiện tay ném cho tiểu nhị mấy đồng bạc vụn, lập tức được dẫn vào nhã gian trên lầu hai.
Dưới tiếng tơ trúc êm dịu, ta nhấm nháp rượu nho ngọt lành.
A!
Cuộc sống, chính là như vậy đó!
Gian nhã phòng trên lầu hai có một khung cửa sổ có thể nhìn thấy đài biểu diễn dưới lầu, ta chống cằm, bị tiếng đàn ôn nhu như nước trên đài hấp dẫn.
Ta gọi tiểu nhị tới, chỉ vào công tử đang gảy đàn trên đài.
Tiểu nhị đáp một tiếng, chẳng bao lâu đã đưa công tử ấy lên lầu.
Công tử mày mắt ôn nhu, dụ ta uống không ít rượu.
Ta uống đến mắt hoa ý loạn, gương mặt ôn nhu trước mắt chẳng biết từ lúc nào đã hóa thành một đôi mắt hồ ly quen thuộc.
Ta giật mình dụi dụi mắt.
Một thanh âm quen thuộc vang bên tai.
“Chơi vui lắm sao.”
“Công, chúa, điện, hạ..”
06
Ta lập tức tỉnh rượu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Ta nhìn người trước mặt, đôi mắt hồ ly quen thuộc nheo lại, khoanh tay lười biếng dựa vào bên bàn.
Ta nuốt nước bọt: “Ngươi, rốt cuộc là ai?”
"Một người có thể g.i.ế.c cô bất cứ lúc nào."
Hắn hơi nhấc mắt nhìn ta, nhưng ta lại không cảm nhận được chút sát ý nào.
Ta trấn định đôi chút, nếu hắn thực sự muốn g.i.ế.c ta, đã sớm ra tay, cần chi đợi đến lúc này.
Chỉ là, không rõ vì cớ gì hắn lại không g.i.ế.c ta.