Chương 45: Lợi dụng vị hoàng tử kia một chút
Mạnh Du Du vẫn khăng khăng người muốn g.i.ế.c ta chính là nữ quỷ, ta phản bác: “Có lẽ hôm đó nàng ta không phải muốn g.i.ế.c ta, mà là muốn đưa ta đi.”
Mạnh Du Du nói: “Xem ra nàng ta không muốn ngươi gả sang Hoắc La.”
Ta sáng mắt ra, mọi người chợt cảm thấy bất an.
Hồ Cảnh Diễm nói: “Ngài lại muốn làm gì nữa, ngài sẽ không định tự mình làm mồi nhử, đi gặp Hoắc La vương tử lần nữa chứ, ta không đồng ý, ta không đồng ý, Tống lão nhị, mau nhốt muội muội ngươi lại.”
Ta nhìn hắn hỏi: “Nhỡ đâu ngày nào đó nàng ta đột nhiên đến đưa ta đi thì sao? Không thể trốn tránh cả đời được.”
Nhị ca trầm ngâm một lát rồi nói: “Chủ động xuất kích, cũng được.”
Không lâu sau, có tin đồn lan truyền, Vĩnh Lạc công chúa cho rằng Tiểu Lỗ tướng quân không được lãng mạn cho lắm, nếu nói về phong lưu phóng khoáng, vẫn là vẻ đẹp phong tình của Sa Ma Ước vương tử càng làm rung động lòng người.
Hơn nữa, việc công chúa hòa thân đối với Đại Ngu có rất nhiều lợi ích, ổn định Hoắc La, mới có thể thuận lợi hơn trong việc điều binh đánh Bắc Kỳ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sa Ma Ước có lẽ nghe được những lời này, rất vui vẻ lại hẹn ta đi dã ngoại bên bờ Lưu Hoa hà.
Lưu Hoa hà nổi tiếng bởi vì trong sông có rất nhiều cá hoa đào, loài cá này có thịt hơi đỏ, màu như hoa đào nên được đặt tên như vậy, hương vị vô cùng thơm ngon.
Ta không thể không thừa nhận, tên này thật biết cách lấy lòng người khác.
Ta vui vẻ nhận lời. Mặc giáp mềm bằng chỉ vàng, mang theo thêm nhiều cao thủ trong cung, nghĩ bụng lần này nhất định phải dụ nữ quỷ lộ diện.
Hồ Cảnh Diễm nhất định phải đi theo, Mạnh Du Du nói: “Võ công mèo cào của ngươi đừng có gây thêm phiền phức nữa, Tống lão nhị đã có sắp xếp.”
Nói chứ, bọn họ và Nhị ca cũng thật là không câu nệ, cứ Tống lão nhị Tống lão nhị mà gọi.
Tống lão nhị, Hồ lão lục, toàn là số hai, số sáu, số cũng khá may mắn.
Chương 46: Quỷ đến
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-truong-lac/chuong-25.html.]
Công bằng mà nói, tay nghề nướng cá của vương tử rất tốt, cá nướng thơm giòn, ngon tuyệt.
Ta vừa ăn vừa khen, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình, vương tử cười toe toét.
Sa Ma Ước nhìn ta nói: “Công chúa thật thú vị, Sa Ma nhất định phải sống lâu thêm chút nữa, không nỡ để người đi trước đâu.”
Vừa nói vừa đưa tay về phía ta, ta đang không biết nên né hay không, thì Nguyệt Lang nhét một miếng bánh vào tay Sa Ma Ước nói: “Đây là món công chúa sai ngự trù làm, là món công chúa yêu thích, xin vương tử nếm thử.”
Sa Ma Ước nghe vậy vội nếm thử, liên tục khen ngợi, ta nhân cơ hội lại liếc mắt đưa tình một cái.
Ăn uống no nê rồi, ta nói với Sa Ma Ước: “Vương tử, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi về thôi.”
Trong lòng ta nghĩ, nếu nữ quỷ đến, thật sự không được thì ta đẩy hắn ra đỡ đòn vậy.
Trên xe ngựa hồi cung có ta, Nguyệt Lang và Sa Ma Ước ba người, tuy có hơi chật, nhưng may là xe ngựa khá rộng.
Đi được nửa đường, đột nhiên ngựa giật mình, sau đó xuất hiện một nhóm nhỏ người áo đen, chiêu thức mà bọn chúng sử dụng đều rất lão luyện, các thị vệ đang giao đấu kịch liệt với chúng.
Ta có chút hoảng sợ, ta còn tưởng nữ quỷ luôn độc hành, cùng lắm là nàng ta dẫn theo nữ phi tặc quỷ ở Bất Như Vi Xướng Lâu thôi.
Nữ phi tặc quỷ cũng đến, bịt mặt, tay cầm một loại binh khí kỳ môn dài một thước bốn tấc, định xông vào xe ngựa, Nguyệt Lang chắn trước mặt ta, ta đã cho nàng mặc giáp mềm bằng chỉ vàng từ trước, ta biết nàng quen bảo vệ ta.
Ánh mắt Sa Ma Ước lóe lên, trong tay xuất hiện một thanh đao cong, tuy không lớn nhưng cực kỳ sắc bén, đao pháp mạnh mẽ, chiêu thức kỳ lạ, nữ phi tặc quỷ bắt đầu giao đấu với hắn.
Ta kéo Nguyệt Lang nhảy xuống xe ngựa, muốn tìm một chỗ an toàn, đột nhiên cổ ta lạnh toát, ta cảm giác có một bàn tay lạnh như băng đặt lên cổ mình.
Nguyệt Lang hét lớn: “Buông công chúa ra.”
Tuy nhiên, nữ quỷ chỉ vung tay một cái, Nguyệt Lang đã ngã xuống đất.
Nữ quỷ vẫn đội nón che mặt, nàng ta nói với ta: “Ta không thích m.á.u me, uống nó rồi ngươi sẽ ra đi nhanh chóng.”
Trong tay nàng ta xuất hiện một cái lọ, đưa tới miệng ta, ta căn bản không thể tránh né…