Chương 4: Phò mã...
Lúc ta mới sinh ra, cả hoàng cung đều dùng ánh mắt buồn bã nhìn ta, còn phụ hoàng thì lựa chọn trốn tránh không gặp.
Cũng đúng thôi, biết đứa trẻ này nhất định sẽ chết, có người sẽ lựa chọn nhẫn tâm, dứt khoát ngay từ đầu không yêu thương nó.
Nghe nói, mẫu hậu ôm ta, lẩm bẩm, cứ coi như nuôi mèo nuôi chó vậy, nuôi tốt cũng chỉ sống được mười năm tám năm, mỗi ngày cứ để cho nó vui vẻ ăn vui vẻ ngủ là được rồi.
Phụ hoàng không gặp ta, nhưng lại đưa cho ta những thứ tốt nhất trong cung, các huynh đệ có thứ gì hay ho cũng đều đưa cho ta. Ta không biết trong sự sủng ái này, có bao gồm cả sự thương hại hay không.
Sau đó, khi ta qua 10 tuổi vẫn sống bình thường chơi đùa trong ngự hoa viên, cuối cùng cũng có một ngày, phụ hoàng ôm ta vào lòng, nghiêm túc nhìn ta nói, đợi con qua sinh nhật 15 tuổi, sẽ chọn cho con một phò mã tốt.
Lúc đó không ai để ý đến câu nói này, dù sao biết đâu ngày nào đó ta sẽ đi đời nhà ma.
Nhưng, kể từ khi ta vô tư vô lo, thật sự sống qua sinh nhật 15 tuổi, những nam tử trạc tuổi ta trong các gia đình quyền quý mới bên ngoài cung, bỗng nhiên đua nhau đính hôn, thành thân.
Ta hiểu, cũng giống như phụ nữ không muốn làm quả phụ, nam nhân cũng không muốn làm người góa vợ.
Bạn học của ta, Mạnh Du Du nói với ta, đệ đệ của nàng nghe người ta nói, công chúa từng nói muốn làm tỷ muội với Du Du, kỳ thật ý tứ chính là muốn làm chị em dâu với Mạnh Du Du.
Quá kinh hãi, vội vàng thành thân. Đêm tân hôn, khăn voan vừa vén lên, tan nương xấu ma chê quỷ hờn.
Mạnh Du Du nói, lúc đó đệ đệ nàng bất chấp thể diện, chạy ra sân nhìn trời gào khóc, liên tục dậm chân, miệng còn hô -
"Công chúa hại người, sao không c.h.ế.t sớm đi!!!"
Sau đó, bị Mạnh thừa tướng giáng cho một cái tát tai choáng váng mắt mũi, không phân biệt được đông tây nam bắc. Bị nhốt vào từ đường, ba ngày không cho cơm chỉ cho nước.
Ta nghe xong thì cười ngặt nghẽo, cười không ngừng được, cười ra nước mắt.
Mạnh Du Du thở dài nói: "Lòng dạ rộng lớn không chấp tiểu nhân, quả nhiên xứng danh Vĩnh Lạc."
Vĩnh Lạc là phong hiệu của ta, phụ hoàng và mẫu hậu đều có cùng suy nghĩ, hy vọng ta sống vui vẻ được ngày nào hay ngày đó, chắc là hy vọng lúc ta c.h.ế.t cũng có thể mỉm cười ra đi.
Ta nói với Mạnh Du Du, đệ đệ nàng không có tướng mạo gì, lại còn đặc biệt thích đi Bất Như Vi Xướng Lâu, cưới được người xấu xí cũng là làm nhục người xấu xí rồi.
Bất Như Vi Xướng Lâu là kỹ viện nổi tiếng, có lịch sử hơn một trăm năm, thời Ngụy đã rất nổi tiếng.
Ban đầu không gọi cái tên kiêu ngạo đến cực điểm như vậy, hình như là "Xuân Hoa Lâu" hay "Như Nguyệt Lâu" gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-truong-lac/chuong-3.html.]
Ngành nghề mại dâm thời Ngụy rất phát triển, phát triển đến mức thời kỳ đầu Đại Ngu triều có người nhận xét, Đại Ngu triều tuy có ngàn điều tốt, nhưng kỹ viện so với triều Ngụy thì kém hơn một chút.
Nam nhân triều Ngụy quản giáo vợ lẽ trong nhà rất nghiêm khắc, nhưng lại cực kỳ chịu chi tiền ở chốn kỹ viện.
Kỹ viện thời đó cũng thật sự phóng khoáng, khi trời ấm áp thì hàng tháng tổ chức một buổi dạ hội mờ ảo, chính là các tú bà của mỗi kỹ viện mặc quần áo làm bằng lụa mỏng, đêm trăng tròn nhảy múa trước cửa kỹ viện của mình, thật sự là lấp ló, vô cùng quyến rũ.
Các phú hào tranh nhau ra giá, người trả giá cao nhất có thể vào Ô Hương ba ngày. Mỗi kỹ viện đều có Ô Hương, cũng đều có những mánh khóe riêng, bên trong có đủ loại thứ mới lạ, do các tú bà thay phiên nhau hầu hạ, muốn chơi kiểu gì thì có kiểu đó.
Đàn ông triều Ngụy có một câu nói châm chọc người khác, đó là "Ngươi có bản lĩnh thì vào Ô Hương đi". Có thể thấy, sức hấp dẫn của Ô Hương lớn đến mức nào.
Triều Ngụy có lệnh, con cháu hoàng tộc và tông thất, tất cả quan chức có chức vụ, học trò trong trường học, không được vào Ô Hương, phàm ai vi phạm sẽ bị đánh 20 trượng, giam giữ 100 ngày, người có chức vụ sẽ bị giáng chức hoặc cách chức, học trò trong trường học 5 năm không được tham gia khoa cử.
Tuy nhiên, chỉ là hình thức. Ngoại trừ hoàng đế thật sự tuân thủ pháp lệnh này, cả đời không vào Ô Hương, còn những người khác...
Chương 5: Bất Như Vi Xướng Lâu
Là một công chúa Đại Ngu, làm sao lại quen thuộc với chuyện kỹ viện triều trước như vậy, chuyện này ư, chủ yếu là vì những người già cả còn sót lại của triều Ngụy thích viết một số ghi chép, sổ sách gì đó. Nói đúng ra thì đều là sách cấm, nhưng Đại Ngu triều cấm những loại sách vở này qua loa, có lẽ là cảm thấy chuyện triều Ngụy hoang đường, không đáng nhắc tới. Các huynh đệ của ta cũng thích giữ lại một hai quyển, xem cho vui, ta ư, đương nhiên mặt dày mày dạn vươn tay xin bọn họ.
Đêm khuya thanh vắng, cung nữ Nguyệt Lang đọc cho ta nghe, có một hương vị khác.
À đúng rồi, quên nói Bất Như Vi Xướng Lâu là như thế nào. Nghe nói, có một người đàn ông triều Ngụy si mê một tú bà ở kỹ viện này, tiêu tốn vô số bạc trên người nàng ta, là khách quen của Ô Hương.
May mà, người này là một thương gia giàu có, tiêu không bằng kiếm nhanh, cũng không vì vậy mà táng gia bại sản.
Nhưng mà, người đàn ông này động lòng thật, muốn chuộc thân cho tú bà. Không ngờ tú bà nghe xong liền nổi giận, nhổ một bãi nước bọt nói:
"Vào hậu viện nhà ngươi không thấy ánh mặt trời, chỉ nghĩ đến việc sinh con trai sớm, nếu không cẩn thận 'Rửa xui', e rằng còn phải tự tay g.i.ế.c chết, cho dù giữ lại, cả ngày cũng chỉ thở dài than ngắn. Ta bây giờ như vậy, còn có người bỏ ra nhiều tiền cho ta, có thể hưởng thụ được mấy ngày sung sướng, cho dù có ngày không sống nổi nữa, thì nhảy sông, nhảy lầu, tự tử, cũng c.h.ế.t một cách thống khoái, còn hơn làm vợ lẽ, sống uất ức, chi bằng làm kỹ nữ!"
Không biết vì sao người đàn ông kia lại không nhịn được, cuối cùng có một ngày rút đao g.i.ế.c c.h.ế.t tú bà này, sau đó tự sát vì xấu hổ.
Gây ra chuyện lớn như vậy, đáng lẽ việc buôn bán sẽ ế ẩm, ai ngờ tú bà kia lại đổi tên kỹ viện thành "Bất Như Vi Xướng Lâu", trong phút chốc nổi tiếng, buôn bán ngược lại càng thêm phát đạt.
Có những người già cả còn sót lại của triều Ngụy vu khống nói, yêu nữ Tống Tuyết Ngọc trước khi vào cung đã bị cha nàng đưa vào Bất Như Vi Xướng Lâu, học được một số thủ đoạn không thể cho ai biết, cho nên mới có thể mê hoặc hoàng đế thần hồn điên đảo.
Thậm chí còn thương cảm mà nói, đáng thương Ngụy Hi Tông, miếu hiệu là Hi, bị người đời mỉa mai vì tham luyến sắc đẹp và hưởng lạc mà mất nước, thực ra, nếu hắn ta có thể vào Ô Hương vài lần, thì sao có thể bị chút tài mọn của Tống yêu nữ kia mê hoặc chứ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!