Công Chúa Trường Lạc

Chương 4



Bất Như Vi Xướng Lâu còn xảy ra không ít vụ án mạng khác, vụ kỳ quặc nhất là có một vị quan lớn lén đưa con gái ruột vào lầu xanh học cái gọi là "bản lĩnh", sau đó nữ tử kia không chịu nổi sự sỉ nhục mà cắn lưỡi tự vẫn. Nghe nói vị quan lớn kia còn đứng bên cạnh t.h.i t.h.ể con gái vừa dậm chân vừa mắng -



"Tống Tuyết Ngọc làm được, ngươi lại không làm được sao?"



Nghe nói đêm đó, vị quan lớn kia vì bệnh tim mà c.h.ế.t ở nhà.



Trải qua bao nhiêu sóng gió, còn trải qua sự thay đổi triều đại, Bất Như Vi Xướng Lâu vậy mà vẫn sừng sững không đổ, cũng đủ để người ta kinh ngạc.



Triều Đại Ngu thịnh hành văn phong tao nhã, đặc biệt là việc nữ tử học văn cũng là chuyện thường tình, Dục Tú Các và Chung Linh Đường do các vị phu nhân khai quốc sáng lập vẫn phồn thịnh đến nay, nữ tử lấy việc có tài nghệ làm vinh dự. Điều này khiến cho chốn kỹ viện cũng không thể không "văn vẻ" lên, cái nào cũng gọi là Thi Viện hoặc Văn Quán.



Có người không hiểu phong cách tao nhã này đã từng châm chọc, nơi này làm sao có được hương thơm nức mũi trực tiếp như thời tiền triều...



Trong một rừng "thi văn", Bất Như Vi Xướng Lâu ngược lại vẫn giữ được vài phần phong cách nguyên thủy. Gái lầu xanh ở đó người nào cũng xinh đẹp phóng khoáng, nói đến người tinh thông văn chương thì cũng không phải là không có, nhưng cũng có rất nhiều người chỉ dựa vào nhan sắc mà kiêu ngạo ngông cuồng.



Hơn nữa, chủ nhân của Bất Như Vi Xướng Lâu cũng rất thần bí, có người nói là một thương gia giàu có, có người nói là cao thủ ẩn cư, thậm chí có người nói là thái giám ra khỏi cung...



Nếu muốn hỏi, tại sao ta - một công chúa chốn thâm cung này lại biết những chuyện tầm phào này, thì đó là do nghe bạn đồng hành của nhị ca ta ba hoa mà ra.



 6. Hồ Cảnh Diễm ba hoa chích chòe



Nhị ca ta - Tống Dực Côn, người không như tên, nói dễ nghe là trầm ổn, nói khó nghe là cứng nhắc. Thích đọc sách, ngốc, rất ngốc.



Có lẽ là cảm thấy tính cách của nhị ca ba gậy đánh không ra một tiếng rắm không phù hợp với khí chất hoàng gia, cho nên cố ý chọn cho huynh ấy một người bạn đồng hành có tính cách hoạt bát hơn.



Nhưng mà, Hồ Cảnh Diễm, có thể là hơi quá hoạt bát rồi. Không sao, phân nửa niềm vui trong đời ta đều trông cậy vào hắn.



Sự xuất hiện của Hồ Cảnh Diễm không khiến Tống Dực Côn trở thành một vị hoàng tử oai phong, nhưng lại thành công khiến huynh ấy bớt ngốc nghếch.



Mỗi khi Hồ Cảnh Diễm chuẩn bị thao thao bất tuyệt, nhị ca ta liền kéo ta ngồi nghiêm chỉnh, vểnh tai, mắt sáng rực.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Đôi khi ta cứ nghĩ, trong bụng Hồ Cảnh Diễm lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy, mà còn khá thú vị nữa chứ.



Nếu có một ngày Hồ gia thất thế, phỏng chừng dựa vào cái miệng của Hồ Cảnh Diễm, dựng một cái sạp nói chuyện phiếm, cũng đủ nuôi sống cả Hồ gia bọn họ rồi.



Ta cũng từng lặng lẽ hỏi Hồ Cảnh Diễm, hắn lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy, đọc sách gì. Hắn trả lời, sách đương nhiên phải đọc, nhất là các loại sách tạp văn, nhưng quan trọng nhất vẫn là nghe, những thứ nghe được còn thú vị hơn.



Trình độ nghe lén của Hồ Cảnh Diễm thuộc hàng trác tuyệt. Đầu tiên, khinh công của hắn không tệ. Hồ gia chia làm hai nhánh tả hữu, tả phòng chuyên về võ, hữu phòng chuyên về văn. Hồ Cảnh Diễm vốn xuất thân từ hữu phòng, nhưng bởi vì được định làm bạn đồng hành của hoàng tử, luôn cảm thấy lỡ như hoàng tử gặp nạn, thư sinh tay trói gà không chặt thì sao được, cho nên lại dạy cho hắn một ít võ công. Không ngờ trên phương diện quyền cước Hồ Cảnh Diễm chỉ ở mức bình thường, khinh công ngược lại rất có thiên phú.



Thứ hai, tên này tướng mạo khôi ngô tuấn tú, mắt tuy không to nhưng rất có thần, đôi mắt một mí nhỏ nhắn tinh xảo, cộng thêm sống mũi cao thẳng, nhìn tổng thể vô cùng thanh tú, còn đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu.



Lúc nhỏ hắn ở bên cạnh các nữ trưởng bối trong nhà vểnh tai nghe chuyện tầm phào, lúc đầu mọi người còn e dè có trẻ nhỏ ở bên, nói chuyện nên chú ý một chút.



Ai ngờ hắn lại giả vờ ngoan ngoãn, không phải giả vờ hầu hạ trưởng bối rót trà xoa bóp, thì chính là giả vờ buồn ngủ nhắm mắt giả bộ ngủ, lâu dần các trưởng bối lơ là nên không còn để ý đến hắn nữa, còn hắn thì ghi nhớ tất cả những gì nghe được trong lòng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Thứ ba, trí nhớ của Hồ Cảnh Diễm cực kỳ xuất sắc, những gì người khác đã nói, dù đã qua mười ngày nửa tháng, hắn vẫn có thể nhớ rõ thời gian địa điểm nói gì, không sai một chữ.



Cho nên ngàn vạn lần đừng cãi nhau với tên này, bản lĩnh lật lại chuyện cũ của hắn, cả Đại Ngu triều không ai sánh bằng.



Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, tai hắn đặc biệt thính, thuận gió có thể nghe thấy hai dặm. Thiên phú dị bẩm, thiên phú dị bẩm.



Cho nên, Hồ Cảnh Diễm nhìn thì ngoan ngoãn vô hại, dù chỉ tham gia một bữa tiệc rượu bình thường, cũng có thể nghe được không ít chuyện kỳ lạ.



Nhưng, chỉ có một điểm không tốt, nếu như chuyện hắn nghe được không thú vị lắm, tên này sẽ thêm mắm dặm muối, cho đến khi biến thành cái loại thú vị mà hắn cho là thú vị, nói trắng ra chính là ba hoa chích chòe.



Ví dụ như, hắn nói, nghe những người từng đi theo Thái Tổ ra khơi kể lại, trong biển có thần ngư bạch ngọc, cưỡi sóng bay lượn, biết ca hát, biết nói tiếng người, nửa đêm có thể hóa thành nữ tử, vô cùng xinh đẹp.



Về sau, ta cùng hắn ngồi thuyền du ngoạn trên biển lớn, phát hiện quả thực có một loại sinh vật đáng yêu nửa cá nửa không phải cá, nhảy lên khỏi mặt biển, bay theo thuyền, nhưng căn bản không biết nói tiếng người, cũng không biến thành mỹ nữ.