Công Chúa Trường Lạc

Chương 38



Chương 69: Trở Lại Nhìn Thấy Ánh Mặt Trời



Ta an tâm sống những ngày tháng ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn dưới lòng đất, chỉ là bánh này có vị quá tệ, nhìn giống lương khô hành quân, có thể bảo quản rất lâu, nhưng thật sự rất khó ăn.



Khi trong mơ bắt đầu xuất hiện đủ loại món ngon, ta mới hiểu sâu sắc nỗi thống khổ mà Tống Tuyết Ngọc đã trải qua, sống một trăm năm mà không thể cảm nhận được mùi vị của bất kỳ món ăn nào, còn ý nghĩa gì nữa.



Một ngày nọ, khi ta bắt đầu mơ thấy món giò heo chiên giòn, bên tai vang lên giọng nói của Hồ Cảnh Diễm.



Hắn hét lên: “Vĩnh Lạc, ngươi cắn ta làm gì, ngươi biến thành cương thi rồi sao, phải làm sao bây giờ!”



Ta tỉnh dậy, phát hiện mình đang gặm khuỷu tay của Hồ Cảnh Diễm.



Ta khóc, ta nắm lấy tay Hồ Cảnh Diễm nói: “Hồ Lục, ta muốn ăn ngon, ta không muốn gặm bánh nữa, ta không muốn gặm bánh nữa.”



Nguyệt Lang nhét một miếng điểm tâm vào miệng ta, ta gần như không nhai mà nuốt xuống.



Mạnh Du Du nói với nhị ca: “Không tệ, không tệ, nhìn cách ăn thì tinh thần nàng ta không bị ảnh hưởng nhiều.”



Tiểu Lỗ tướng quân lại một lần nữa ca ngợi: “Nếu công chúa là nam nhi, gia nhập Lỗ gia quân của ta, nhất định sẽ là một vị mãnh tướng.”



Ta nhìn mọi người nói: “Bởi vì ta biết các ngươi nhất định sẽ tìm thấy ta!”



Hồ Cảnh Diễm khó có khi khen Mạnh Du Du.



Sau khi ta mất tích, kinh thành bị lật tung lên, ngay cả “Lục Ly Lâu” được mời đến cũng bó tay. Lỗ gia, Hồ gia, Mạnh gia gần như huy động toàn bộ lực lượng, nhị ca ta đích thân dẫn đầu cấm vệ quân tìm kiếm.



Tuy nhiên, không tìm thấy gì cả.



Hồ Cảnh Diễm lo lắng đến mức lấy đầu đập vào tường, kêu gào muốn đào ba thước đất.



Lúc này, Mạnh Du Du bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Dưới lòng đất, nếu là Tống Tuyết Ngọc đưa Vĩnh Lạc đi, vậy thì nơi duy nhất chúng ta chưa tìm đến, chính là lăng mộ hoàng đế triều Ngụy, đặc biệt là lăng mộ của Ngụy Hi Tông.”



Cứ như vậy, cuối cùng họ cũng tìm thấy ta.



Chương 70: Tro Bay Hơi Tan



Trở về cung, cách ăn uống như gió cuốn mây tan của ta thật sự khiến mọi người kinh ngạc.



Phụ hoàng hỏi ta đã xảy ra chuyện gì, ta nói là Tống Tuyết Ngọc đã đưa ta đi. Phụ hoàng không nói gì, hồi lâu mới thở dài: "Trước khi băng hà, phụ hoàng từng nói với trẫm rằng Tống Tuyết Ngọc hẳn vẫn còn sống trên đời, khi đó trẫm cho rằng phụ hoàng thần trí không tỉnh táo, nói năng mê sảng, giờ xem ra, chắc chắn ông ấy đã phát hiện ra điều gì đó."



Ta không kể với phụ hoàng những chuyện Tống Tuyết Ngọc đã nói với ta, cũng không nhắc đến chuyện của Đà Đà.



Vì nhiều lý do, ta đã chọn bảo vệ thanh danh của Đại Ngu, cho dù ta biết rõ những điều ô uế bên trong.



Phụ hoàng cũng không hỏi kỹ, hai cha con ta ngầm hiểu ý nhau, đối ngoại chỉ nói là tà linh tiền triều quấy phá, lại làm phiền các thiên sư và cao tăng một phen.



Vấn đề bây giờ là, Tống Tuyết Ngọc đã đi đâu?



Cung cấm tăng cường phòng bị, ta không ý kiến gì về việc này.



Hồ Cảnh Diễm dặn ta ban đêm nhất định phải đóng kín cửa sổ, nhưng ta lại cố tình mở toang hết.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-truong-lac/chuong-37.html.]

Ta muốn gặp lại nàng, hôm đó ta quá hoảng loạn, chưa kịp nói lời cảm ơn, cũng chưa kịp nói lời xin lỗi.



Ta cũng không biết cảm ơn nàng vì điều gì, cũng không biết xin lỗi nàng vì điều gì.



Tống Tuyết Ngọc, ta muốn gặp nàng, Đà Đà đã được nàng đưa đi rồi, những ngày cuối đời nàng định sống như thế nào?



Hôm đó Hồ Cảnh Diễm đột nhiên chạy đến nói Bất Như Vi Xướng Lâu bị cháy.



Ta như phát điên, bất chấp tất cả chạy từ trong cung đến đó, nơi ấy đã cháy thành tro bụi.



Lời nguyền của tiền triều, tất cả đều hóa thành khói bụi.



Ta gào lớn: "Tống Tuyết Ngọc, Tống Tuyết Ngọc!"



Tro tàn lẫn nước mắt dính đầy mặt, ta đưa tay ra giữa không trung cố gắng nắm lấy, không biết có thể nắm được một chút linh hồn của nàng hay không.



Lời kết: Có được coi là viên mãn hay không?



Rất lâu sau, ta vẫn uể oải, chán ăn, suốt ngày nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.



Hồ Cảnh Diễm nói hồn ta đã mất, lại la hét đòi gọi hồn cho ta.



Mọi người lại một lần nữa khinh thường hắn.



Ta nói với hắn, Tống Tuyết Ngọc nói với ta rằng, triều đại tiền triều cực đoan trọng nam khinh nữ là do có một vị vua nghe lời tiên đoán của phương sĩ, nói rằng nước Ngụy chắc chắn sẽ diệt vong vì tai họa do nữ nhân gây ra.



Kết quả là càng áp bức nữ nhân thì càng đẩy mình vào tai họa do nữ nhân gây ra.



Những chuyện thần bí này đều là hại người, chẳng có ích lợi gì.



Hồ Cảnh Diễm cười hì hì nói: "Không phải là sợ nàng buồn nên trêu nàng chơi thôi sao."



Sứ đoàn Hoắc La sắp về nước, về chuyện hòa thân, đã có người thay ta đi rồi.



Khi nghe nói người được chọn đi hòa thân đã định, nhưng không phải mình, ta như phát điên chạy đến trước mặt phụ hoàng, hỏi là ai.



Phụ hoàng không nói, ta biết đó là người ta quen, ta lo lắng đến phát khóc, hỏi có phải Mạnh Du Du hay không.



Phụ hoàng nói: "Mạnh Du Du sẽ được ban hôn cho nhị ca của con, nó là con dâu do mẫu hậu con đích thân chọn, là Thái tử phi và Hoàng hậu tương lai."



Ta sững sờ, phụ hoàng nói với ta, khoảng thời gian này mấy đứa con gây ra nhiều chuyện như vậy, người và mẫu hậu sao có thể không biết, vừa âm thầm giúp đỡ, vừa nhân cơ hội quan sát.



Họ cảm thấy nhị ca con trầm ổn nhân hậu, là người có tố chất làm vua, nhưng thiếu quyết đoán và sự sắc sảo, Mạnh Du Du vừa vặn bù trừ cho nhị ca con.



Đương nhiên, cũng sẽ không thuận lợi như vậy, đại ca con một lòng muốn làm Thái tử, phụ hoàng và mẫu hậu cần phải tính toán một chút.



Ta vừa khóc vừa hỏi, nhưng hai người họ có yêu nhau không?



Phụ hoàng nói, Mạnh Du Du có yêu nhị ca con hay không thì người không biết, nhưng nhị ca con đã si mê Mạnh Du Du từ lâu, ngày nào cũng "Mạnh gia Du Du kiến thức uyên bác, Mạnh gia Du Du nói hay, Mạnh gia Du Du thật thông minh".

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Phụ hoàng cảm thán, đứa con trai hồi nhỏ ba gậy cũng không đánh ra được một tiếng rắm của mình, lại đi khen phụ nữ lại rất có tài.