Ta tiếp tục hỏi, rốt cuộc là ai thay ta đi Hoắc La.
Phụ hoàng nói, là Nguyệt Lang. Nhân lúc mấy ngày nay ta không để ý, Nguyệt Lang đã đề nghị với phụ hoàng rằng nàng có thể đi Hoắc La hòa thân.
Phụ hoàng hỏi Nguyệt Lang, nàng chỉ là một cung nữ, làm sao có thể khiến người Hoắc La chấp nhận.
Nàng bắt đầu dẫn kinh điển, nói năng đâu ra đấy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Phụ hoàng cảm thán, bên cạnh con gái mình toàn là nhân tài ẩn dật, trình độ của cung nữ cũng ngang ngửa với Thị lang Lễ bộ.
Cuối cùng Nguyệt Lang đề nghị, nàng sẽ đích thân đi thương lượng với hoàng tử Hoắc La. Kết quả thương lượng là, hoàng tử Hoắc La đã đồng ý.
Phụ hoàng cảm thấy kỳ lạ, phái người âm thầm dò hỏi thái độ của hoàng tử Hoắc La, người đi dò hỏi trở về nói với phụ hoàng, Sa Ma Ước đã nói --
Người phụ nữ bên cạnh công chúa khiến hắn đặc biệt bực bội, bực đến mức hắn nhất định phải cưới nàng về, xem xem ai có thể nói hơn ai.
Ta chạy đi tìm Nguyệt Lang, nắm tay nàng khóc, nói với nàng rằng sẽ không để nàng đi Hoắc La.
Nguyệt Lang cho ta xem một thứ, nói là thứ nàng thuyết phục phụ hoàng ban thưởng cho nàng, đó là một cây gậy như ý.
Nguyệt Lang nói với ta, nàng không chỉ được phong làm công chúa Đại Ngu với thân phận con gái nuôi, mà còn là nữ sứ thần đầu tiên của Đại Ngu, ở Hoắc La có thể tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ ngoại giao, chứ không bị bó buộc trong hậu cung.
Nguyệt Lang nói: "Nô tỳ từ nhỏ đã theo phụ thân khổ công học tập, nhưng phụ thân nhiều lần thi trượt. Ông ấy thường lấy Phùng Đường tự khích lệ, nói rằng bản thân một ngày nào đó cũng có thể 'trì tiết vân trung' [1]. Tiếc là phụ thân chưa kịp hoàn thành chí lớn đã mắc bệnh nặng, dưới gối không có con trai có thể kế thừa chí hướng của ông. Nhưng giờ đây, nô tỳ cũng có thể 'trì tiết nhập Hoắc', phát huy tài năng, kế thừa di chí của tiên phụ, triển khai hoài bão của bản thân."
Ta bỗng cảm thấy hổ thẹn, ta chỉ biết Nguyệt Lang là cung nữ ta yêu thích nhất, lại không biết trong lòng nàng có một thế giới rộng lớn như vậy.
Ta vừa khóc vừa nói: "Kết quả là trong tất cả mọi người, chỉ có ta là kẻ ăn hại phung phí của dân, ta cái gì cũng không biết làm."
Hồ Cảnh Diễm an ủi ta, nói hắn và ta cũng như nhau, hắn cũng là một kẻ ăn hại, chỉ giỏi ba hoa khoác lác.
Phụ hoàng hỏi ta, Tiểu Lỗ tướng quân và Hồ Cảnh Diễm, ta muốn gả cho ai.
Ta không cần suy nghĩ liền nói Hồ Cảnh Diễm, phụ hoàng hỏi tại sao, ta trả lời: "Nếu gả cho Hồ Cảnh Diễm, lỡ ăn nhiều quá xì hơi, ta có thể chẳng hề để tâm. Gả cho Tiểu Lỗ tướng quân, ta sẽ ngại xì hơi trước mặt hắn."
Phụ hoàng cười lớn.
Sau khi sứ đoàn Hoắc La về nước, có thể sẽ xảy ra chiến tranh với Bắc Kỳ.
Tiểu Lỗ tướng quân nói hắn sắp trở về biên cương rồi, lần này hồi kinh là để điều phối một số công tác chuẩn bị trước đại chiến, giờ mọi thứ đã đâu vào đấy, hắn phải trở về biên cương luyện binh rồi.
Ta rất buồn, Tiểu Lỗ tướng quân chính là hình mẫu lý tưởng để các thiếu nữ thầm thương trộm nhớ, hắn đã giúp ta rất nhiều, còn để tiểu cô cô của hắn cứu mạng ta.
Tiểu Lỗ tướng quân an ủi ta, nói rằng mạng sống của hắn, đã định sẵn là 'hứa quốc bất hứa khanh' [2].
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Vợ của hắn nhất định phải chịu đựng cảnh chia ly lâu dài, phải tự mình quán xuyến mọi việc trong cuộc sống, còn phải luôn sẵn sàng đón nhận tin dữ chồng tử trận.
Tiểu Lỗ tướng quân nói: "Gả cho ta không thú vị bằng gả cho Hồ Cảnh Diễm, để hắn ngày nào cũng chọc nàng cười vui vẻ đi."
Ta sắp khóc rồi, mắt đỏ hoe, Hồ Cảnh Diễm ở bên cạnh nói: "Thấy chưa, vừa nghe nói gả cho ta, nàng đã vui đến phát khóc rồi."
Ồn ào!
Ta nói với Tiểu Lỗ tướng quân, sau này ta có con, dù là trai hay gái đều sẽ đưa đến dưới trướng hắn rèn luyện.
Hồ Cảnh Diễm lại xen vào: "Làm tướng tiên phong gì đó cũng được, đừng để nó làm thám báo."
Tiểu Lỗ tướng quân cười lớn, một hàm răng trắng lại lộ ra.
Hồ Cảnh Diễm trở thành phò mã, khiến cả nhà họ Hồ rất hài lòng, tuy hắn là bạn đồng hành của nhị hoàng tử, nhưng người nhà họ Hồ luôn lo lắng, cứ nghĩ thằng nhóc này, đừng có làm hư hoàng tử nhé!
Nhưng Hồ Cảnh Diễm cũng không chịu ngồi yên, hoạt động hàng hải mậu dịch sắp được khởi động lại.
Sau khi Đại Ngu lập quốc, để khôi phục nông nghiệp, ổn định kinh tế, đã tạm thời dừng hoạt động hàng hải, giờ quốc lực cường thịnh, các tuyến đường hàng hải sắp được mở lại.
Nhưng các thế gia và tân quý tộc quen sống an nhàn đều không muốn con cháu mình đi mạo hiểm, Hồ Cảnh Diễm xung phong nhận việc, coi như là tiên phong cho phụ hoàng.
Ta cũng muốn đi theo, phụ hoàng mẫu hậu không cho phép.
Ta chỉ dùng một lý do đã thuyết phục được họ, ta nói, lỡ Hồ Cảnh Diễm mang về một phu nhân ngoại quốc thì sao.
Thực ra ta hiểu, phụ hoàng mẫu hậu biết ta mười mấy năm sống dưới lời nguyền, bề ngoài có vẻ vô tư vô lo, nhưng thực chất cũng có nhiều điều ức chế.
Lần này là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi rồi.
Ngày lên tàu, nhị ca và Mạnh Du Du đặc biệt đến cảng Đông quận tiễn ta, Mạnh Du Du bảo ta ghi lại tất cả những điều tai nghe mắt thấy trên đường đi.
Giữa đám đông, ta nhìn thấy Đà Đà, nàng tươi tắn rạng rỡ, giống như một đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời.
Hình như ta còn nhìn thấy Tống Tuyết Ngọc, đương nhiên đây là điều không thể.
Ta biết câu chuyện của mình đã có một cái kết viên mãn,
nhưng trong cái kết viên mãn đó, điều duy nhất không có, chính là Tống Tuyết Ngọc...
(Hết)