Cõng Cổ Thi Đi Tu Tiên

Chương 89: Xách người



Chương 89: Xách người

Ngày đông lạnh lẽo im ắng, tuyết lớn đầy trời lặng lẽ rơi xuống, phủ lên mặt đất một màu trắng xóa. Cảnh vật chung quanh hai người vẫn y nguyên như cũ, không hề thay đổi.

Tô Tử Mị đứng yên trong tuyết lớn hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi hoàn hồn, răng môi run rẩy: “Như thế một chút Nàng làm sao có thể tỉnh lại”

Trên mặt nàng đầy vẻ cô đơn, nếu nhìn kỹ hơn, còn thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt.

Rốt cuộc là ai, khiến một phong chi chủ cũng phải e ngại?

“Giáo chủ cường giả như vậy còn biến mất trong Cấm Đoạn Sơn Mạch, Tử Phượng tỉnh lại thì có gì không thể? Hơn nữa, Tử Phượng thức tỉnh, ngươi không nên cao hứng sao? Quan hệ giữa các ngươi tốt như vậy, ngươi chẳng lẽ không muốn nàng sau khi tỉnh lại gặp được đệ tử duy nhất của mình sao?”

Âm thanh của Tử Xung phong chủ bình thản, nhưng ẩn chứa một tia ý vị không cho phép xen vào.

“Ta đương nhiên rất vui vẻ, đợi nàng hoàn toàn thức tỉnh, ta nhất định sẽ đi thăm nàng. Bao nhiêu năm tỷ muội, nàng có thể tỉnh lại, ta nhất định phải mở tiệc ăn mừng thật lớn. Chỉ là không biết sau khi tỉnh dậy, nàng và Sở Tử Bách, đến cùng ai mạnh ai yếu?” Tô Tử Mị nhẹ nhàng cắn môi, bộ dáng vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, giờ phút này trong mắt nàng chỉ có thân ảnh kiêu ngạo của Tử Xung phong chủ.

Lão nhân nghe vậy lại duỗi ra hai ngón tay, gảy lên dây đàn, dây đàn đứt lìa, mang theo vô tận cô đơn.

“Chuyện này không phải là việc ngươi có thể cân nhắc bây giờ. Trận chiến sáo trúc lâm ngày đó, mới khiến ta hoàn toàn thấy rõ thực lực của Sở Tử Bách, người này quả nhiên đáng sợ đến cực điểm, ngàn vạn lần không nên trêu chọc hắn.”

Sự cô đơn, trống rỗng nhấn mạnh khiến Tô Tử Mị nghe xong rất không thoải mái. Nàng không hiểu vì sao Tử Xung phong chủ uy phong vô lượng ngày xưa lại trở nên sợ hãi và nhu nhược như vậy.

“Đêm nay lưu lại qua đêm sao?”



“Không được, nhớ kỹ sau bảy ngày phải đem người hoàn hảo vô khuyết đưa tới, không được phép sai sót. Còn nữa, tin tức về việc Tử Phượng thức tỉnh, không được nói cho bất kỳ ai, chuyện này bản tôn chỉ nói cho ngươi biết. Nếu để lộ ra ngoài, hậu quả ngươi tự hiểu.”

Tử Xung phong chủ để lại câu nói này rồi rời đi, đạo bào lam sắc đã hoàn toàn biến mất khỏi Ngũ Âm phường.

Đáng thương Tô Tử Mị, vò chăn gối trong tay, mãi đến khi Tử Xung phong chủ rời đi hồi lâu, Tô Tử Mị vẫn còn ngơ ngác trong phòng, chậm chạp không phản ứng.

Động, nàng rốt cục động.

Nàng từ trên giá đỡ gỡ xuống một cây tiêu ngọc dài ba thước, ngón tay ngọc nhỏ nhắn thon dài đặt lên các lỗ thủng, tiếng tiêu động lòng người.

Tô Tử Mị đang diễn tấu một bài vô danh từ khúc, khiến người nghe không khỏi rơi lệ khổ sở, khổ không tả xiết.

“Người đâu, đem Khấu Hiểu Châu nâng lên Ngũ Âm phường đến”

Nam Hà xoa xoa cái đầu có chút sưng đau, toàn thân ê ẩm.

Sau một đêm say rượu, hắn ngủ không ngon giấc, lưng đau nhức, nhưng vẫn kiên trì đứng dậy thổ nạp luyện công. Đây là thói quen của Nam Hà bao năm qua.

Dù mỗi ngày bận rộn đến đâu, cũng phải dành chút thời gian tu luyện công pháp, tăng cao tu vi.

Công phu phải luyện tập thường xuyên, tuyệt đối không phải đến lúc cần mới ôm chân phật thì có thể tiến bộ trên con đường tu luyện.

Nam Hà vừa mới đột phá tới Tẩy Mạch tứ giai mấy ngày trước, sau khi cùng Sở Tử Bách ngồi đàm đạo một ngày một đêm, không chỉ lý giải về Lam Hải Vô Lượng và Thủy Mạn Kim Sơn có bước đột phá lớn, mà ngay cả kinh mạch thứ năm cũng có dấu hiệu mơ hồ đả thông.



Hắn nhất định phải tranh thủ thời gian củng cố hiện tượng này, để sau này nước chảy thành sông đột phá một cách vững chắc.

Hô!

Sau khi vận hành Hạo Đãng Quyết mười tám chu thiên, khí tức của Nam Hà càng ngày càng bình ổn. Những ám thương còn sót lại sau trận chiến với sói hoang trong Ngân Quỳ viên cũng được quét sạch sành sanh, toàn thân an khang, cực kỳ thoải mái.

Nam Hà ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ có rừng trúc tử sắc vây quanh hắn không ngừng gật đầu, không thấy bóng dáng Đại sư huynh đã cùng hắn say rượu.

Về những lời nói khi say, Nam Hà không nhớ rõ nhiều, có lẽ là do uống ít.

Hắn không suy nghĩ thêm nữa, say rượu thì có thể nói ra những lời khó lường gì chứ, dù sao đều là lời say, không thể tin là thật.

Bất quá cái tiểu viện bên hòn đá nhỏ bờ đầm không còn thích hợp nữa. Nếu gặp lại Từ Minh Lan phát tác bất ngờ, Nam Hà không biết mình có ứng phó được không.

Hắn hiện tại muốn tìm một nơi yên tĩnh, sắp xếp lại những thu hoạch trong Ngân Quỳ viên, kiểm kê xem mình có những chiến lợi phẩm gì.

Từ sau khi trở lại Lâm Hác Phong, hắn bận tối mày tối mặt, mệt mỏi, căn bản không có thời gian chỉnh lý những thứ này.

Tòa viện của Ngọc Khê sư huynh rất tốt, lại không cần trả tiền, hắn cũng biết đường, thật sự không có chỗ nào tốt hơn.



Đã quyết định, Nam Hà tốn rất nhiều sức mới tìm được Ngọc Khê sư huynh.

Tu vi của đối phương chỉ một ngày không gặp đã khác, một thân tu vi tăng vọt, mắt thấy sắp đột phá tới Tẩy Mạch thất giai.

“Có gì đâu, cứ dùng thoải mái đi, không cần khách khí với ta.” Ngọc Khê sư huynh trực tiếp giao chìa khóa tiểu viện cho Nam Hà, còn nói cho hắn biết dưới đại đường là một cái hầm, hắn giấu không ít rượu ngon bên trong để giải sầu.

Hắc hắc!

Nam Hà không ngờ Ngọc Khê sư huynh đàng hoàng như vậy mà cũng biết giấu vợ vụng trộm uống rượu, xem ra trung thực trung hậu đều không phải là tuyệt đối, mà là tương đối.

Bất quá những chuyện này không liên quan đến Nam Hà, đó là chuyện nhà của người khác, hắn vẫn nên nhanh chóng đến Quang Minh Phong thôi.

“A, tiểu sư huynh, sớm vậy đã đến thăm hỏi Ngọc sư huynh.” Khi đi ra khỏi góc rẽ trụ sở của Ngọc Khê sư huynh, Nam Hà lại gặp Vương Luân.

Vị sư đệ mới vào đang mang theo một đống lớn bình bình lọ lọ. Trong vòng mấy mẫu đất chỉ có nhà của Ngọc Khê sư huynh, rõ ràng Vương Luân cũng đến thăm Ngọc Khê.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Đây là đánh giá của Nam Hà về Vương Luân. Thế giới dù sao vẫn cần những kẻ nịnh nọt này, nếu không làm sao nổi bật được những người đáng ngưỡng mộ không vì danh lợi mà thay đổi.

Lúc Lâm Hác Phong lụi bại, cũng không có nhiều chuyện hục hặc với nhau như vậy, mọi người chỉ nghĩ đến việc làm sao để no bụng.

Hiện tại Lâm Hác Phong từng bước quật khởi, mỗi một đệ tử đều có thể ăn no mặc ấm, thì những vấn đề lớn hơn lại lặng lẽ nảy sinh, những thói quen xấu đang dần lan tràn trong Lâm Hác Phong.

Nam Hà có chút không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng trước khuôn mặt tươi cười của Vương Luân, hắn không thể cho đối phương hai cái tát tai, lại hung hăng đá một cước vào mông Vương Luân.

“Vương sư đệ trước đây chắc chưa gặp Ngọc sư huynh, sao lại đến bái phỏng Ngọc sư huynh?”

Hắn có chút ghét chính mình dối trá, chán ghét những ân tình giả tạo này, nhưng bây giờ Lâm Hác Phong đang cần người, không thể làm lạnh lòng những đệ tử khác.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com