Cõng Cổ Thi Đi Tu Tiên

Chương 90: Kiểm kê thu hoạch



Chương 90: Kiểm kê thu hoạch

"Sư đệ ngày ấy tại đạo trường nghe Đại sư huynh giảng thuật chuyện của Ngọc Khê sư huynh, đối với Ngọc Khê sư huynh có thể nói là mười phần kính nể. Cái loại này hiệp can nghĩa đảm tu sĩ, tại Ngũ Dương giáo thực sự không nhiều lắm."

Vương Luân nói lý do cũng là hợp tình hợp lý. Từ xưa đến nay, người có đức độ luôn luôn khiến mọi người kính nể và đi theo.

Nhất thời mang người, thiên cổ công người.

Rất hiển nhiên, Ngọc Khê sư huynh chính là một người thoát ly khỏi những thú vui tầm thường.

"Tốt, tốt, tốt, rất không tệ. Thật hy vọng trên Lâm Hác Phong đều là đệ tử giống như ngươi."

Nam Hà vỗ vai Vương Luân một cái, cổ vũ hắn tiếp tục giữ vững thái độ tích cực này, sau đó liền xuống núi.

Quang Minh Phong, một chỗ viện lạc, hiển thị rõ sự keo kiệt, không mấy tương xứng với sự cao điệu xa hoa của Quang Minh Phong chủ.

Trong viện lạc, một gã thiếu niên đang ngồi xếp bằng tại hầm rượu nồng nặc mùi rượu. Bên cạnh hắn có một khối mảnh sứ vỡ đen như mực, phía dưới mảnh sứ vỡ còn có một tấm cà sa hơi có vẻ tổn hại.

Nam Hà vuốt ve tấm gấm lan cà sa, có thể nói tấm cà sa này đã cứu mạng hắn. Nếu không phải gấm lan cà sa, đối mặt với cái quỷ hỏa đại thủ kia, chỉ sợ chính mình sớm đã chôn xương trong Ngân Quỳ viên.

Bất quá tấm gấm lan cà sa này dù sao thuộc về phật khí, cũng không biết những đại lão luyện khí của Hoa Liên Phong có thể tu sửa được hay không. Hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời bỏ vào không gian mảnh sứ vỡ cất kỹ.

Theo tu vi tăng lên, Nam Hà cảm giác không gian mảnh sứ vỡ cũng có sự tăng trưởng rõ ràng.

Chẳng lẽ nói không gian mảnh sứ vỡ có liên quan mật thiết đến tu vi? Nam Hà thậm chí không thể tin được nếu mảnh sứ vỡ không gian nằm trong tay Sở Tử Bách, thì sẽ nghịch thiên đến mức nào.



Chỉ sợ có thể đem chín vị Tôn Giả của Ngũ Dương giáo cùng phần lớn tài nguyên của Cửu Phong, toàn bộ mang rời khỏi Cấm Đoạn Sơn Mạch.

Xoẹt.

Sau khi thu hồi cà sa, Nam Hà đốt một đống lửa trong hầm ngầm, chuẩn bị thiêu hủy hoàn toàn t·hi t·hể Tô Minh Hoa.

Hắn bây giờ còn chưa đạt tới dị tướng cảnh, không có khả năng sử dụng linh khí của thiên địa, đốt thi không để lại dấu vết cũng chỉ có thể tự mình nhóm lửa, chứ không thể trực tiếp triệu hồi ra hỏa cầu.

Nếu dùng phù lục cũng có thể triệu hồi ra hỏa cầu. Theo Nam Hà biết, không ít linh thuật đều mượn nhờ uy lực của thiên địa, giống như Lam Hải vô lượng và Thủy Mạn Kim sơn của Sở Tử Bách, chính là mượn nhờ thủy linh khí trong thiên địa.

Thật là Nam Hà hiện tại còn chưa làm được, chỉ có thể hấp thu linh khí, gia tăng lượng dự trữ linh khí trong cơ thể.

Hô!

Sau khi thiêu đốt hoàn toàn t·hi t·hể Tô Minh Hoa thành tro bụi, Nam Hà mở cửa hầm, phun một ngụm khí lớn, đem tro cốt của Tô Minh Hoa thổi đi khắp nơi. Như vậy sẽ không sợ người khác phát hiện tung tích của Tô Minh Hoa sau này.

Làm xong hết thảy, Nam Hà lại đóng cửa hầm, bắt đầu kiểm kê thu hoạch từ Ngân Quỳ viên.

Thu hoạch lớn nhất chính là những đồ vật lấy được từ Tô Minh Hoa và ba kiện bảo vật đoạt được từ Đoàn Tài.

"A? Lại còn có cấm chế."

Nam Hà lấy túi trữ vật của Tô Minh Hoa xuống, ý thức muốn tiến vào trong túi trữ vật tìm tòi, lại bị ngăn cản bên ngoài.



Hắn nghe Từ Khôn từng nói, một khi tu sĩ đột phá tới thần ý cảnh, liền có thể lưu lại dấu ấn thần thức trên túi trữ vật. Người bình thường nếu muốn mở túi trữ vật, đều cần không ít thời gian.

Cũng may Tô Minh Hoa chỉ thăm dò qua thần ý cảnh, không phải là tu sĩ thần ý cảnh chân chính, cấm chế lưu lại cũng không lợi hại.

Nam Hà mất hai khắc đồng hồ, cuối cùng mở được cái túi trữ vật nặng trĩu này.

Rầm rầm.

Linh thạch óng ánh long lanh chất thành một ngọn núi nhỏ trong hầm rượu. Nam Hà chỉ sơ lược đếm, ít nhất cũng có mấy ngàn khối. Quả nhiên, một phong chi chủ có nội tình ghê gớm.

"Nhiều pháp khí như vậy? Bất quá những pháp khí này xem ra đều là nữ tu sĩ sử dụng." Nam Hà tiếp tục tìm kiếm trong túi trữ vật của Tô Minh Hoa, lại phát hiện mười mấy món trường côn, đoản kiếm, roi da được chế tác tinh xảo.

Mặc dù phẩm chất những pháp khí này không ra gì, tối đa cũng chỉ miễn cưỡng tính là bát cửu phẩm pháp khí, nhưng thắng ở hoa văn phong phú, cực kì đẹp mắt, dùng để tặng người đúng là một món quà không tệ.

Xem ra Tô Minh Hoa chỉ nghĩ đến chuyện tán gái, khó trách không đột phá được thần ý cảnh, đáng đời.

Những pháp khí này đều là đồ bỏ đi. Nếu bán trong Ngũ Dương giáo, rất dễ gây chú ý cho Diệu Âm Phong.

Nhưng đem ra ngoài bán, hẳn là một mối làm ăn không tệ. Nam Hà đã điều tra sơ bộ, giá pháp khí ở bên ngoài cao hơn trong Ngũ Dương giáo không ít.

Có thể như vậy, mình có tính là đầu cơ trục lợi, có tính là ăn bớt của Ngũ Dương giáo không?

Gần như không chút do dự, Nam Hà liền kiên định niềm tin. Đây đều là chiến lợi phẩm của mình, bán bao nhiêu, bán thế nào đều là chuyện của mình.



Không còn gánh nặng, Nam Hà thoải mái ném những pháp khí này vào không gian mảnh sứ, thậm chí suýt chút nữa quấy rầy Tử Trúc mãng đang ngủ đông.

Từ khi vào đông, Tử Trúc mãng càng thêm lười biếng, chỉ ngẫu nhiên hoạt động một chút, phần lớn thời gian đều thôn phệ huyết nhục sói hoang, không ngừng tăng lên tu vi.

"A, còn có thứ này?" Nam Hà móc ra một bình đan dược màu lam từ trong túi trữ vật của Tô Minh Hoa.

Hắn chỉ nhẹ nhàng ngửi, lấy một chút mạt đan dược đặt bên miệng nếm thử, liền nhận ra lai lịch của đan dược này.

Đây là một loại đan dược đặc biệt do một luyện đan sư nổi tiếng phát minh, chuyên trị liệu các loại bệnh bất lực của nam tu sĩ.

Gã này còn trẻ, không ngờ đã bệnh nặng đến vậy, xem ra phần lớn là thận hư hao.

Với thể chất này, còn học người khác tán gái, kiếp sau nhớ rèn luyện thân thể cho tốt.

Vứt bình đan dược màu lam này đi thì lãng phí. Mặc dù đối với Nam Hà mà nói có chút vô dụng, nhưng liên quan đến hạnh phúc của nam tu sĩ, bình đại lực hoàn màu lam này cũng là Ngũ phẩm đan dược, giá không hề rẻ.

Những đồ vật phía sau không đáng giá, đều chỉ là hàng rẻ tiền vài trăm linh thạch, Nam Hà không để ý lắm, rất nhanh túi trữ vật đã cạn đáy.

Trong cùng của túi trữ vật còn có một tấm phù lục màu đỏ lửa. Nam Hà mừng rỡ lấy nó ra. Vốn hoàn toàn không biết gì về phù lục, nhưng sau thời gian ngắn ở chung với Vương Thủ Đức, Nam Hà đã có nhận biết đơn giản về phù lục.

Giống như đan dược, pháp khí, phù lục cũng được phân chia đẳng cấp dựa trên vân văn. Trên tờ phù lục này có khoảng bốn đạo vân văn, đây là tứ phẩm phù lục, uy lực mạnh hơn nhiều so với mấy tấm phù lục Nhị chưởng quỹ đưa cho hắn.

Đối mặt với tu sĩ thần ý cảnh không chuẩn bị, cũng rất có thể m·ất m·ạng trong một kích.

Đây chính là đồ tốt, khó trách Tô Minh Hoa không kiêng nể gì như vậy.

Bất quá lúc đó Tô Minh Hoa trọng thương lâm nguy, không có dư thừa linh khí để thôi động tờ phù lục này, nếu không thì n·gười c·hết có lẽ là Nam Hà.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com