Chiều tà, bầu trời xám xịt, không khí ngập trong bụi mù và những hạt lạ không rõ nguồn gốc, dòng xe cộ thưa thớt trên đường...
Xe đạp và xe điện công cộng – những phương tiện có thể khiến người ta lộ mặt ra ngoài – giờ đây gần như không còn ai sử dụng nữa, nằm phủ bụi ngay ngắn ở điểm đỗ xe.
May mắn thay, nhờ hệ thống giao thông công cộng được quy hoạch tốt, những người mệt nhoài sau một ngày làm việc vẫn có thể chọn đi xe buýt hay tàu điện ngầm len lỏi khắp thành phố, tránh được cảnh phải đeo khẩu trang kín mít dưới cái nắng 42°C ngột ngạt đến mức tưởng như chỉ hít một hơi là không khí cũng đặc lại thành thể rắn.
"Bão lũ, hạn hán, hỏa hoạn, ngày càng nghiêm trọng và thường xuyên hơn – giữa những thảm họa thiên nhiên liên miên, nhân loại nên sống sao cho phải?"
"Phân tích nguyên nhân khiến tỷ lệ lao động trẻ ở nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ sụt giảm mạnh trong hai năm qua."
"Hiện tượng thời tiết cực đoan liên tục xuất hiện – phải chăng ngày tận thế đã âm thầm đến gần?"
Lê Lễ ngồi trong tàu điện ngầm, vừa lướt video ngắn vừa lướt qua những tiêu đề gây hoảng loạn kiểu này. Không hiểu sao, thể loại video tận thế này lại được đề xuất nhiều đến thế, mà lượng yêu thích cũng cao không tưởng. Có vẻ mọi người đều đang âm thầm chờ mong tận thế xảy ra?
Tiết học thứ năm chiều thứ Sáu vừa vặn trùng với giờ tan tầm, tàu điện đông nghịt những gương mặt trẻ trung mà mệt mỏi – phần lớn là những người đang bon chen đi làm. Người đông khắp nơi, toàn là người lạ, ai cũng lặng lẽ chen chúc, lặng lẽ cúi đầu dán mắt vào điện thoại.
Có lẽ vì cả tuần vắt kiệt sức lực vì cơm áo gạo tiền, nên trên mặt ai nấy đều viết rõ mồn một một chữ “đừng có động vào tôi”.
Thứ Sáu nào trên tàu điện cũng là khung cảnh này, Lê Lễ đã quá quen.
Sinh viên đại học có thể tận hưởng cuối tuần, chứ người đi làm thì… hên xui. Không vui vẻ nổi cũng là điều dễ hiểu.
Lê Lễ nhanh chóng an ủi bản thân bằng việc nhớ lại khoản tiết kiệm 5 triệu tệ của mình. Tiền lãi hằng năm 220 nghìn tệ quả thật là một cái chăn bông mềm mại xoa dịu tinh thần cô mỗi khi cần trấn an bản thân.
Dù gì thì cô cũng chỉ cần lo cho mỗi mình – mình no, cả nhà không đói.
“Ting!” — điện thoại rung nhẹ, báo hiệu có một tin nhắn rác được gửi đến.
Lê Lễ định bấm “Đánh dấu đã đọc”, không ngờ lại lỡ tay bấm vào phần nội dung chi tiết.
【TD Công nghệ】Tận thế giáng lâm, trò chơi bắt đầu. Những sinh vật hắc ám chưa rõ hình dạng đang lẩn khuất ở phía không xa, chúng đang rình rập, đang ẩn mình, đang tính toán thời cơ để nhấn chìm cả lục địa. Tân thủ sống sót, xin hãy đến cứu lấy vùng đất đã mất này! Nhấn vào liên kết để bước vào 《Trò Chơi Sinh Tồn》, vô hạn phó bản đang chờ bạn khám phá!
Lại tận thế nữa. Phiền không chịu nổi.
Còn TD công nghệ gì gì đó, không huỷ đăng ký thì ai huỷ?
Lê Lễ – người vốn luôn xem nhẹ tin nhắn rác – lần này bỗng bùng cháy, tức giận phản hồi:
“TD! TD! TD! Làm ơn đừng cmn gửi đến nữa được không?!”
Đừng bao giờ để cô thấy bốn chữ “thế giới tận thế” lần nữa! Người có tiền không thích nghe mấy thứ xúi quẩy này đâu!
Nhắn xong, Lê Lễ thấy nhẹ cả người.
Nhưng ngay sau đó cô đột nhiên nhận ra – cả không gian xung quanh như thể bỗng rơi vào trạng thái đứng hình kỳ lạ.
Dòng người vẫn im lặng như cũ, nhưng tiếng ồn của tàu điện, tiếng điều hoà hoạt động, tiếng cười đùa của mấy video đang phát... tất cả âm thanh trong khoang tàu đều biến mất như thể nơi này vừa bị hút sạch thành chân không.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tiếng hét thất thanh ập đến như sóng thần, nhấn chìm cả thế giới.
Lê Lễ giật b.ắ.n người ngẩng đầu lên, chỉ thấy mọi thứ trong tầm mắt như tấm gương vỡ nát – chiếc khoang màu trắng, màn hình quảng cáo loè loẹt, sàn màu lam, ghế màu bạc… tất cả bị chia cắt, vỡ vụn rồi hóa thành hư vô.
Mọi người đều gào thét rồi rơi vào khoảng không đen ngòm.
Cảm giác mất trọng lực nhấn chìm cô vào bóng tối. Không gió, không tiếng động, chỉ còn khoảng không yên lặng như chết. Giác quan hỗn loạn khiến Lê Lễ không còn phân biệt nổi mình đang rơi xuống hay lộn ngược lên, nằm ngửa hay úp mặt.
Trời ơi, sớm biết chỉ vì trả lời một tin nhắn rác mà tận thế thì… cô đã không nói gì hết!
Cô không phải kẻ không biết điều mà!
Trả cô tiền đây! 5 triệu của cô đâu!!
Không biết rơi bao lâu, trong đầu cô bỗng vang lên một âm thanh:
【Người chơi số hiệu 300000000, chào mừng đến với Trò Chơi Sinh Tồn. Xin trân trọng chào đón bạn gia nhập.】
Kỳ lạ thật, có người đang nói chuyện trong đầu mình?
Hối hận thật sự. Tận thế đến rồi mà 5 triệu còn chưa kịp tiêu!
【Người chơi 300000000, xin chọn cấp độ phó bản bạn muốn tham gia.】
Không thèm cho người ta thời gian để tiêu hoá, hệ thống cứ thế tự vận hành.
【[lv.1] [lv.2] [lv.3] [lv.4] [lv.5]】
Lê Lễ lúc này đã bình tĩnh đến mức chẳng khác gì người chết, bởi ngay khoảnh khắc thế giới rạn nứt, cô đã dứt khoát từ bỏ việc suy nghĩ — nói chính xác hơn là ngay khoảnh khắc mất trắng năm triệu tệ.
【Cấp độ lv.5: Không đủ tư cách tham gia】
【Cấp độ lv.4: Không đủ điều kiện】
【Cấp độ lv.3: Không đủ điều kiện】
【Cấp độ lv.2: Có thể tham gia (nguy hiểm cao)】
【Bạn có muốn chọn phó bản cấp độ [lv.2] không?】
Lê Lễ thử từ cao xuống thấp, nhấn thử từng cấp một. Khi thấy dòng chữ "nguy hiểm cao", cô dừng lại một chút, nhịn xuống cơn tức, bấm 【Không】.
Đã vào đây rồi thì vào, nhưng cũng không nhất thiết phải đi c.h.ế.t ngay lần đầu. Lớn cả rồi, biết co biết duỗi mới sống được lâu.
【Cấp độ lv.1: Có thể tham gia】
【Bạn có muốn chọn phó bản cấp độ Lv.1 không?】
【Đang tiến hành chọn ngẫu nhiên phó bản lv.1, xin vui lòng chờ】
【Bãi Biển Nắng Vàng】
【Du Thuyền Sang Trọng】
【Nông Trại Vui Vẻ】
【Xin hãy chọn phó bản bạn muốn tham gia】
Đều là phó bản cùng cấp độ, ai mà nỡ từ chối một trò chơi nông trại vừa vui vẻ vừa thư giãn cơ chứ? Dù sao Lê Lễ thì không thế.
【Người chơi số 300000000, xin hãy nhập ID trong trò chơi】
Ngay giây sau khi nhập xong ID, một luồng ánh sáng trắng bao trùm lấy toàn thân Lê Lễ, như thể vô số tia điện li ti đang xuyên khắp tay chân, gân cốt, chui vào từng góc trong cơ thể — vừa vô lý vừa thô bạo, không chừa một tấc da thịt nào.
Cùng lúc đó, hàng loạt thông báo mới xẹt qua đầu cô:
【Quét dữ liệu hoàn tất, đang tiến hành số hóa. Bắt đầu thử nghiệm thức tỉnh kỹ năng, xin vui lòng chờ】
【Kỹ năng 1 – Tỷ lệ thức tỉnh 40% – Thức tỉnh thành công】
【Kỹ năng 2 – Tỷ lệ thức tỉnh 30% – Thức tỉnh thành công】
【Kỹ năng 3 – Tỷ lệ thức tỉnh 20% – Thức tỉnh thất bại】
【Kỹ năng 4 – Tỷ lệ thức tỉnh 10% – Yêu cầu chưa đủ, không thể thức tỉnh】
【Đang tạo bảng thông tin nhân vật】
【Đang kết nối, xin chờ...】
【Kết nối thành công】
Không gian đen kịt vỡ vụn như giấy bị đốt bởi ngọn lửa trắng, tan chảy rồi biến mất. Một khung cảnh mới đầy màu sắc tràn vào tầm mắt, Lê Lễ hơi nheo mắt để thích nghi với ánh sáng tự nhiên, nhận ra mình đang ở trong một căn nhà gỗ nhỏ xíu.
Một chiếc giường gỗ mộc mạc, một chiếc tủ kết hợp bàn học, một chiếc ghế gỗ, một nhà vệ sinh — giản dị đến mức không thể giản dị hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiếc giường gỗ này đúng nghĩa là “giường gỗ”, chỉ là mấy tấm ván ghép lại thành khung mà thôi.
Thật lòng mà nói, ngay cả mấy người ăn xin ngủ gầm cầu gần nhà cô còn có tới hai cái chăn thay nhau đắp — hai cái đó còn là cô tặng cho họ vào một mùa đông năm nào.
Nếu có thể gặp lại họ trong game, không biết họ có chịu trả cô một cái không...
Ngoài ra còn có một bóng đèn sợi đốt gắn trần, một cửa sổ nhỏ trên tường, bên cạnh cửa chính là một hộp gỗ đựng đồ, cửa sau thông ra một khoảng sân.
Trong sân có bốn ô ruộng hình chữ điền, trên mỗi ô hiện dòng chữ "Ruộng có thể trồng trọt" — đúng là để hợp với chủ đề “Nông Trại Vui Vẻ” cho có.
Phong cách mộc mạc, đúng chất “nhà nghèo rớt mồng tơi”.
Từ khoảnh khắc tận thế đột ngột ập đến cho đến lúc cô bị quăng vào nơi xa lạ này, có khi chưa tới mười phút — đúng là quá đỗi kỳ ảo.
Lê Lễ ngồi xuống chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, cố trấn tĩnh lại, thu gom từng mảnh niềm tin vừa bị đập nát, cố chắp vá lại thế giới quan của mình, rồi mở bảng thông tin cá nhân:
【ID: Lili (Lv.1)】
Sinh mệnh: 100
Tấn công: 1
Phòng thủ: 1
Tinh thần: 10
Kỹ năng: [Bảo Hộ Cỏ Cây], [Thánh Quang Chúc Phúc]
[Bảo Hộ Cỏ Cây]: Mỗi giây hồi 2% sinh mệnh, kéo dài 60 giây. Sinh mệnh dư sẽ chuyển thành khiên chắn. Tiêu hao 1 điểm tinh thần.
[Thánh Quang Chúc Phúc]: Tăng toàn bộ chỉ số (trừ sinh mệnh và tinh thần) thêm 20%, kéo dài 10 phút. Tiêu hao 6 điểm tinh thần.
Ngoài sinh mệnh và tinh thần thì chỉ có công và thủ — thế mà dám ghi là "toàn bộ chỉ số tăng 20%"?
Không nói quá lên thì chịu không nổi à? Lại còn đòi tốn tới 6 điểm tinh thần. Rốt cuộc là hai cái chỉ số 1 điểm kia của cô đã bị lừa quá đau rồi...
Dù bình thường cô không mê game, nhưng Lê Lễ vẫn biết đại khái mỗi nhân vật sẽ có kỹ năng riêng.
Nhìn bảng thông số, cô là một con “gà giấy m.á.u mỏng” công 1 thủ 1 chính hiệu.
Còn nhìn kỹ năng — rõ ràng là một v.ú em chính tông.
Tuy 4 ô kỹ năng thì 2 cái vẫn còn bị khóa, nhưng chỉ tính xác suất mà nói, có thể thức tỉnh được 2 kỹ năng từ đầu đã đánh bại hơn 88% người chơi rồi.
Có điều, vấn đề ở chỗ: “Mọi nỗi sợ đều bắt nguồn từ sức mạnh yếu, còn mọi sự tự tin đều đến từ sức mạnh áp đảo.”
Mà cô thì không phải sức mạnh yếu, là hoàn toàn không có sức mạnh!
Góc phải dưới của bảng thông tin hiển thị ngày 12 tháng 6, 8:18 sáng, 32 độ C — không liên quan gì tới thời gian thật ngoài đời.
Ngoài ra còn có ba biểu tượng: Cửa hàng, Bạn bè, và Túi đồ.
Trong cửa hàng hệ thống có hai mục chính: Vật phẩm sinh hoạt và Thuốc cơ bản. Vật phẩm sinh hoạt cực kỳ phong phú: từ bánh quy nén, canh Phật nhảy tường, đến giấy vệ sinh, tủ lạnh hai ngăn — ăn mặc ở đi lại gì cũng có. Giá cả cũng không khác gì ngoài đời thật.
Nước khoáng 500ml / 2 điểm tích lũy
Bánh mì sandwich 500g / 5 điểm
Bánh quy nén 250g / 10 điểm
Danh mục thuốc cơ bản lại càng đa dạng, còn có mấy loại chưa từng xuất hiện ngoài đời, tên và công dụng đều cực kỳ thẳng thắn:
Băng gạc: Cầm m.á.u (hồi 5 máu)
Thuốc cảm: Trị cảm
Thuốc ung thư: Trị ung thư
Cửa hàng rất ổn, xứng đáng đánh giá 5 sao. Chỉ riêng cái thứ thuốc ung thư tên quê mùa kia cũng đủ để hàng triệu bệnh nhân sống lại hy vọng.
Chỉ tiếc là — số dư tài khoản: 0.
Tin xấu: năm triệu bay màu.
Tin tốt: ai cũng tay trắng như nhau.
【Gói quà sinh tồn cho tân thủ đã được gửi vào không gian hệ thống. Bao gồm: Bánh mì sandwich 500g × 2, Nước khoáng 500ml × 1, Điểm tích lũy × 100. Hãy tự kiểm tra】
【Phát hiện người nhận, trợ lý trí tuệ đã được kích hoạt】
Lê Lễ còn đang nghiên cứu cái gọi là "không gian hệ thống", bỗng bên tai vang lên một giọng nói lễ phép nhưng non nớt:
“Xin chào Lili, không gian hệ thống có kích thước 2m × 2m × 2m, có thể sử dụng như một kho nhỏ nha~”
Một quả cầu sáng màu hồng bay “bụp” một cái xuất hiện trước mặt cô — trên đầu đội vầng sáng thiên thần, sau lưng mọc cánh ác ma, không biết là vị thiên tài nào đã thiết kế ra phong cách lai tạp này.
Không thể phủ nhận, cái quả cầu phát sáng này... lại khá đúng gu thẩm mỹ của cô.
Lê Lễ đưa tay ra.
Quả cầu phát sáng: ?
Lê Lễ: ?
Khác với dấu hỏi kiểu "trong đầu" của Lê Lễ, trên thân quả cầu thật sự hiện lên một dấu hỏi to tướng.
Nó như nghiêng đầu suy nghĩ — chính xác là nửa trên của quả cầu lệch sang trái đúng 2 pixel — rồi rụt rè bay tới, đáp nhẹ nhàng lên lòng bàn tay cô.
Quả cầu màu hồng ấm áp tỏa ra chút hơi nóng. Lê Lễ không nhịn được bèn bóp thử một cái — bên trong lại là lõi cứng, nhưng bên ngoài vừa mềm vừa nóng lại còn đàn hồi tốt, cảm giác trong tay cực kỳ... sướng.
Giống y như món đồ chơi bóp bóp mà cô yêu thích nhất!
Trên thân quả cầu bị "hành hạ" đỏ bừng hai vệt, giọng nói cũng trở nên rụt rè ngại ngùng:
“Đừng... đừng bóp nữa, còn... còn có nhiệm vụ phải làm...”
Lê Lễ còn chưa kịp hỏi "nhiệm vụ gì", thì "ầm!" — một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ phía cửa sổ, khiến cô giật mình quay đầu lại.
Một gương mặt thối rữa tím tái bất ngờ áp sát cửa kính. Da thịt tróc lở, cơ gân lẫn lộn đỏ trắng, nhãn cầu trắng dã lồi hẳn ra ngoài, móng tay đen nhọn cào lên kính để lại từng vết xước trắng sâu hoắm.
Lạy chúa tôi, thứ này mà cào vào người chắc lột cả lớp da.
Tiếng gầm khàn khàn như dã thú pha trộn với tiếng móng tay cào kính chói tai, kèm theo mùi hôi thối nồng nặc xuyên qua cửa sổ xộc thẳng vào mũi.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Ba tầng kích thích — thị giác, thính giác, khứu giác — cùng lúc đập vào não khiến tim Lê Lễ suýt ngừng đập.
Trước kia xem phim xác sống, cô còn khinh thường: “Chỉ có vậy thôi á? Chỉ vậy? Thiệt không đó??”
Nhưng khi một con zombie thật sự, lại còn gớm ghiếc hơn cả phim, xuất hiện ngay trước mặt — chỉ cách cô chưa tới một mét — cô chỉ muốn xỉu tại chỗ.
Cô hốt hoảng thật sự.
Nhưng có kẻ còn hoảng hơn cô.
Cục bông hồng nhỏ "vèo" một phát chui tọt vào cổ áo cô, cả quả cầu run bần bật, khiến tiếng hét trong cổ họng Lê Lễ nghẹn lại, không thoát ra nổi.
Dù sợ đến mấy, nó vẫn không quên "nhiệm vụ", giọng run rẩy đến không nhận ra:
“L–l–là... là zombie cấp 1, m.á.u 50, tấn công 10, mau... mau ngăn nó tấn công nhà gỗ đi!”
Lê Lễ run cầm cập:
“N–n–nó có nghe lời tôi không?”
Đến nước này rồi, trong hai kẻ nhát gan nhất định phải có một người cắn răng đứng lên.
Lê Lễ gần như tuyệt vọng, lao đến mở cửa sổ. Cái mặt xác sống khiến cô muốn phát điên lập tức áp sát lại.
Cô nín thở vì mùi thối muốn lộn ruột, cánh tay từng chỉ quen cầm bút nay run rẩy giơ cao chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, dồn hết sức bình sinh liên tục nện thẳng vào đầu con zombie!