Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 2



Đây thật sự là một gương mặt… vô cùng, vô cùng, vô cùng kinh dị Một gương mặt kinh dị đến cực điểm — da thịt rách tươm, nửa sống nửa thối...

Chỉ số lý trí của Lê Lễ: -1 -1 -1 -1 -1…

Máu của zombie: -1 -1 miss -1 -1 miss -1…

“Cái quái gì mà còn miss nữa?! Nghĩ tôi đang chơi Audition chắc?!”

Quả cầu phát sáng bấu chặt vào cổ áo cô bằng đôi cánh nhỏ xíu, rụt rè ló nửa đầu ra, dùng cặp mắt "vô hình" quan sát tình hình trận chiến, rồi nhắc nhở:

“Phải... phải đập mạnh hơn đó, Lili. Không thì không tính là tấn công đâu.”

Chỉ số tấn công vỏn vẹn 1 điểm khiến Lê Lễ gần như ngẩng đầu không nổi. Cái chỉ số này không chỉ khiến cô đánh zombie như gãi ngứa, mà mấy kỹ năng buff tăng lực cũng không xài được.

Cô thề, từ nay không dám ngủ 3 giờ sáng dậy 7 giờ nữa, kẻo Diêm Vương lại khen: “Thân thể tốt lắm, xuống sớm đi.”

Cửa sổ không lớn, phạm vi tấn công của cả hai bên đều hạn chế. Cánh tay Lê Lễ đã bị móng vuốt sắc lẹm cào trúng đến rách thịt lòi xương, chỉ còn các phần khác là tạm thời chưa bị tổn thương.

Bộ móng kia sắc như d.a.o mổ, chỉ cần chạm vào đã khiến người ta rít lên vì đau.

Mùi tanh tởm tràn vào lồng n.g.ự.c khiến cô muốn nôn tại chỗ. Cô thề là ngay cả chuột c.h.ế.t ngâm nước cống rồi ủ trong thùng rác cả tuần cũng không thối được đến mức này!

Bị hành hạ tới lui, làn da vốn đã trắng của Lê Lễ giờ trắng hơn cả người chết.

Bị mùi hôi tấn công đến chảy nước mắt, còn bị cặp mắt trắng dã lồi ra của zombie nhìn chằm chằm như muốn ăn sống nuốt tươi, Lê Lễ cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi.

“Xin… xin đừng nhìn tôi nữa, tôi sợ thật rồi…” Đôi mắt phượng xinh đẹp ngấn nước, làm ướt đôi hàng mi dày cong. Cô rút cây bút lông nước đang cài tạm làm trâm trong tóc, tay run run đ.â.m thẳng vào con mắt trắng dã kia.

Nhát gan nhưng ra tay lại cực kỳ quyết đoán.

Nhát này nối nhát kia — đến cả ông chủ trò chơi “đóng đinh” ở chợ đêm cũng phải khen cô ra tay chuẩn không cần chỉnh.

Đổi sang vũ khí tấn công là cây bút, tuy lực sát thương vẫn chỉ -1 -1, nhưng đỡ tốn sức hơn nhiều, cuối cùng cô cũng thở được một chút.

Một tia sáng xanh lục nhạt nhòa lóe lên trên người cô — kỹ năng [Bảo hộ Cỏ Cây] được kích hoạt, lượng m.á.u của cô từ từ hồi phục về vùng an toàn.

Từng thứ dịch nhầy nhụa của nhãn cầu, dịch não, và m.á.u đỏ trắng nổ tung b.ắ.n lên mặt và người Lê Lễ, khiến cô vừa nôn khan vừa đổi tay, chọc tiếp vào mắt còn lại của con zombie.

“Lili cố lên! Lili cố lên!” Tiếng hô nhịp nhàng như cổ vũ thi đấu thể thao vang lên từ quả cầu nhỏ, dù có hơi gây nổi da gà, nhưng thật sự giúp giảm bớt bầu không khí kinh dị.

Nhịp đ.â.m mắt của Lê Lễ cũng vô thức khớp theo nhịp reo hò đó. Khi cô đ.â.m phát cuối xuống, con zombie tan thành làn khói đen mờ nhạt rồi biến mất.

【Điểm +5】

“Bốp bốp bốp!” Quả cầu hồng từ trong áo chui ra, bay lơ lửng trên không, dùng đôi cánh dơi tí hon vỗ tay như thật, cổ vũ nhiệt tình.

Lê Lễ lúc này mới nhận ra: đôi cánh của nó chẳng phải để bay, chủ yếu là... dùng cho vui.

Quả là một thiết kế vi diệu.

Chiến đấu kết thúc, Lê Lễ lại dùng kỹ năng hồi phục, lượng m.á.u của cô từ 42 nhảy lên đầy 100, đồng thời còn nhận thêm 62 điểm lá chắn.

Khi m.á.u đạt mức tối đa, toàn bộ vết thương trên người cô cũng lập tức lành lại, da dẻ mịn màng như mới. Nếu không phải m.á.u của cô còn văng đầy sàn, thì có lẽ cô sẽ nghĩ tất cả vừa rồi chỉ là… một cơn ác mộng.

Thật kỳ diệu… Quá đỗi kỳ diệu…

Một đứa con nhà khoa học như cô chỉ biết cảm thán như vậy.

Sau hai lần sử dụng [Bảo hộ Thảo Mộc], Lê Lễ cũng đã hiểu rõ thế nào là giá trị lá chắn — đơn giản là "lượng m.á.u cộng thêm", khi nhận sát thương sẽ trừ vào lá chắn trước, miễn là m.á.u còn đủ đầy thì dù bị đánh cũng không để lại vết thương.

Nhưng — vẫn đau như thường.

Ít nhất, nhờ vậy cô không còn lo mình sẽ c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều nữa.

Lê Lễ lê bước vào nhà vệ sinh đơn sơ, rửa mặt cho tỉnh táo. Quả cầu hồng không biết moi từ đâu ra một tấm thẻ, lơ lửng bên cạnh cô, líu ríu đọc:

“Yêu cầu vượt ải của Nông Trường Vui Vẻ là nộp 3 cây Dâu Ánh Nắng, 3 cây Nho Nổ và 3 cây Dưa Khiên vào Hộp Gỗ Thu Gom trước 23:59 ngày 18 tháng 6. Tổng cộng có 7 ngày. Trong thời gian này, m.á.u của ngôi nhà gỗ không được ≤ 0. Hạt giống và Hướng dẫn gieo trồng nằm trong hộp luôn đó~ À đúng rồi! Máu của nhà gỗ hiện còn 930 điểm nha, Lili~”

Lê Lễ rên một tiếng như sắp đứt hơi, rửa qua loa rồi hất nước khỏi tay.

Cây bút nước vừa rửa sạch lại được dùng làm trâm, cô dùng nó búi gọn mái tóc dài rối tung sau một đêm địa ngục.

Hôm qua vừa học kín lịch cả ngày, vừa tan tầm chen chúc lên tàu điện về nhà, giờ thì tỉnh dậy thấy... lại là một buổi sáng rực rỡ nắng vàng.

Sụp đổ rồi.

Trong chiếc hộp gỗ đặt cạnh cửa có một túi lớn hạt giống màu sắc sặc sỡ, mỗi hạt to cỡ quả bóng bàn. Dưới đáy túi là một tờ giấy hướng dẫn.

【Hướng dẫn gieo trồng】

Gieo hạt vào đất canh tác được chỉ định, tưới mỗi cây 500ml nước suối đóng chai.

Đến 12:00, cây sẽ trưởng thành và có thể thu hoạch.

Gợi ý ấm lòng:

Đây là túi hạt giống hỗn hợp. Nhưng xin đảm bảo: trong mỗi 5 hạt giống sẽ có ít nhất 1 hạt là Dâu Ánh Nắng, Nho Nổ hoặc Dưa Khiên.

Không được hoàn thành nhiệm vụ thông qua trao đổi cây mục tiêu.

(Chữ đỏ, in đậm, nghiêng!)

Lê Lễ c.h.ế.t lặng.

Nước suối đóng chai trong cửa hàng được bán với giá 2 điểm/chai. Mỗi ngày cần tưới cho 4 luống đất = 8 điểm. Trồng full tuần mất 56 điểm.

May mà có gói tân thủ tặng 100 điểm, tạm đủ dùng.

Nhưng vấn đề thật sự là: theo tỉ lệ 5:1 giữa hạt giống hỗn hợp và cây mục tiêu, muốn thu hoạch đủ 9 cây yêu cầu thì về lý thuyết cần gieo 45 cây.

Trong khi gieo suốt 7 ngày thì tối đa chỉ có thể thu hoạch 28 cây!

Đó là còn chưa tính đến việc chia tỉ lệ không đều — ví dụ 2 cây dâu, 3 cây nho, 4 cây dưa, không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nực cười!

Quả cầu hồng hoàn toàn không cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của chủ nhân, nó còn đang nhí nhảnh như chim sẻ:

“Lili nè, cậu tên là Lili, vậy tớ tên là gì?”

“Cậu tên là Trợ Lý Ảo.”

“Không được! Như vậy giống như gọi cậu là ‘Con người, con người’ vậy! Thế đâu phải tên!”

Quả cầu bay vòng vòng quanh cô, rồi đột nhiên như nảy ra sáng kiến:

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Gọi tớ là Mạo Mạo nha! Như vậy nghe rất lịch sự đó~”

Lê Lễ đặt hạt giống vào luống đất, rồi dùng 8 điểm đổi lấy 4 chai nước, tưới xong đứng dậy phủi tay:

“Cậu nói cũng có lý đó, Trợ Lý Ảo ạ.”

Quả cầu đang quay vòng vòng thì khựng lại giữa không trung. Tuy không có biểu cảm gì, nhưng rõ ràng nó đang… buồn hẳn.

“…Được rồi, Mạo Mạo.”

Lê Lễ hiểu rất rõ rằng dăm ba cái trợ lý AI này làm gì có cảm xúc, nhưng cô là người tốt.

Thế là quả cầu lại phấn khích bay vòng vòng trong sân như đứa trẻ sung sướng, thỉnh thoảng còn hét lên vài câu nghe không dám mở loa ngoài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tớ là Mạo Mạo~ Mạo Mạo Mạo Mạo~~!”

Ngoài cửa sổ là một trang viên không lối thoát, được bao quanh bởi hàng rào sắt cao vút. Bên ngoài hàng rào là vô số cổ thụ cao chừng 60–70 mét, tán cây rậm rạp gần như che kín bầu trời, tạo thành một khung cảnh âm u, ẩm ướt và gần như không có ánh sáng.

Trang viên nhỏ nhoi như một món đồ chơi rẻ tiền, lọt thỏm giữa rừng cây cổ thụ.

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, rọi xuống đất chẳng sáng hơn cái đèn yếu pin là mấy.

Phía trong hàng rào lại là một thế giới hoàn toàn trái ngược — không có lấy một cái cây, một cọng cỏ, chỉ có tám căn nhà gỗ và một cái ao nhỏ ở giữa. Phía bắc bốn căn, phía nam bốn căn, xếp ngay hàng thẳng lối, đối mặt nhau.

Còn cái thứ sương mù đen xám lảng vảng trong không khí, lại khiến người ta cảm thấy... quen thuộc đến lạ. Cái kiểu rờn rợn, cứ như thời tiết cực đoan ở thế giới thực.

Ao nước ở giữa đen đen xanh xanh, trông như pha mấy loại hóa chất độc hại.

Thế mà còn có người ngồi đó… câu cá.

Câu cá?! Trong tình cảnh này?!

Lê Lễ trợn mắt nhìn bóng người ngồi bên ao, chăm chú nhìn chằm chằm dòng chữ trên đầu anh ta.

Rồi cô không nhịn được nữa, buột miệng hỏi:

“Sao tên đó lại lv.11?! Chơi ăn gian à?!”

Thị lực 5.0 của cô nhìn rõ mồn một:

【ID: Câu Cá Mọi Lúc Mọi Nơi(lv.11)】

Dù nhìn từ đâu thì cũng là hai con số 1.

Mạo Mạo lập tức nghiêm túc phản bác:

“Trò chơi sinh tồn không có gian lận!”

Lê Lễ gật gù, mặt không cảm xúc:

“Vậy chắc tôi… bị loạn thị rồi.”

“Loạn thị?!”

Mạo Mạo giật mình, lập tức quét nhanh dữ liệu mắt cô, rồi nói rất nghiêm túc:

“Không loạn thị mà! Nhưng mà mắt kém là nguy hiểm lắm đó nhé! Nhất là cận thị nặng, để đến khi quái dí sát mặt mới phát hiện thì thường không qua nổi ải đầu tiên đâu!”

Sau khi lo lắng giùm sức khỏe thị lực xong, nó lại nhớ ra nhiệm vụ chính:

“Phó bản lv.1 bao gồm người chơi từ lv.20 trở xuống. Nên lv.11 là bình thường mà, không có ăn gian đâu!”

Lê Lễ: “…?”

Lê Lễ: “Cái trò này vận hành được bao lâu rồi?”

Mạo Mạo vẫn thản nhiên, vô cảm trước ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của cô, giọng nói vẫn vô tư, phấn khích:

“Hai năm rưỡi rồi~”

Lê Lễ nhắm mắt lại. Cố gắng giữ bình tĩnh. Giọng cô đều đều:

“Thế giới mới vừa sụp đổ mà?”

Mạo Mạo suy nghĩ một chút:

“À, trước khi tận thế là bản beta, bây giờ là bản chính thức. Hồi trước còn giới hạn độ tuổi người chơi, nên số người tham gia ít lắm~”

Toang rồi.

Toang thật rồi.

Toang ngay từ vạch xuất phát rồi.

“…Đây là game PVE chứ hả?”

Giọng Mạo Mạo non nớt mà vang dội, như thể đang phát biểu khai mạc đại hội:

“Cũng có thể PVP luôn đó! Trò chơi sinh tồn của chúng ta theo đuổi sự đa dạng hóa mà!”

Lê Lễ nhẹ nhàng xoa cái đầu tròn tròn của nó, giọng nói dịu dàng đến lạ, giống hệt một cô giáo mầm non nhìn bên ngoài thì có vẻ rất ổn, nhưng thật ra thần trí đã bay đi từ lâu.

“Woa, lợi hại thật đấy, chẳng lẽ người chơi g.i.ế.c người chơi cũng có thể rơi vật phẩm à?”

Mạo Mạo khựng lại một giây, Lê Lễ còn tưởng cuối cùng nó cũng nhận ra cô chẳng khác gì một con gà mờ trong chế độ PVP — công 1, thủ 1, level 1 — ai ngờ nó lại xấu hổ nói nhỏ:

“Hình như... không có cơ chế đó đâu á.”

May thật, đời vẫn còn đường sống.

Im lặng mấy giây, quả cầu ánh sáng trên người Mạo Mạo sáng bừng lên, mí mắt Lê Lễ giật giật.

Mạo Mạo hớn hở:

“Không đúng! Tuy không rơi vật phẩm, nhưng vẫn có 1,21% khả năng rơi thẻ kỹ năng đó!”

…Ha ha, đời chỉ có đường chết.

Chỉ ba câu nói, khiến trái tim một người phụ nữ c.h.ế.t đi, sống lại, rồi lại c.h.ế.t thêm lần nữa.

Tỷ lệ đó có thể là 1%, cũng có thể là 2%, nhưng tuyệt đối đừng là 1,21% — nếu là 1%, cô còn có thể tự an ủi là do hệ thống đặt đại. Nhưng 1,21% thì lại quá chính xác… không thể không khiến cô nghĩ đây là con số tính toán từ hàng nghìn dữ liệu xác suất.

Thôi xong rồi, game này, hủy đi là vừa.

Không khí lặng ngắt như tờ. Cuối cùng, Mạo Mạo dường như cũng nhận ra là Lê Lễ có thể, đại khái, hình như... đang không vui. Nó cố vắt óc ra một lời an ủi:

“Tuy khả năng rơi thẻ kỹ năng hơi thấp, nhưng chỉ cần Lili cố gắng g.i.ế.c hết 100 người chơi là được mà! Dù Lili hiện tại chỉ có hai kỹ năng thì cũng đừng tự ti nhé! Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Lúc này rồi mà còn nói mấy lời như “truyền cảm hứng thành công” nữa hả?

“Cảm ơn cậu nhé, Diêm Vương. Ban đầu tôi đâu có tự ti đâu.”

Cô thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với cái trí tuệ nhân tạo ngu ngốc này nữa.

Mà nó vẫn ngây thơ vui vẻ đáp: “Vậy thì tốt rồi!”



Ngoài cửa sổ, ngoài ông chú level 11 đang câu cá thì không thấy một bóng người. Ông ta trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, da hơi ngăm, có bụng bia đặc trưng của đàn ông trung niên, bề ngoài chẳng có gì nổi bật, khí chất cũng hiền lành, không gây chú ý.

Không thấy cả bóng dáng zombie nào. Một con zombie mà cũng đáng giá 5 điểm tích lũy — tương đương với một túi bánh mì sandwich — chắc đã bị người ta g.i.ế.c sạch từ lâu.

Phía đối diện có bốn căn nhà gỗ, cửa đóng kín mít, chỉ có mỗi ông chú đang thong thả ngồi bên hồ nước đen ngòm câu cá. Lê Lễ nhìn màu nước xanh rêu u ám đó, cảm thấy chắc chắn chẳng có con cá nào sống nổi, hoặc là… ông ta đang câu một loại cá khác.

Sau khi biết đây còn là một game có thể PVP, sự cảnh giác của Lê Lễ lập tức tăng cao. Cô tạm thời không muốn dính câu, quay vào trong nhà an tâm chờ thu hoạch.

Nếu chỉ dựa vào vận may để trồng trọt, thì nhiệm vụ này chỉ có "con cưng của số phận" mới có thể hoàn thành. Cô chỉ có thể hi vọng mấy hạt giống chưa xác định kia thực sự không quá vô lý.

Nằm trên giường gỗ, cô lật người, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà, thở dài hỏi:

“Kỹ năng [Bảo Hộ Cỏ Cây] có tác dụng với lượng m.á.u của nhà gỗ không?”

Máu của căn nhà gỗ là 1000 điểm, sau một trận ác chiến người–zombie, giờ chỉ còn lại 930. Nghe thì có vẻ vẫn còn khá nhiều, nhưng Lê Lễ không quên — đó mới chỉ là zombie cấp 1.

Nếu sau này không có zombie cấp 2, cấp 3 xuất hiện, cô thề sẽ đọc ngược tên mình.