Nếu như Ngọc Thanh Tẩy là sản phẩm của trò chơi sinh tồn, vậy thì kỹ năng trị liệu do hệ thống cung cấp trên người cô có lẽ cũng sẽ có chút tác dụng.
Trên tay Lê Lễ hiện lên một luồng ánh sáng xanh nhạt mơ hồ, dưới ánh nắng mặt trời gần như không thấy rõ.
Một dòng năng lượng tràn đầy sức sống chảy vào cơ thể bóng đen, trực diện đối đầu với những tia khí đen đang lượn lờ trong đó.
Luồng ánh sáng xanh lục lập tức va chạm với khí đen, cả hai đồng thời bị tiêu hao nhanh chóng.
Khí đen từng chút một bị phân giải, năng lượng màu xanh cũng dần dần tan biến sạch sẽ.
Bóng đen khẽ thở dài, theo nhịp lên xuống của làn nước biển, trên cơ thể nó mọc ra vô số xúc tu, che kín cả bầu trời, chắn hết ánh nắng, để lại vô số cái bóng loang lổ dài ngoằng trên mặt biển.
Lê Lễ chưa từng thấy ai “tay múa chân nhảy” sinh động như vậy, tay cô đang đặt trên người bóng đen khẽ run lên, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Cơ thể bóng đen không có bảng chỉ số để quan sát, cô chỉ có thể cảm nhận mơ hồ rằng bên trong nó vẫn còn tồn đọng khí đen.
Một cái xúc tu trong đám xúc tu múa loạn đưa ra, cuốn lấy tay Lê Lễ rồi đặt trở lại lên người nó, ý đồ “làm thêm phát nữa” thể hiện rõ ràng.
Chỉ khác là lần này động tác của nó vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là cẩn trọng, như thể đang nâng niu bảo bối, sợ chẳng may làm hỏng mất.
Quả nhiên, Ngọc Thanh Tẩy đúng là đến từ nguồn năng lượng của hệ thống.
Ngọc Tịnh Hóa xuất hiện trong thế giới này từ hai năm trước, trùng hợp vừa đúng thời điểm bản thử nghiệm của trò chơi sinh tồn ra mắt.
Lê Lễ sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu, thở dài đầy lo lắng.
Phó bản trong trò chơi sinh tồn, thật sự tồn tại trong thế giới của người khác.
Mà tất cả người chơi, ít nhất là những người như bọn họ – bước vào trò chơi sau tận thế – thì hiện tại vẫn chưa có quyền truy cập vào “thế giới đăng nhập”.
Họ chỉ có thể lặp đi lặp lại sống sót trong các phó bản như thế này.
Nhưng những chuyện đó, cũng không đến lượt một người chơi cấp 9 như cô phải lo lắng. Lê Lễ liếc qua cảnh vật trên bờ, rồi thu hồi ánh mắt.
Đầu óc vừa trống rỗng, cơ thể ngâm trong nước lạnh lập tức run rẩy, cô lập tức gọi hệ thống, muốn nhanh chóng thoát khỏi vùng biển lạnh buốt này.
Hệ thống phản hồi chậm chạp, như thể tín hiệu kết nối đang bị lag.
【Người sống sót Lê Lễ, có mở phó bản tiếp theo không?】
Lê Lễ không chờ thêm một giây, đang định trả lời “Có” thì thông báo tiếp theo từ hệ thống đã tới ngay sau đó.
【Người sống sót Lê Lễ, căn cứ người chơi của bạn đã được xây dựng hoàn tất vào một ngày trước, bạn có 14 ngày lưu trú. Có muốn sử dụng không?】
Căn cứ người chơi?
May mà cô bị lạnh đến mức phản ứng hơi chậm một nhịp.
Lê Lễ lập tức nuốt xuống chữ “Có” suýt bật ra khỏi cổ họng, thoát khỏi số phận phải liên tục hai ngày không ngủ.
Nghe đến đây, lưng cô không còn mỏi, chân cũng hết đau, cả người phấn chấn hẳn lên, hùng hồn nói: “Vào căn cứ người chơi!”
Nghĩ lại, những ngày tan học về nằm ườn trong ký túc xá như đã là chuyện từ kiếp trước.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô đã nếm đủ mọi khổ cực mà cả đời này chưa từng trải qua.
Luồng sáng trắng của hệ thống dần bao phủ lấy thân thể cô, trong lúc Lê Lễ còn đang hoài niệm quá khứ, cô mơ hồ thấy một người đàn ông rách rưới lảo đảo chạy về phía mình.
Chân tay anh ta như không còn hoạt động bình thường nữa, hai chân loạng choạng chạy loạn xạ về phía cô.
Người đàn ông vươn tay ra từ xa như muốn chụp lấy cô qua không trung.
Trong đôi mắt anh ta chứa đầy khẩn cầu, miệng không ngừng mấp máy, nghẹn ngào bật ra vài tiếng:
“Trị liệu sư… cứu… ngọc thanh tẩy… đừng biến thành… cầu xin cô…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lê Lễ, thân hình người đàn ông dần bị ánh sáng trắng che khuất, nhưng cái bóng dưới đất lại trở nên méo mó kỳ quái.
Chớp mắt sau, cảnh tượng trước mắt thay đổi, biển cả, bãi cát, con phố đều biến mất, thay vào đó là một vùng núi hoang vu hẻo lánh.
Lê Lễ lập tức ném người đàn ông kia ra sau đầu.
Cầu xin cô làm gì, từ nhỏ đến lớn cô có đáng tin chút nào đâu.
Cô day day thái dương đang giật thình thịch, không thể tin nổi mà hỏi: “Đây là căn cứ người chơi?”
Thật lòng mà nói, hình ảnh căn cứ người chơi trong tưởng tượng của cô là một khu dân cư có bảo vệ và ban quản lý.
Cô cứ nghĩ rằng trong thế giới trò chơi nơi người người đều có siêu năng lực này, tiêu chuẩn kỳ vọng của mình đã đủ thấp rồi – đến cả công nghệ game full-dive cô còn chẳng dám mơ!
…Ờ, vẫn có mơ một chút.
Nhưng thực tế là trước mắt cô chỉ có một căn chòi gỗ nhỏ quét sơn trắng, bên trong đặt đầy các loại máy móc gia công gỗ và dụng cụ thủ công.
Căn chòi này nằm giữa một khu rừng rậm rạp, hoang sơ chưa hề được khai phá.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Trong bán kính mười dặm, không một bóng người.
Mão Mão quét qua một lượt, tự tin lên tiếng: “Dữ liệu mới nhất cho thấy đây chính là điểm khởi đầu của căn cứ người chơi, không sai đâu.”
“Căn cứ người chơi.” Lê Lễ khó nhọc nhắm mắt lại, đánh giá một điểm tròn trĩnh âm: “Vậy là cho cái đất trống?”
【Người sống sót Lê Lễ, xin hãy xây dựng và liên kết ngôi nhà của bạn. Sau khi thông tin ngôi nhà được liên kết, sẽ tiến hành phân bố ngẫu nhiên trong căn cứ người chơi】
【Khí hậu hiện tại của căn cứ người chơi khá lạnh, xin hãy xây nhà hợp lý】
Không khí rơi vào tĩnh lặng.
Lê Lễ nhìn Mạo Mạo, trong mắt mang theo một tia hy vọng: “Nghe nhầm rồi đúng không, nãy tôi nghe hệ thống bảo tự tôi phải xây nhà?”
Mạo Mạo lơ lửng giữa không trung, dùng đôi cánh tiểu ác ma gãi đầu, ngơ ngác nói: “Hình như tớ cũnh nghe thấy vậy…”
Sụp đổ rồi.
Cô mới mười tám tuổi tròn! Bắt một cô gái nhỏ ngây thơ tay trắng dựng nhà, có nhầm lẫn gì không đấy?
Lê Lễ cảm thấy đời mình đến đây là hết thật rồi, nằm ườn hưởng thụ gì đó, kiếp này chắc đừng mong.
“Phó bản tiếp theo! Tôi muốn vào phó bản tiếp theo! Ngay lập tức!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hệ thống chẳng khác gì bị treo máy, hoàn toàn không phản hồi. Mạo Mạo nhìn cô gái đang tức giận bừng bừng, lí nhí nói: “Có lẽ phải liên kết nhà xong mới có thể vào phó bản tiếp theo…”
Nó im lặng một lúc, rồi lại bắt đầu biện hộ cho hệ thống: “Người chơi đông như vậy, hệ thống mà xây nhà cho từng người cũng tốn nhiều năng lượng lắm mà… Tự mình làm là no đủ mọi bề đó Lili!”
Lê Lễ nghe tai này lọt qua tai kia, cả người trông như sống dở c.h.ế.t dở. Mão Mão thấy vậy liền theo phản xạ bật chế độ cổ vũ nhiệt tình: “Nhưng mà ở đây không tính thời gian đâu Lili! Cậu có thể không vào phó bản suốt luôn! Muốn ở bao lâu thì ở!”
Đúng là một ý kiến tồi tệ.
Sự khác biệt quá lớn giữa tưởng tượng và thực tế khiến Lê Lễ thở dài, cô ngồi phịch xuống đất, mặc cho tâm trạng trầm xuống một lúc, như để tưởng niệm niềm mong đợi vừa mới c.h.ế.t yểu.
“Đi thôi, đi đốn cây.”
Cô đứng dậy, bước vào nhà kho dụng cụ, cẩn thận lựa một cái cưa máy trọng lượng vừa tay, bóng dáng lặng lẽ mang theo một vẻ cam chịu và tuyệt vọng, chỉ những người đi làm nhiều năm mới có.
Trời không tuyệt đường sống của ai, tuy không biết xây nhà, nhưng làm một cái thùng gỗ thì cô vẫn có thể.
Âm thanh cưa máy vang lên chói tai, những lưỡi kim loại nhỏ li ti xoay vòng cực nhanh, tạo thành một vòng tròn bạc trắng rực rỡ.
Mùn cưa bay tứ tung, rơi xuống tóc và quần áo của Lê Lễ, khiến cô theo phản xạ nín thở.
Cây cổ thụ bị máy cưa cắt ngang từ từ đổ về phía ngược lại, rồi “rầm” một tiếng đổ xuống đất, vang lên tiếng nặng nề trầm đục.
Lê Lễ tắt nguồn, đeo khẩu trang và găng tay, than trời than đất: “Hệ thống thả ngẫu nhiên thì có cần làm móng nhà không?”
Mạo Mạo cũng bị câu hỏi làm khó, nhưng vì muốn dỗ dành cảm xúc của Lê Lễ, nó dứt khoát kết luận: “Mạo Mạo nghĩ là không cần.”
“Tốt quá, tôi cũng nghĩ vậy.”
Lê Lễ rất tự hiểu trình độ của mình, chẳng hề ôm hy vọng sẽ xây được căn nhà gỗ hoành tráng khiến người ta trầm trồ.
Chủ yếu là dù có muốn cũng không có khả năng.
Công đoạn này đối với những chuyên gia sinh tồn ngoài trời, thân thể cường tráng, có thể sẽ dựng được một căn lều gỗ hoàn hảo chống được gió tuyết.
Nhưng với Lê Lễ, hay phần lớn người chơi khác mà nói, đây đúng là một thử thách gian nan.
Chỉ riêng việc vận chuyển những khúc gỗ nặng nề đã đủ khiến người ta đau đầu.
Hệ thống đúng là vì tiết kiệm năng lượng mà ác độc không chừa đường sống!
May mà kiến thức vật lý cấp ba vẫn chưa hoàn toàn chữ trả lại thầy, Lê Lễ dùng dây thừng, gỗ và bánh lăn làm một bộ ròng rọc nâng đồ đơn giản, rồi trong khả năng của mình cắt gọt các tấm gỗ thật bằng phẳng, mỗi tấm kích thước 1m x 1cm, dày 20cm để dự trữ.
Đó là giới hạn trọng lượng mà cô có thể dùng ròng rọc để kéo lên. Dù dùng càng nhiều tấm gỗ thì khe nối càng nhiều, nhưng tấm gỗ to hơn thì cô không thể nhấc nổi.
Một mặt tường cần chín tấm gỗ là giới hạn cô có thể tối giản. Tuy nhà gỗ nhất định sẽ có chút gió lùa, nhưng ít ra độ dày của tường vẫn ổn, giữ ấm tương đối tốt.
Hết cây lớn này đến cây lớn khác ngã xuống, biến thành những tấm gỗ dày nặng, từ xa nhìn lại, cả khu rừng trọc đi một mảng.
Thợ cả Lê chăm chỉ bận rộn suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng hoàn thành khâu chuẩn bị ghép nối, tay mỏi nhừ, mồ hôi đầm đìa.
Dựa vào chút ít kiến thức kiến trúc còn sót lại trong đầu, cô đục khớp âm dương trên cạnh mỗi tấm gỗ, rồi ghép từng tấm lại như xếp hình, khít đến không lọt khe, sau đó dùng đinh tổ hợp để cố định các mối nối thật chắc chắn.
Cuối cùng, cô đóng then cửa lên tấm cửa gỗ, lắp bản lề, một cái gắn ở nhà vệ sinh, một cái gắn ở cửa chính.
Một căn nhà hình hộp vuông 3m x 3m x 3m vừa vuông vức vừa chỉnh tề, đúng chuẩn khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) nhìn thấy cũng phải vui mừng khôn xiết.
Lê Lễ lê từng bước nặng nề quanh căn nhà vài vòng, rồi thở hổn hển sờ cằm, đục thêm một ô cửa sổ, lắp thêm mái nhà hình tam giác.
Giờ thì hình dạng căn nhà gỗ trông y hệt bức tranh “ngôi nhà” cô vẽ hồi bé, Lê Lễ vô cùng hài lòng với tay nghề của mình.
【Người sống sót Lê Lễ, có muốn liên kết với ngôi nhà hiện tại không?】
【Nhà đã liên kết, xin hãy vào trong, đóng kỹ cửa sổ và cửa chính, sắp tiến hành thả xuống】
Tuy người Lê Lễ đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn mặc thêm chiếc áo bông quân dụng vừa mua từ hệ thống, khoanh tay ngồi trong căn phòng trống rỗng điều chỉnh hơi thở.
Căn nhà gỗ lắc lư dữ dội, cảnh vật ngoài cửa sổ hóa thành khoảng không đen kịt, chớp mắt sau liền sáng bừng lên, rồi trong cảm giác rơi tự do mạnh mẽ, nó rơi phịch xuống mặt đất.
Lê Lễ bị sốc nặng đến nỗi m.ô.n.g đau điếng, bất ngờ đến không kịp phản ứng.
【Người sống sót Lê Lễ, bạn đang ở trong căn cứ người chơi, thời gian lưu trú đã bắt đầu】
【Trong căn cứ người chơi cấm người chơi làm tổn hại lẫn nhau, ai vi phạm sẽ bị hệ thống trục xuất】
Đã đến rồi thì thôi.
Lê Lễ lập tức quên sạch chuyện phó bản, giữa thời tiết lạnh đột ngột, cô siết chặt áo bông trên người, liếc nhìn bảng thời tiết của hệ thống.
Năm sao 3133, ngày 13 tháng 12, 10 giờ 23 phút sáng, âm 9 độ C.
Lê Lễ vừa nhìn thấy nhiệt độ liền sững người, cô lại nhìn kỹ một lần nữa, đồng tử lập tức co rút.
Năm 3133?
Hiện tại người chơi vẫn chưa có quyền “đăng nhập”, tại sao thời gian trong căn cứ người chơi lại thay đổi?
Thôi kệ, sống ở đời thì phải nhìn thoáng, đổi thì đổi, liên quan gì đến cô đâu.
Lê Lễ chủ trương sống buông thả không lo nghĩ, tạm thời gạt nghi vấn trong lòng sang một bên, vui vẻ mở giao diện cửa hàng hệ thống.
Điều cô cần làm nhất bây giờ là nâng cao chất lượng cuộc sống. Với tư cách một cô gái nhỏ chưa từng lo chuyện tiền nong, cô luôn đặt yêu cầu rất cao cho nơi mình ở, huống chi đây lại là căn nhà do chính tay cô dựng nên.
Bồn cầu thông minh / 600 điểm
Máy nước nóng / 350 điểm
Giường gỗ kiểu đơn giản / 200 điểm
Nệm / 200 điểm
Chăn bông 5000g / 250 điểm
...
Lê Lễ nhìn số điểm còn lại vẻn vẹn 1355 của mình, ý chí bị tiền bạc làm tha hóa trở nên cứng cỏi hơn bao giờ hết. Có câu cổ ngữ nói rất đúng: “Ăn được khổ, mới nên người.”
…Cái gì mà hệ thống vì tiết kiệm năng lượng, rõ ràng là muốn bóc lột điểm của người chơi thì có!
Lê Lễ bắt đầu hoài nghi lòng dạ của hệ thống, nhưng tiếc là một người không thể cả năm suốt tháng ở mãi trong phó bản, đống điểm này không tiêu cũng không được.
Bảo sao làm bất động sản thì ai nấy cũng giàu nứt vách.