Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 28



Khi nhìn thấy bảng xếp hạng cống hiến ở giữa trung tâm, ánh mắt của Lê Lễ bỗng chốc đông cứng lại.

Hạng 8: ID: Lê Thư

Ngạc nhiên, mờ mịt, tủi thân, thấp thỏm… những cảm xúc phức tạp đến mức chính cô cũng không phân biệt nổi trong khoảnh khắc đồng loạt trào dâng, sống mũi Lê Lễ cay cay, cô chậm rãi chớp mắt.

Nhưng mà sao ID này lại có màu xám?

“Cái này… nói ra thì hơi khó xử.” Đối mặt với câu hỏi của Lê Lễ, Đa Tài nhìn sắc mặt cô, cân nhắc rồi nói: “Hay là vì bây giờ người chơi ấy không ở trong căn cứ nhỉ? Giống như bạn bè không ở cùng một phó bản, ID cũng sẽ xám mà.”

Dù chính anh ta cũng chẳng tin vào lời nói này, nhưng chẳng lẽ lại nói thẳng ra là “xám nghĩa là c.h.ế.t rồi” sao?

Ngoài bảng tiềm năng ra, đa phần ID trên các bảng xếp hạng khác đều ở trạng thái xám. Theo quan sát ba ngày qua của anh, những ID xám đó chưa từng sáng lên lần nào.

Chẳng lẽ hẳn ba ngày trời mà không có lấy một người quay về căn cứ?

Vậy nên trong mắt anh, ID xám thì đừng nghĩ nhiều làm gì.

Lê Lễ không biểu cảm gì, cắn một miếng bánh mì nướng: “Có thể là rời khỏi phó bản rồi, hệ thống không quét được.”

Đa Tài: “……” Bên ngoài đã tận thế rồi, rời khỏi phó bản với c.h.ế.t thì khác gì nhau?

Cô cũng biết tự an ủi bản thân ghê.

“Nghe cũng hợp lý.” Đa Tài nói.

Nhìn anh ta chẳng giống đã tin chút nào, nhưng chẳng sao cả, quan trọng là Lê Lễ tin rồi.

Cô hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân không thể tiếp tục nằm yên nữa. Bắt đầu từ hôm nay phải chăm chỉ thăng cấp, lấy được thẻ đủ điều kiện đăng nhập, bước lên đỉnh cao cuộc đời!

Đa Tài thì chẳng bận tâm lắm đến việc ID có bị xám không, ánh mắt anh ta khẽ lóe lên, đổi sang đề tài khác: “Cô biết rương kho báu của Tháp Cao không? Trong đó có thể mở ra nhiều thứ hay ho lắm.”

“Một người hỗ trợ có cấp không cao, nếu bản thân không đủ năng lực bảo vệ mình thì rất dễ bị giết.”

Thật ra mà nói, ý thức nguy hiểm này Lê Lễ đã có ngay từ khi bước vào phó bản đầu tiên rồi.

Đa Tài nói có ẩn ý, nhưng Lê Lễ không hề đi theo dòng đối thoại của anh ta, ngược lại còn hơi nghi hoặc: “Anh chắc chắn tôi là người hỗ trợ vì lý do gì?”

“Trực giác.” Đa Tài nghiêm túc hẳn lên, “Vào phó bản nhiều nên tôi cũng có chút bản lĩnh nhìn người.”

Lê Lễ định nói lại thôi, mặt mày đầy khó nói, dứt khoát quay đầu bỏ đi không hề dây dưa.

Nói chuyện vô nghĩa kiểu này phí thời gian, chi bằng về xem đống rau mình trồng có chín chưa còn hơn.

Nếu hỗ trợ với sát thương dễ phân biệt thế thì mấy người hỗ trợ trên bảng tiềm năng lúc nào cũng phải căng như dây đàn.

Huống hồ cô lại còn đang đứng đầu bảng nữa.

“Ê ê ê, tôi đùa mà!”

“Lili!” Đa Tài đuổi theo kéo cô lại, vội vàng nói: “Tôi nói thật cho cô nghe được chưa?”

Lê Lễ dừng bước, đứng tại chỗ nhìn anh ta: “Nói đi.”

“Nói ra cô có thể không tin, nhưng lý do chính là vì cô xếp hạng trên tôi.”

Đa Tài lại trở về với vẻ thong dong, cười cười, nhướng mày: “Vì tôi không tin trên đường đua chủ lực có ai giỏi hơn tôi.”

Cứng ghê.

Ý là tay cô cứng đến muốn đ.ấ.m người ta rồi đấy.

Nói đến mức này, cuối cùng Lê Lễ cũng chuyển sự chú ý sang người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt chỉ dừng lại đúng một giây trên cấp bậc của anh ta, Lê Lễ hình như đã hiểu ra điều gì.

Trong thế giới mà mọi người đều đã trải qua các phó bản PVP, việc Đa Tài lại tự nhiên đến mức không hòa nhập nổi với đám người chơi khác cũng có lý.

Cô nói bình tĩnh: “Muốn nhờ tôi làm nhiệm vụ đột phá cấp, phải xếp hàng trước, anh đang muốn đăng ký à?”

“Nói gì vậy! Cô nói thế là sao hả!”

Đa Tài suýt thì nhảy dựng lên, anh ta đã tốn bao công sức dẫn dắt cả buổi chỉ để vào chủ đề chính, vậy mà bị người ta vạch trần mục đích trong một câu, vậy nãy giờ anh ta cố gắng bắt chuyện có nghĩa gì?

Anh ta ho khan một tiếng như muốn che giấu, may mà xung quanh chẳng có ai, liền hạ giọng nói: “Gọi là lấy số đi, đừng gọi là đăng ký.”

Nếu không phải vì nhiệm vụ đột phá cấp lv.20 không thể vượt qua một mình, thì anh ta cũng đâu có lặng lẽ chờ chực ở đây suốt ba ngày.

Đúng là một lần dũng cảm, đổi lấy cả đời rụt rè.

“Được rồi, lấy số thì lấy số.” Lê Lễ ngừng một lúc rồi nói, “Nhưng anh cũng thấy đó, cấp của tôi không cao lắm.”

“Nhiệm vụ đột phá lv.20 sẽ thay đổi độ khó tùy theo cấp trung bình của đội, nên thực ra đây là ưu thế.” Trong mắt Đa Tài hiếm thấy xuất hiện vẻ căng thẳng: “Cô thấy sao?”

Dù mới tự nhủ rằng không thể tiếp tục phó mặc, nhưng thực ra Lê Lễ vẫn chẳng muốn nhận đơn, nhiệm vụ đột phá cấp lv.20 nghe thôi đã thấy quá tầm rồi.

Cô vốn định qua thêm một phó bản lv.1 nữa, rồi sẽ cùng Lý Huy Nghi vượt nhiệm vụ này.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến cố, giờ tiền tích lũy của cô sắp cạn rồi.

Lê Lễ đi đến ngồi xuống một chiếc ghế ở khu nghỉ, thể hiện mình có thể bàn kỹ hơn: “Anh định thuê tôi với giá bao nhiêu điểm?”

Đa Tài lập tức đi theo, vừa ngồi xuống đã lập tức bày ra tư thế của bên thuê, quyết tâm phải dùng mỗi điểm một cách xứng đáng: “Dù cùng là hỗ trợ, nhưng hiệu quả tăng cường khác nhau, giá đương nhiên cũng khác, cô có thể nói kỹ hiệu ứng kỹ năng của mình không?”

“Nếu tính buff thì có thể tăng chỉ số công và thủ lên 20%, ngoài ra còn…”

“Khoan khoan khoan.” Đa Tài do dự một chút, hơi cao giọng hơn: “Cô nói là cả công và thủ đều tăng 20% á?”

Chẳng lẽ anh ta thấy ít quá?

Cái danh đứng đầu bảng của cô là do cướp được lượng kinh nghiệm khổng lồ từ con bạch tuộc lv.23 và con lươn điện ô nhiễm lv.16, hoàn toàn là vượt cấp đánh quái để thăng cấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người cô từng tiếp xúc từ trước đến giờ không nhiều, thật ra cô cũng không rõ mặt bằng chung trên thị trường, nghĩ một chút rồi bổ sung: “Thuộc tính ẩn cũng có thể tăng.”

Đa Tài: “……”

Không hổ là người đứng đầu bảng tiềm năng chỉ sau mười ngày đã lên lv.9.

Có câu “hỗ trợ thì như bàn thạch, còn sát thương thì như nước chảy”, trước đây Đa Tài còn xem thường câu này, giờ thì anh ta đã hiểu vì sao người ta chuộng hỗ trợ đến vậy.

Ngay cả khi không tăng thuộc tính ẩn, chỉ riêng việc tăng chỉ số, thì 130 điểm công của anh cộng thêm buff cũng gần chạm 160, 60 điểm phòng cũng lên được 72.

Chưa kể khi tính cấp trung bình của đội, độ khó nhiệm vụ lại càng giảm nữa.

Cứu mạng, hấp dẫn thật sự.

Chỉ sợ nếu lỡ thể hiện ra là quá hài lòng, cô ấy hét giá trên trời thì chết.

Trong lúc Đa Tài còn đang suy nghĩ nên để lộ biểu cảm thế nào cho hợp, thì từ phía cổng lớn chợt vang lên một tràng náo động.

Hai người quay đầu nhìn theo phản xạ, chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang được mọi người vây quanh như sao vây trăng, tiến vào trong.

【ID: Sơn Dã (lv.10)】

HR từ các lều gần đó đều bu lại quanh cô, đưa ra đủ loại đãi ngộ nghe mà đỏ mắt, cố gắng chiêu mộ cô vào đội.

Giữa vòng vây của mọi người, ánh mắt của Sơn Dã quét một vòng trong đại sảnh, rồi dừng lại trên đầu Lê Lễ.

Khóe môi cô gái nở nụ cười ngọt ngào, bỏ mặc những người khác ở phía sau, thẳng bước về khu nghỉ.

“Cô quen cô ta à?” Đa Tài quay sang hỏi Lê Lễ, trong giọng còn có chút mừng rỡ, “Nghe nói cô ấy là một v.ú em, nếu vào đội thì càng ổn áp.”

“Hửm?” Lê Lễ nhìn Sơn Dã chỉ liếc mình một cái rồi cứ chăm chăm nhìn chằm chằm vào Đa Tài, nghi hoặc: “Mặc dù vậy, nhưng hình như cô ta đang nhắm vào anh đấy.”

Sơn Dã đội một chiếc mũ bông trang trí tai thỏ, môi đỏ răng trắng, trông cực kỳ yếu đuối đáng yêu.

“Chào anh.”

Đa Tài nhìn Lê Lễ, lại nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đứng dậy chào: “Chào cô, cô Sơn Dã.”

Sơn Dã khẽ gật đầu, giọng nói ngọt ngào nhưng xen chút kiêu ngạo: “Nghe nói hoàn thành nhiệm vụ đột phá lv.20 sẽ được phiếu nâng cấp cửa hàng, đội của anh có thiếu buff m.á.u không?”

“Thiếu thì thiếu thật.” Đa Tài lập tức nói, “Nhưng sao cô Sơn Dã lại tìm đến tôi?”

Chẳng lẽ hôm nay vận khí của anh thật sự quá tốt, trước thì đợi được người đứng đầu bảng tiềm năng ở vị trí hỗ trợ, sau lại có cả buff m.á.u chủ động tìm tới.

Khi nào mà nhiệm vụ đột phá cấp lv.20 lại trở nên hot thế này chứ?

“Còn phải hỏi sao? Tại anh đẹp trai đó.”

Đa Tài ngẩn ra một chút, rồi cười tít mắt nhận lấy lời khen, anh chỉ vào màn hình nổi treo phía trên: “Tôi còn tưởng là vì đội ngũ của chúng ta trông có vẻ đáng tin.”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Sơn Dã tìm một chỗ trống gần đó ngồi xuống, lúc này mới trả lời: “Anh biết là được rồi.”

Đùa vài câu rồi cũng thấy thân quen hơn, Đa Tài bắt đầu nói vào chuyện chính: “Thanh kinh nghiệm của tôi đã đầy, có thể tiến hành đột phá bất cứ lúc nào. Nhưng m.á.u của hai người đều không cao, để chắc ăn thì nên tìm thêm một người gây sát thương nữa.”

Độ khó nhiệm vụ có tăng chút cũng không sao, dù gì với thực lực của anh cũng có thể ứng phó, mấy người quý giá như vậy thì càng không thể để xảy ra sự cố.

“Tôi còn bảy ngày ở lại, anh cứ sắp xếp là được.” Sơn Dã quay sang nhìn Lê Lễ, như vô tình hỏi: “Kỹ năng của cô là gì thế?”

Không đợi Lê Lễ trả lời, cô ta lại mỉm cười: “Cũng không cần nói cụ thể đâu, là kỹ năng hỗ trợ phải không?”

Ánh mắt Lê Lễ hơi động, dùng lại câu trả lời vạn năng: “Cô đoán xem?”

Sơn Dã vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, nhưng ánh mắt thì tối lại, không hỏi thêm nữa.

Lê Lễ không nhanh không chậm thu về 500 điểm đặt cọc, còn nhấn mạnh ba lần rằng phải thanh toán nốt 500 điểm còn lại ngay trong ngày hoàn thành nhiệm vụ.

Trước khi rời đi, Lê Lễ chợt nhớ ra mình cũng sắp đạt lv.10, liền tiện thể hỏi thăm một chút: “Nhiệm vụ đột phá cấp lv.10 có giống lv.20 không?”

Đa Tài gật đầu: “Đột phá lv.10 thì đơn giản lắm, chủ yếu là hình thức thôi, lại còn là nhiệm vụ đơn lẻ nữa.”



Trước cửa căn chòi nhỏ bị bụi gai vây quanh, hai dây nho đã bò kín cành gai, kết ra từng chùm nho to thơm nức mùi trái cây chín mọng.

Dù đã rời khỏi phó bản Nông Trường Vui Vẻ, tốc độ sinh trưởng của hạt giống vẫn khiến người ta hài lòng. Vừa nghĩ tới đó, Lê Lễ vừa mở bảng dữ liệu ra xem.

【ID: Lili(lv.9)

HP: 900(+1000 lá chắn)

Tấn công: 15(+2)

Phòng thủ: 8

Tinh thần: 22

Kỹ năng: [Bảo Hộ Cỏ Cây] [Thánh Quang Cầu Phúc]】

Trong phó bản Nông Trường Vui Vẻ, chỉ có cây nho và dưa hấu là có hiệu quả rõ ràng, một loại cộng 1 điểm tấn công, loại kia cộng 1 điểm phòng thủ.

Chỉ tiếc là cả hai loại đều thuộc danh mục phải nộp. Việc cô giữ được hai tấm thẻ là vì trước khi hoàn thành nhiệm vụ đã có sẵn một cây nho, sau đó trồng thêm một ngày mới thu hoạch được cây thứ hai.

Dù là “đùi muỗi” thì cũng vẫn là thịt, với Lê Lễ, mỗi một điểm tấn công đều rất quý giá.

Cô đưa tay hái nho, vừa chạm vào chùm quả thì nho  phát nổ, làm cô ướt đẫm nước ép màu tím.

Giờ thì cô đã hiểu vì sao nó lại được gọi là “nho nổ”.

Không có tính sát thương, nhưng đủ khiến người ta bốc hỏa.

Tốt thật, hễ có ai đi ngang qua nhà cô mà cũng nghịch dại như cô, đều sẽ nhận được một bài học nhớ đời.