Lê Lễ đang có 500 điểm mới kiếm được, cảm thấy bản thân lại "ổn áp" trở lại.
Cô đang định vào cửa hàng hệ thống dạo thêm vòng nữa thì phát hiện biểu tượng bạn bè xuất hiện chấm đỏ, lập tức phát bệnh cưỡng chế mà ấn vào xem.
Danh sách lời mời kết bạn dài đến không thấy điểm cuối, Lê Lễ nhớ lại một chút kiến thức đã học.
Cùng trong một phó bản, tìm ID người chơi là có thể thêm bạn. Khác phó bản, phải tìm bằng mã số người chơi mới thêm được.
Lê Lễ cảm thấy hệ thống làm mờ mã số cũng quá qua loa.
Cái mã số kiểu 300xxx0000 khiến cô nghi ngờ rằng cho dù rời khỏi căn cứ người chơi, có khi vẫn phải chịu đựng nỗi ám ảnh của chấm đỏ suốt ngày.
Danh sách bạn của Lê Lễ không nhiều người, chỉ có Đào Hoa Hoa, Bì Đản Chu, Sầm Thanh Thanh, Lý Huy Nghi, Trà Trà và Đa Tài – tổng cộng sáu người.
Ngoại trừ Đa Tài, ID của những người khác đều hiện xám – có người là vì đang trong phó bản nên tạm xám, có người thì sẽ không bao giờ sáng lên nữa.
Xem qua một lượt rồi cô thoát ra, tiếp tục dạo cửa hàng hệ thống. Dù túi chỉ có hơn 500 điểm, cô vẫn quyết tâm mua cho bằng được cái giường gỗ 200 điểm và nệm 200 điểm.
Khổ ai thì khổ, chứ không thể để bản thân chịu khổ. Khổ thì cô không chịu, phúc thì cô phải hưởng.
Căn phòng đơn giản có thêm cái giường mới trông giống căn nhà thật sự, Lê Lễ trải nệm ra, lại tốn thêm 80 điểm mua bộ chăn ga gối nệm bốn món.
Căn nhà nhỏ bỗng có chút ấm cúng, khiến cô cảm thấy cả thân tâm đều thư giãn.
Cô nằm trên giường một lát, rồi gọi Mạo Mạo ra hỏi: “Có quét ra được thuộc tính ẩn không?”
Cục bông hồng hồng vừa chui ra đã nhìn quanh một vòng, rồi “phịch” một tiếng ngã lăn lên giường cô, “Không biết nữa á, nhưng Mạo Mạo có thể thử xem.”
Nó chầm chậm bay lên khỏi giường, lượn quanh người Lê Lễ mấy vòng, cân nhắc một lúc rồi nói: “Nếu lấy thang điểm mười thì giá trị của Lili cỡ khoảng thể chất 3, sức mạnh 3, nhanh nhẹn 5, thể lực 4.”
“Ý cậu là tôi xông pha đánh nhau hai cái phó bản rồi, mà trung bình mỗi chỉ số còn chưa tới 4 điểm?” Lê Lễ cao giọng.
Dù thời kỳ tận thế chưa tới thì cô cũng đã sống kiểu ngày đêm đảo lộn, toàn ăn đồ đặt ngoài, chẳng tập thể dục, nhưng ít ra mỗi tuần vẫn chạy 800m kiểm tra thể lực ở trường, sao lại thế này được!
Hơn nữa, nếu không phải đã quen với nhịp sinh hoạt “âm phủ”, cô cũng không thể quay như chong chóng hai ba ngày không ngủ trong phó bản được.
Nghĩ tới đây, Lê Lễ lại cảm thấy tự hào.
“Mọi người bình thường trung bình cũng chỉ cỡ 4 điểm thôi mà, nhưng để đối phó với các phó bản sau này, từ giờ Lili phải cố gắng tập luyện thể chất đó!”
Áp lực đè đến, Lê Lễ lập tức thôi tự hào.
Cô bò dậy khỏi giường, nhớ lại một đống video hướng dẫn thể dục mà mình lưu nhưng chưa bao giờ xem.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Ngồi xổm, nâng cao gối, hít đất – cái nào cũng khó động tay động chân.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô bắt đầu... múa Thái Cực.
Cảm ơn ngôi trường cũ thời cấp hai – cấp ba đã lấy Thái Cực làm bài thể dục giữa giờ.
...
Sáng sớm hôm sau, Lê Lễ bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài cửa, náo nhiệt chẳng khác gì công trình đang sửa chữa.
Cứ như có một ngàn con vịt đang kêu quang quác bên tai, cô trở mình, trùm chăn kín đầu.
Bên ngoài là cái chợ à? Sao mà đông người thế!
Mắt nhắm mắt mở, cô xuống giường, vừa nghe tiếng rôm rả vừa lết vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nghĩ bụng đợi tiền đến tay, nhất định phải mua cái bàn lavabo.
Chiếc lược lướt qua mái tóc đen dài lần này đến lần khác, Lê Lễ đang chải thì bỗng cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức mở to hai mắt.
Đúng rồi, hôm qua căn cứ người chơi vẫn còn vắng hoe, sao giờ lại đông vậy?
Không chần chừ nữa, cô buộc tóc thật nhanh, khoác chiếc áo lính phủ trên chăn rồi định mở cửa.
Vừa vặn lúc đó, cách đó không xa vang lên tiếng hét: “Á á á á — nho gì đáng sợ vậy nè?!”
Lê Lễ: “……”
Cô mở then cài, đẩy cửa ra rồi ngẩng đầu nhìn.
Sau một đêm bên ngoài mọc lên la liệt những thùng gỗ xây dựng lộn xộn, người qua kẻ lại nườm nượp. Ai nấy đều mặc áo bông đỏ đỏ xanh xanh kiểu Đông Bắc, ánh mắt đầy tò mò và căng thẳng.
Cô nghi là mình ăn nhầm nấm độc nên mới thấy cảnh tượng nực cười đến thế.
Một nam sinh cao gầy đang đứng bên ngoài hàng rào gai của cô, áo bông xanh lá bị dính nước nho tím tím đỏ đỏ.
Vừa đối mặt với ánh nhìn của Lê Lễ, cậu ta lập tức lộ ra vẻ chột dạ.
Thành phố đổ nát, nhà gỗ xiêu vẹo, đường phố đầy người mặc áo hoa sặc sỡ, cảnh tượng đó khiến Lê Lễ đơ người mất một phút.
“Ờm… tôi không cố ý đâu…”
“Không sao.” Dù khung cảnh hỗn loạn trước mắt khiến Lê Lễ không hiểu đầu đuôi, nhưng giọng cô rất bình tĩnh: “Sao mấy người ăn mặc kiểu đó vậy?”
“Là đồ trong gói quà tân thủ á.” Lâm Quyến Sơn kéo kéo áo bông hoa trên người, gãi đầu ngượng ngùng, vành tai cũng đỏ bừng.
"Gói quà tân thủ" – từ này nghe mà như chuyện từ kiếp trước.
Lê Lễ động não chốc lát, cuối cùng xâu chuỗi lại mọi việc: “Vừa mới vào game à?”
Nam sinh đại học vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch gật đầu: “Hệ thống bảo bọn tôi là đợt người chơi cuối cùng, nên thả vào căn cứ trước, bảy ngày sau buộc phải vào phó bản.”
Chẳng trách hệ thống phải đặc biệt thiết lập luật cấm PVP trong căn cứ người chơi.
Trong phó bản thì hệ thống chẳng quan tâm ai g.i.ế.c ai, nhưng trong căn cứ thì không cho đánh nhau.
Lúc đầu Lê Lễ còn tưởng hệ thống phát thiện tâm, giờ xem ra nếu không có luật đó, những tân thủ non nớt này vừa vào căn cứ đã chẳng khác gì bước vào điện Diêm Vương.
Lâm Quyến Sơn nhìn thấy trên đầu Lê Lễ hiện lv.9, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Trong căn cứ đã bị người mới tràn ngập thế này, muốn gặp một người chơi cũ đúng là khó như lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huống chi người chơi cũ này còn có vẻ tính tình dịu dàng, cư xử lễ phép nữa chứ.
Lâm Quyến Sơn đâu dễ bỏ qua cơ hội này, vội vàng hỏi dò: “Ờm… phó bản là như nào vậy? Nguy hiểm không?”
Lê Lễ vừa đi vừa lấy ra một cái bánh bao trứng sữa nhai nhai nhai, định ghé Sảnh Danh Dự xem ID của Lê Thư có sáng không.
Lâm Quyến Sơn đi theo sau, ngóng chờ câu trả lời.
“Khó đánh giá lắm.” Lê Lễ uống một ngụm sữa đậu: “Nếu chỉ xét phó bản thì điểm thuộc tính cao sẽ ít nguy hiểm hơn.”
Dù gì Lý Huy Nghi trong phó bản lv.1 cũng như cá gặp nước, dĩ nhiên mấy người lv. cô ấy mà còn ở lại phó bản lv.1 thì chẳng còn mấy ai.
“Hả? Vậy 10 điểm thuộc tính có tính là cao không?” Lâm Quyến Sơn lo lắng hỏi, trong lòng có chút bồn chồn.
Lê Lễ khựng bước, nghiêng đầu quan sát người đi cạnh mình.
Thân hình mảnh khảnh, cao gầy, không thấy cơ bắp gì.
“Cậu nói 10 điểm nào?”
Lâm Quyến Sơn cũng dừng lại, ngơ ngác trả lời: “Phòng thủ 10 điểm.”
Khó hiểu thật sự.
Nói cách khác, dữ liệu quét cơ thể của hệ thống, liệu có chắc đã chính xác?
“Cậu làm nghề gì?” Lê Lễ hỏi.
“Tôi còn đang học đại học, chưa có nghề nghiệp.” Lâm Quyến Sơn nghĩ một chút rồi nói thêm: “Nhưng có làm thêm một công việc.”
Lê Lễ chăm chú lắng nghe.
“Làm bạn tập ở phòng quyền anh.”
Hệ thống quét ra được phòng thủ 10 điểm, chắc chắn là có lý do.
...
Nhà vệ sinh công cộng vốn đã ít, giờ bị người mặc áo hoa chiếm hết, một số người chơi cũ chửi đổng rồi tự lắp bồn cầu tại nhà, số khác thì chọn chen hàng luôn.
Còn một bộ phận nhỏ người chơi cũ thì bình thản, dù đứng xếp hàng nhưng cũng phớt lờ tranh chấp giữa người mới và cũ.
“Cấp cao thì được chen hàng à? Lý nào như vậy? Có biết tôn trọng quy tắc không?”
“Muốn nói quy tắc với tôi? Có biết đây là đâu không? Ở đây g.i.ế.c người còn không phạm pháp!”
“Không biết căn cứ người chơi cấm tấn công nhau hả?”
“Vậy vào phó bản nhớ đừng để tao gặp mày, gặp rồi xem tao xử mày thế nào.”
“Thôi thôi, cho gã vào trước đi.”
Thấy người lý lẽ bị mọi người can ngăn, Lâm Quyến Sơn khi nãy còn lẽo đẽo đi sau Lê Lễ hỏi đông hỏi tây, giờ lập tức xông lên phía trước.
“Dựa vào gì mà phải nhường!”
Cậu nhìn người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn kia, đưa tay chặn ngay trước cửa nhà vệ sinh: “Không cho chen đấy, làm gì nhau! Có giỏi thì đánh tôi đi!”
Người đàn ông đẩy vai Lâm Quyến Sơn một cái, ánh mắt âm trầm, trông còn hung ác hơn cả sát nhân hàng loạt ngoài đời, giọng khàn đặc: “Được thôi, tiện thể thử xem hệ thống định nghĩa ‘tấn công’ ra sao.”
Lâm Quyến Sơn chưa từng thấy cảnh này, nhưng vẫn cứng cổ đứng chắn trước mặt gã đàn ông, không nhúc nhích.
Bị đánh thì bị đánh, dù gì có luật hệ thống bảo vệ, chẳng lẽ đánh c.h.ế.t được tôi à?
Người đàn ông nheo mắt, định ra tay, nhưng ánh mắt bỗng dừng lại sau lưng Lâm Quyến Sơn, nắm đ.ấ.m giơ lên cũng buông xuống.
Không biết là nghĩ đến điều gì, cuối cùng vẫn chọn lùi một bước.
Đám người vây xem run rẩy cùng với Lâm Quyến Sơn đồng loạt quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một cô gái mặc chiếc áo lính rách tả tơi đang đi tới.
Cô bước đi không vội không chậm, đôi mắt phượng sâu thẳm lạnh lùng, sắc mặt dửng dưng, toát lên khí thế của một đại tỷ chính hiệu.
Lâm Quyến Sơn thấy có người "chống lưng", lập tức khí thế hừng hực trừng mắt nhìn người đàn ông, hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn ra rồi đi về phía Lê Lễ.
Dù cậu cũng chẳng rõ vì sao Lili lv.9 lại có thể áp chế được người đàn ông chỉ thấp hơn cô một cấp.
Chẳng lẽ mỗi cấp lại là một cái vực sâu?
Nhưng mà khí thế thì không thể thua!
Lê Lễ nhìn Lâm Quyến Sơn dùng chính chiêu của đối phương để trả lại – tay chống vai, đẩy ngược người đàn ông ra, động tác và thái độ đều cực kỳ ngông nghênh.
Cô vẫn giữ bộ mặt "người chết", vì sợ đối phương đột nhiên trở mặt.
Chênh lệch một cấp độ chẳng có mấy sức uy hiếp, Lê Lễ đoán có lẽ danh hiệu "hạng nhất bảng tiềm năng" đã phát huy tác dụng.
Dù việc treo tên ID trên bảng xếp hạng có mặt trái khá rõ ràng, nhưng ở một số tình huống, nó thực sự hữu ích. Hơn nữa, càng thể hiện mạnh mẽ thì hiệu quả lại càng lớn.
Từ hôm nay trở đi, cô chính là "Nữu Hỗ Lộc Lili".
Sau trận này, Lâm Quyến Sơn phấn khích hẳn lên, líu lo theo sau cô không ngừng nghỉ, thật khó tưởng tượng làm sao một người có thể nói nhiều đến thế.
Lê Lễ lười phản ứng, cứ thế đi thẳng tới Sảnh Danh Dự.
Hội trường hôm qua còn trống trải, hôm nay đã đông nghịt người, may là trên đường tới đây cô đã quen dần với mấy cái áo bông hoa sặc sỡ.
ID của Lê Thư vẫn xám xịt như cũ, tuy đã sớm đoán được kết quả này, nhưng một chút thất vọng vẫn len lỏi trong lòng cô.
Trong khu nghỉ ngơi kín người ngồi, một người đàn ông mặc áo phao trắng đứng dậy vẫy tay với cô: “Lili!”
Không rõ là tìm được đội mới chưa, nhưng Lê Lễ thấy vậy thì bước lại gần.
Lâm Quyến Sơn thì đứng sững một chỗ, nhìn chằm chằm vào cái ID đứng đầu bảng tiềm năng, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Nhặt bừa ngoài đường cũng vớ được đại thần top 1 bảng xếp hạng là cảm giác thế nào?