Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 32



Con cương thi làng quê giẫm bàn chân xanh đen khô quắt lên thảm cỏ, phát ra những âm thanh khe khẽ, nhìn quanh khắp sân từng chút một.

Một con châu chấu to phóng lên bám vào áo choàng đen như mực, cỏ dại dưới đất bị giẫm đến rạp xuống từng bước.

Nó bỗng quay ngoắt đầu lại như phát hiện mục tiêu, thân ảnh xanh đen lao về phía căn phòng phía Đông với tốc độ cực nhanh.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Người đang trốn trong tủ quần áo – Quan Tinh – tim đập như trống trận, trong hơi thở lẫn mùi gỗ và bụi bặm, hình như anh nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và chậm rãi đang tiến vào phòng, theo phản xạ nín thở.

Tiếng bước chân biến mất, mấy mẹo vặt giữ mạng trong phim dường như có chút tác dụng.

Nín thở lâu đến mức mặt anh đỏ bừng, anh không biết con cương thi làng quê còn ở ngoài không, xung quanh im ắng lạ thường, chỉ còn lại tiếng tim anh đập rộn ràng.

Chỉ có ánh trăng chiếu vào căn phòng tối đen, móng vuốt xanh đen khô quắt của cương thi đưa về phía cái tủ đứng cao ngang người, cái đầu của nó chầm chậm áp sát khe cửa tủ, móng tay đen sì cào nhẹ lên cánh cửa tạo nên âm thanh lạo xạo khe khẽ.

Quan Tinh siết chặt một nắm gạo nếp trong túi, nhịn không nổi nữa, cẩn thận thở ra một hơi nhỏ.

Trong phòng Đông hồi lâu không có động tĩnh, một tia nghi hoặc vừa dâng lên trong lòng Lê Lễ, thì liền nghe thấy trong đó vang lên một tràng âm thanh chói tai của bàn ghế bị kéo lê trên mặt đất, cùng mấy tiếng nam giới nói chuyện gay gắt, nhưng nghe không rõ nội dung.

Chỉ thấy Quan Tinh vừa dán băng cá nhân lên người vừa ôm vai lao ra khỏi cửa, giọng anh ta rõ ràng vang lên:

“Má má má má má——”

“Má nó chứ đáng sợ quá! Má nó tui trốn trong tủ, má nó nó không nói không rằng lật tung cái tủ luôn! Ai hiểu nổi hả!!”

Dường như Quan Tinh sở hữu kỹ năng hệ Phong, không chỉ nhanh mà còn có thể lơ lửng trong không trung một chút, chỉ cần khẽ nhún một cái là nhảy lên tường bao, bắt đầu chạy parkour trên đỉnh tường hẹp.

Tiếc là tuy từ đầu đến giờ con cương thi chỉ đi bộ, nhưng khi nó thật sự nhảy lên thì còn cao hơn cả Quan Tinh đang bay.

Quan Tinh bị rượt đến mức tim gan run rẩy, thở hồng hộc, nhưng vẫn cố không chạy vào trong nhà.

Một là vì diện tích trong phòng nhỏ, khó né tránh, hai là khỏi cần nghĩ cũng biết bên trong toàn là người.

“Cứu mạng cứu mạng——có ai đem theo buff m.á.u không——”

Thân pháp của anh ta đúng là không tệ, nhiều lần né được móng vuốt gầy guộc sắc nhọn của cương thi làng quê, nhưng trên người vẫn không tránh khỏi xuất hiện không ít vết thương.

Mùi m.á.u tanh càng kích thích bản năng khát m.á.u của cương thi làng quê, thân ảnh xanh đen vốn đã đuổi sát sau Quan Tinh chưa tới một mét lại tiếp tục tăng tốc, suýt chút nữa là bắt được con mồi đang tháo chạy.

Ba mũi tên ảo ảnh xé gió tạo nên ba vệt sáng bạc, b.ắ.n thẳng về phía cương thi.

Chỉ là… quỹ đạo này?

Lê Lễ quay đầu nhìn, liền thấy bóng dáng của Quan Nguyệt hiện lên giữa những tán lá không quá rậm rạp.

Cây thường xanh đó mọc ngay bên cạnh phòng Tây, tán cây vừa đủ cao hơn mái phòng, thân cây tuy không to nhưng vẫn miễn cưỡng chịu được trọng lượng cơ thể cô ấy, lắc lư nhẹ.

Quan Nguyệt giương cung trong tay, dây cung kéo căng hiện ra ba mũi tên, nhắm thẳng vào cương thi làng quê đang quay đầu phóng tới chỗ cô.

Nó vậy mà buông tha con mồi sắp bắt được, lựa chọn đối đầu với Quan Nguyệt – kẻ vừa tấn công mình.

Thù dai dữ vậy hả.

Lê Lễ nhìn vào hốc mắt trống hoác của cương thi làng quê, cảm thấy mình tiêu rồi.

Rất khó nói khi cô và Quan Nguyệt cùng lúc bị lộ trước mặt cương thi làng quê thì nó sẽ chọn tấn công ai.

“Bắn vào mắt nó.” Lê Lễ lên tiếng nhắc nhở.

Quan Nguyệt nhanh chóng kéo dây cung, đáng tiếc là tốc độ của cương thi còn nhanh hơn. Lúc này nó đã chuẩn bị bật nhảy, điểm tiếp đất nhắm thẳng vào mái nhà bên cạnh gốc cây.

Lê Lễ: “……”

Đã đến nước này, cô gái trên mái nhà đứng thẳng dậy, trong tay cầm một cây trường thương, đôi mắt sáng rực như sao lạnh.

Trường thương xoay một vòng trong tay cô, mũi thương nhắm thẳng vào bóng đen xanh đen bên dưới, ngón trỏ trái ngoắc ngoắc: “Mày lên đây đi.”

Không đến một giây, cương thi đã bật vọt lên mái nhà, khuôn mặt hung tợn kinh hoàng thẳng tắp hiện ra trước mắt Lê Lễ.

Tay kéo dây cung của Quan Nguyệt khựng lại, số mũi tên trên dây từ ba chỉ còn một, bắt đầu phối hợp hỗ trợ cho Lê Lễ.

Cô không giỏi cận chiến, có người cầm chân BOSS là điều quá tốt rồi.

Chỉ là… cái người tên “Lili” này, rốt cuộc có biết mình chỉ cấp 9 không?

Với lượng m.á.u 900, cô ta lấy can đảm ở đâu mà xông lên?

Quan Nguyệt cứ tưởng Lili cùng lắm trụ được ba phút, nhưng lại thấy cây thương trong tay cô gái kia như con rắn bạc linh hoạt, mũi thương vẽ nên từng vòng cung sắc bén, liên tiếp công kích vào các yếu huyệt trên cơ thể.

Chiêu thức nhanh chóng, chính xác, thương ảnh dày đặc, thế công dồn dập như bão táp, không cần đến dây treo cũng đánh ra cảnh tượng y như phim võ thuật.

Ngói trên mái nhà rơi lộp độp trong trận đánh, từng mảnh liên tiếp trượt xuống đất vang lên tiếng thanh thúy.

Lê Lễ lùi người về sau, đầu ngửa ra sau tránh đòn, nhưng mặt vẫn bị cào một vết thương sâu hoắm.

Thật ra cô cũng chẳng biết mình đã bị cào bao nhiêu lần rồi, cô không bận tâm đến cơn đau, lập tức vung thương lao tới lần nữa.

Mãi đến khi chất lỏng màu đỏ trượt lên môi, rồi nhỏ xuống từ cằm, Lê Lễ l.i.ế.m môi, mới chợt nhận ra mình bị thương.

Điều đó có nghĩa là 1000 điểm khiên chắn đã bị phá sạch từ lâu.

Cô liếc qua thanh m.á.u của mình – con số đó khiến cô lạnh sống lưng, rõ ràng không chịu nổi thêm phát cào nào nữa của cương thi làng quê.

Cẩu thả thật, lần đầu làm DPS, kinh nghiệm quá non.

【ID: Sơn Dã (lv.10) đã dùng kỹ năng [Hồi Xuân Thuật] lên bạn】

Lê Lễ sững người, chỉ thấy thanh m.á.u của mình lập tức được kéo lên 50%.

Cô lập tức thu thương, nhảy khỏi mái nhà, hít sâu rồi hét toáng lên: “Lý Huy Nghi! Lý Huy Nghi!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kênh đội vang lên giọng con gái lạnh tanh: “Đừng gào nữa, nghe thấy rồi.”

Bên kia, giọng Sơn Dã vẫn kiêu ngạo nhưng pha chút nghi hoặc: “Cô ấy thật sự là DPS hả?”

Dù nói vũ khí càng dài càng có lợi, nhưng đánh đến mức rút được 800 m.á.u mà thân thủ vẫn mạnh như vậy thì cũng hơi kinh dị.

Đa Tài nghe thấy cũng bắt đầu hoài nghi: “Chẳng lẽ nói là support chỉ để lừa mình? Cô ta được gì từ việc đó chứ?”

Trong ấn tượng cũ kỹ của anh, năng lực hỗ trợ chỉ mạnh hơn tí xíu so với mấy người chỉ biết buff máu, tuyệt đối không thể nào khủng như vậy.

Chuyện này quá vô lý rồi.

Bên kia, Lý Huy Nghi đã xuất hiện trong sân, chặn đứng con cương thi đang đuổi theo Lê Lễ không ngừng nghỉ.

Có cô lên sân khấu, cuối cùng Lê Lễ cũng có thể thở phào, cô đích thân trả lời hai đồng đội đang bàn tán về mình: “Không lừa mấy người đâu, chỉ vì muốn kiếm điểm thôi.”

“Cô có trình độ đó mà còn thiếu điểm?” Đa Tài không tin nổi lời Lê Lễ nói nữa. Trước đó cô bảo mình là support cũng dùng ngữ khí chân thật y hệt.

Lê Lễ chẳng buồn giải thích, cô chạy vài bước đạp lên tường bao, bật người ngược trở lại lên mái nhà phòng Đông, ngồi vào ghế khán giả.

Dù vừa đánh nhau xong có hơi hụt hơi, nhưng dường như cả người cô sống lại rồi.

Dù chỉ số tấn công của cô trong nhóm này không tính là mạnh, nhưng đã rất lâu rồi cô mới vui đến vậy.

Trước kia khi chỉ số công còn chưa tới hai con số, chiêu thức dù hoa mỹ tới đâu cũng vô dụng, vì sát thương bằng không – đúng là ký ức không muốn nhắc lại.

Lê Lễ sinh ra là để làm DPS!

Quan Tinh cũng nhảy vọt lên mái nhà phòng Đông, ngồi cạnh Lê Lễ thành hàng đôi.

“Mạnh ghê.” Quan Tinh và Lê Lễ cùng nhìn trận đánh trong sân, đồng thanh cảm thán.

Đây là lần đầu tiên Lê Lễ thấy Lý Huy Nghi dùng kỹ năng. Chỉ thấy ngọn tóc của cô ấy bùng cháy lên thành một chuỗi lửa đỏ rực, ánh lửa lay động theo từng cử động, đốt cháy màn đêm, tương phản mãnh liệt với khuôn mặt lạnh lùng của cô.

Chỗ pháp trượng chỉ vào, từng quả cầu lửa bùng nổ b.ắ.n ra, giáng lên xác c.h.ế.t làng quê, đốt cháy bộ đồ quan phục triều Thanh trên người nó thành tro đen.

Trông nhẹ nhàng, nhưng sức phá hoại thì khủng khiếp.

Cương thi làng quê có 16000 máu, lý thuyết thì mỗi người trong số 10 người còn lại chỉ cần gây được 1600 sát thương là có thể tiêu diệt nó.

Tuy kết hợp với thực tế thì xác suất thành công rất thấp, nhưng dường như cũng không hoàn toàn là không thể.

Thế thì tại sao từ trước đến giờ chưa ai hoàn thành được nhiệm vụ khó cỡ này?

Lê Lễ nhìn mái tóc lửa của Lý Huy Nghi, lần nữa thành tâm cầu nguyện: kỹ năng tiếp theo, xin hãy cho cô biến thân thành ma pháp thiếu nữ đi.

Lượng m.á.u của Lý Huy Nghi cứ lên rồi lại xuống, là do Sơn Dã đang không ngừng hồi m.á.u cho cô.

Kỹ năng của Sơn Dã là hồi m.á.u tức thời, rất hợp với trận chiến áp lực cao. Nó hoàn toàn khác với kiểu hồi m.á.u bền bỉ và siêu trâu bò của Lê Lễ.

Cô gái cấp 15 vẫn chưa ra khỏi nhà chính, Lê Lễ cũng không rõ cô ta sống c.h.ế.t ra sao, nhưng vẫn để ý đến động tĩnh bên trong, luôn có cảm giác bản thân đã bỏ sót điều gì.

Khi lượng m.á.u của xác c.h.ế.t làng quê tụt xuống dưới 14000, giọng Lý Huy Nghi vang lên: “Tôi sắp cạn tinh lực rồi, Đa Tài, tới lượt cậu.”

Hiện tại, đội nhỏ của Lê Lễ gây sát thương vượt xa đội khác, trước cả Đa Tài là gã trai áo hoodie cấp 18.

Tuy đã nói sẽ hợp tác đoàn kết, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là không đánh nhau thôi, chứ giành sát thương thì vẫn phải giành, lỡ đâu qua được nhiệm vụ thật thì sao?

Nhưng cương thi làng quê đâu có đơn giản vậy. Nó không phải sinh vật vô tri, không thể để mặc cho người chơi đánh xong rồi tự đổi lượt.

Đáng sợ là tốc độ của nó quá nhanh, một khi xác định được mục tiêu, chỉ một cú bật nhảy là lập tức rút ngắn khoảng cách. Trừ Quan Tinh có kỹ năng hệ Phong, gần như không ai đuổi kịp.

Khuôn mặt xanh đen áp sát cổ Lý Huy Nghi, cặp nanh nhọn hoắt sắp cắm vào da cô.

Một sợi dây leo quấn lấy cổ cương thi làng quê, kéo đầu nó về phía sau, miễn cưỡng tạo khoảng cách với Lý Huy Nghi.

Đa Tài đã ra tay.

“Đệt.”

“Cẩn thận!”

Kênh đội vang lên đồng thời tiếng Lê Lễ và Sơn Dã. Đa Tài rút dây leo, ngẩng đầu, thấy Lê Lễ đứng trên mái nhà, đầu nòng s.ú.n.g nhắm thẳng về phía gã trai áo hoodie.

Luồng sáng trắng rạch đêm tối, sượt qua mặt hắn bay thẳng ra sau.

Tiếng gầm gừ của cương thi vang lên sát sau lưng, gã trai áo hoodie nhìn thấy cương thi làng quê ngay trước mặt mà đầu óc đơ ra.

Hai xác c.h.ế.t khô quắt như da bọc xương mặc quần áo quen thuộc, da xanh đen, đồng tử biến mất, trên đầu hiện lên thanh m.á.u 1500 – không còn là người chơi nữa.

“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi, bị cắn rồi sẽ biến dị luôn hả?!” Quan Tinh c.h.ế.t lặng nhìn cảnh đó, “Chết kiểu này xấu quá rồi, thà để ma cà rồng cắn còn hơn, ít ra trai thì đẹp mà gái thì xinh.”

Cậu ta nói với giọng bất lực: “Nếu bị ma cà rồng và cương thi cắn cùng lúc, tôi sẽ biến thành gì?”

“Ma cà rồng.” Lê Lễ đứng trên mái nhà, nã s.ú.n.g liên tục vào hai xác sống vừa mới ra lò, b.ắ.n nát hai con mắt của chúng, sắc mặt vẫn điềm nhiên, không hề lăn tăn chuyện hai kẻ đó từng là đồng đội.

“Tại sao?” Quan Tinh ngẩn ra nhìn cảnh ấy, vô thức hỏi.

Lê Lễ liếc cậu: “Vì cương thi là người triều Thanh, mà triều Thanh ký điều ước bất bình đẳng.”

Ba người trong kênh đội: “……”

Cô thu s.ú.n.g bong bóng, nhảy xuống phía sau phòng Đông, nhẹ chân nhẹ tay đi về phía hậu viện.

Ngài ơi, thời thế đổi rồi, giờ thành 3 đánh 9 rồi.

Giờ có thêm yếu tố "bị cắn sẽ biến dị", muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con BOSS xác sống còn gần 14000 m.á.u đã biến thành nhiệm vụ bất khả thi.

Có thể rút thì rút, mong rằng ai cũng đủ khôn ngoan, đừng tự đẩy độ khó lên cao, giữ mạng là ưu tiên hàng đầu.

Lê Lễ đảo mắt một cái, gọi Lý Huy Nghi cùng chui vào giàn bí đỏ nơi góc sân.