Ánh sáng trắng dịu lờ mờ hiện lên trên bộ đồ đen đầy m.á.u và bụi bặm của Hứa An Ninh, tóc đen bị gió lớn thổi ngược ra sau thành từng đường thẳng, cô nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ đã có ý lui bước, thần sắc nghiêm nghị.
Cảnh tượng này, đối với những người đang chạy tán loạn dưới các toà nhà đổ sập từng chập, chẳng khác nào thần minh giáng thế.
Tuy Lê Lễ cảm thấy mình không mạnh, nhưng kỹ năng của cô kiểu càng gặp kẻ mạnh thì càng phát huy, dù khi đối mặt với kẻ yếu thì lại yếu đến không còn giới hạn.
Toàn bộ thuộc tính được tăng 20%, không chỉ có nghĩa là điểm thuộc tính tăng thêm một phần năm, mà còn là sự nâng cao toàn diện về sức mạnh.
Thuộc tính ẩn không phải vì “ẩn” mà trở nên kém quan trọng, trái lại, nó có thể trực tiếp cải thiện trạng thái chiến đấu của một người, thậm chí có lẽ còn quan trọng hơn cả việc cộng điểm đơn thuần.
Những gì có thể làm, Lê Lễ đều đã làm cả, điểm tinh thần của cô cũng sắp cạn kiệt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cùng với việc kỹ năng trên hai người bị thương dần hết hiệu lực, Lê Lễ dán hai miếng băng cuối cùng lên người họ.
Dù chỉ là muối bỏ bể, nhưng thêm được 0.1 giây cũng là 0.1 giây, phần còn lại thì đành phó mặc số phận.
Dưới sự gắng gượng của Lê Lễ, lượng m.á.u của hai người bị thương luôn giữ ở mức khoảng 1000 điểm, nhưng ngay khoảnh khắc kỹ năng hết hiệu lực, mọi thứ sụp đổ.
Mỗi giây trôi qua, con số ở hàng phần trăm lại tụt thêm một lần.
Âm thanh kịch liệt của trận chiến sau lưng và tiếng la hét hỗn loạn của đám đông vang lên như bản nhạc nền cuối cùng, thoảng một chút bi tráng.
Cô thở dài, lặng lẽ chờ đợi kết cục cuối cùng.
6, 5, 4, 3, 2, 1.
Lượng m.á.u của hai người bị thương đồng thời giảm xuống còn hai chữ số.
Ánh mắt Lê Lễ bình tĩnh, nhịp tim ổn định.
Thế giới trong khoảnh khắc tiếp theo liền tan vỡ.
Ngay lúc lại rơi vào hư không, Lê Lễ nhìn thấy một viên châu màu xanh nhạt phát ra sinh khí rơi vào tay Hứa An Ninh.
Người phụ nữ tóc đen, mặc đồ đen đó, ánh mắt xuyên qua vô vàn mảnh vỡ nhìn về phía cô, khoé môi dường như khẽ nhếch lên, một quầng sáng trắng bị gió cuốn tới, đập thẳng vào lòng n.g.ự.c Lê Lễ.
“Cầm lấy, thù lao chữa bệnh của cô.” Giọng nói của Hứa An Ninh vang lên trong kênh đội ngũ.
Lê Lễ còn chưa kịp đáp lời, chỉ cảm thấy bàn chân như chạm được mặt đất, cảm giác hỗn loạn tràn tới, lảo đảo mấy bước rồi ngã lăn vào bụi cỏ.
Cô đã quay về.
Khoảng thời gian chưa đến mười phút này, tựa như một giấc mộng.
Cô bình tĩnh đứng dậy khỏi mặt đất, bình tĩnh liếc nhìn xung quanh.
Công viên bỏ hoang hoang vắng vẫn chẳng có ai lui tới.
Lê Lễ thở phào, nhổ đám cỏ dính trong miệng ra, chỉnh lại cái tay nải nhỏ mang hình ảnh thương hiệu của mình, rồi như chẳng có chuyện gì xảy ra mà quay về căn nhà nhỏ của mình.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô mới mở lòng bàn tay ra nhìn thứ mình đang cầm.
Hình như là một tấm thẻ mở ra từ rương báu.
【Thương Dài Đuôi Hồng: Chỉ số tấn công cơ bản 50 điểm, cộng thêm 10% giá trị tấn công của người sử dụng】
Cây thương trong tay lạnh buốt, khắc hoa văn mây tỉ mỉ, đầu thương sắc bén như lưỡi liềm non, phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo, chùm tua đỏ buộc ở đầu thương bằng lụa tinh xảo rực rỡ như ngọn lửa.
Hứa An Ninh dường như rất hiểu nghề “y tá cứng”, tặng thẳng cho cô một món vũ khí có giá trị tấn công cụ thể.
Hiệu quả của loại vũ khí này với cao thủ thì như gân gà, nhưng với Lê Lễ thì quả thực là thần binh lợi khí.
Cho dù đưa cô một món tuyệt thế thần binh tăng 200% chỉ số tấn công bản thân cũng không bằng việc tặng miễn phí 50 điểm tấn công cơ bản – chỉ là cô không biết dùng mà thôi.
Đây không phải lỗi của vũ khí, mà là lỗi của chính cô.
Nhìn con số trên bảng dữ liệu từ 15 (+2) biến thành 15 (+52), cảm giác của Lê Lễ lúc này nếu phải miêu tả, thì chẳng khác nào vừa trúng số độc đắc.
Từ khoảnh khắc bước vào trò chơi đến nay, rõ ràng cô vẫn chăm chỉ không ngừng nghỉ đánh quái, nhưng khoảng cách với những người chơi khác vẫn từng bước bị kéo giãn.
Chênh lệch về chỉ số tấn công dường như không lúc nào là không nhắc nhở Lê Lễ rằng tất cả là do cô chưa đủ cố gắng, rằng cô g.i.ế.c quái chưa đủ nhiều. Nhưng với xuất phát điểm chỉ có đúng 1 điểm tấn công, nỗ lực của cô vốn dĩ đã không thể tỷ lệ thuận với thu hoạch.
Một con zombie ban đầu chỉ có 50 máu, Sầm Thanh Thanh chỉ cần c.h.é.m 7 nhát là hạ được, còn Lê Lễ phải tấn công đến 50 lần.
Giết càng nhiều quái thì chỉ số tấn công tăng càng nhiều, chính sự khác biệt đó từng chút từng chút một kéo giãn khoảng cách giữa cô và người khác, đến nỗi những cố gắng của cô cũng không khơi nổi chút bọt nước nào.
Nếu không có kỹ năng hồi máu, cô thậm chí còn chẳng đánh nổi con zombie đầu tiên.
Lê Lễ thật ra cũng không hiểu vì sao hệ thống lại đánh giá công và thủ của cô đều là 1 điểm, sau đó lại cho cô một kỹ năng trị liệu hiếm thấy.
Câu nói cũ vẫn đúng: mặc dù cô thường xuyên thức đêm, giờ giấc sinh hoạt không ổn định, nhưng ít nhất vẫn còn khoẻ mạnh, không bệnh không tật, mỗi tuần còn có thể chạy được tám trăm mét.
Có đầy bạn cùng lớp còn chẳng chạy nổi tám trăm mét cơ mà, sao đến lượt cô lại bị cho công – thủ bằng 1?
Số lượng "y tá" ở giai đoạn đầu đã ít, mà số sống sót đến các phó bản cao cấp lại càng ít hơn. Đây rốt cuộc là một loại may mắn, hay là một thử thách khắc nghiệt hơn nữa, đến bản thân Lê Lễ cũng không thể phân rõ.
Nhìn những kỹ năng tấn công lần lượt được các người chơi khác tung ra, hai chữ “ngưỡng mộ” Lê Lễ đã nói đến phát chán.
Nhưng giờ thì khác rồi! Cô đã có tận 67 điểm tấn công — con số này thậm chí còn cao hơn cả lão Câu Cá khi trước ở cấp 11!
Điều này có nghĩa là cô không chỉ đã đứng chung vạch xuất phát với người chơi khác, mà còn vượt mặt được một đám rồi.
Nghĩ đến việc giờ đây mình cũng có thể nhờ cày quái mà tích lũy thành tích tấn công cao ngất, Lê Lễ hận không thể lập tức lao vào phó bản.
Nhưng trước đó, cô còn phải làm nhiệm vụ thăng cấp.
Lê Lễ nằm ngửa trên giường, mắt nhìn trần nhà, trong lòng dâng trào một cảm giác an tâm đã lâu không có. Lần gần nhất cô thấy an tâm như vậy là trước tận thế, lúc đó cô còn cầm 5 triệu trong tay.
Vừa nghĩ đến khoản tiền lớn đã bốc hơi sạch sẽ, cái bụng cả ngày chỉ có hai chiếc bánh bao nhân sữa cũng không chịu ngồi yên, phát ra tiếng "ùng ục" phản đối.
Lê Lễ lật người, định mở hệ thống để gọi món, nhưng lập tức nhớ ra hiện tại mình là một con ma nghèo không có lấy một điểm tích lũy.
May mà trong không gian hệ thống vẫn còn trữ mấy túi bánh mì gối.
Trải qua hai ngày đạm bạc với bánh mì và nước lọc, đến sáng hôm hẹn làm nhiệm vụ, ID của Lý Huy Nghi mới chậm rãi sáng lên, kèm theo một loạt tin nhắn mới.
Quả nhiên cô ấy đã chuẩn bị làm nhiệm vụ đột phá cấp độ, hiện tại đang tìm thêm thành viên, hỏi Lê Lễ xem lịch trình thế nào.
Lê Lễ bảo cô không cần lo về đồng đội, rồi kể sơ qua tình hình bên mình, tiện thể hóng hớt thêm vài câu.
Lê Lễ: Mấy người trong phó bản lần trước vượt qua hết chưa?
Lý Huy Ngh: Trà Trà và Bạc Hà.
Lý Huy Nghi rõ ràng biết Lê Lễ không bao giờ chịu bỏ lỡ tin tức nào, nên chưa chờ cô hỏi tiếp, đã chủ động nói luôn tình hình của người khác.
Lý Huy Nghi: Mika c.h.ế.t rồi, Hắc Ưng và Quý Tu Minh vẫn còn trong phó bản, không rõ tình trạng.
Việc Trà Trà vượt ải thành công hay Mika tử vong đều không làm Lê Lễ ngạc nhiên, ngược lại việc Bạc Hà có thể thông qua nhanh như vậy khiến cô hơi bất ngờ.
Nghe xong, cô nhanh chóng quẳng mấy chuyện đó ra sau đầu, phía Đa Tài cũng vừa gửi tin nhắn đến, bảo rằng đã đủ người nên hẹn làm nhiệm vụ vào lúc hai giờ chiều.
Quả là đúng ý cô, làm nhiệm vụ sớm thì nhận phần thưởng sớm, đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn bữa nào đàng hoàng.
Lê Lễ bật dậy khỏi giường, rửa mặt xong bắt đầu buổi luyện tập thường nhật.
Cô khoác áo khoác quân đội đứng giữa bụi cỏ trước căn nhà gỗ, nhớ lại các chiêu thức chiến đấu từng được Lê Thư dạy, tay cầm thương dài như cầm côn, chiêu thức vừa cứng cáp vừa uyển chuyển, vung lên đầy khí thế.
Đúng hai giờ, Đa Tài kích hoạt nhiệm vụ đúng giờ, những người đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức tối sầm mắt lại, biến mất khỏi chỗ đứng.
【Người sinh tồn: Lê Lễ, nhiệm vụ đột phá cấp độ lv.20 đang được ghép cặp, xin vui lòng chờ】
【Đang ghép cặp tổ đội】
【Ghép cặp thành công, tổ đội tham gia: 4 nhóm, số người tham gia: 11 người】
【Đang ghép cặp BOSS nhiệm vụ】
【Ghép cặp thành công, BOSS nhiệm vụ lần này: Cương Thi Nông Thôn, thời gian nhiệm vụ: 24 giờ】
... Cương thi nông thôn?
Một luồng ẩm mốc và bụi đất xộc thẳng vào mũi, khung cảnh xung quanh khiến da đầu cô tê rần.
Tường bong tróc, tranh Phật bạc màu, mạng nhện giăng đầy tường, sàn nhà mục nát bị mấy con sâu nhỏ bò qua.
Dây điện trần của đèn trần treo lủng lẳng từ trần nhà, ánh sáng mờ mờ chập chờn nhấp nháy vì tiếp xúc không ổn định.
Căn nhà cũ nát được xây bằng đá gạch xám xịt này đã lâu không được quét dọn, nền nhà phủ kín lớp bụi dày.
Màn cửa mỏng bị gió thổi bay, bên ngoài là một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên nền trời đen đặc, ánh trăng yếu ớt xuyên qua tầng mây, chiếu rõ con đường quê ngoằn ngoèo lầy lội.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, ba người khác xuất hiện trong căn phòng cùng cô đưa mắt nhìn nhau, con cú mèo ngoài cửa sổ chẳng hiểu nỗi căng thẳng của người chơi, bất ngờ cất tiếng kêu, khiến Lê Lễ giật nảy mình.
Bốn chữ “cương thi nông thôn” mang theo áp lực nặng nề đến đáng sợ.
Trước đây Lê Lễ không sợ zombie là vì đó toàn là loại “nước ngoài”, còn với loại zombie bản địa của đất nước mình thì cô thật sự không chịu nổi.
Cô ước gì boss được ghép là ma cà rồng gì đó, chứ đừng là cái thứ gọi là "cương thi nông thôn".
Lý Huy Nghi nhíu mày quan sát xung quanh, hiển nhiên cũng thấy khó chịu với cảnh tượng u ám ghê rợn này.
Sơn Dã và Đa Tài thì mặt đờ đẫn, trông còn đứng không vững hơn cả Lê Lễ.
Lê Lễ: “……”
Tổ đội này chắc tiêu rồi.
“Cương thi nông thôn này…” Lê Lễ vừa cất lời, đã thấy toàn thân Đa Tài run lên. Cô nhìn gương mặt trắng bệch của anh ta, trầm mặc mấy giây rồi chậm rãi nói hết câu: “...là để tụi mình tự đi tìm à?”
“Nếu boss cấp thấp thì phải tìm ra nhanh để đánh tranh sát thương, nếu cấp cao thì phải chơi theo kiểu sinh tồn, giữ mạng trong thời gian làm nhiệm vụ rồi mới tính chuyện giành phần trăm sát thương.” Lý Huy Nghi đã tìm hiểu từ trước về nhiệm vụ đột phá cấp độ, liền trích dẫn luôn hướng dẫn chiến thuật.
“Cấp độ của BOSS được điều chỉnh theo cấp trung bình của người chơi trong trận này à?” Lê Lễ nhớ Đa Tài từng nói rằng cấp trung bình sẽ ảnh hưởng đến độ khó nhiệm vụ.
Cô và Lý Huy Nghi liếc mắt nhìn nhau, Sơn Dã và Đa Tài ở bên cạnh cũng như chợt hiểu ra điều gì, đồng loạt nhíu mày.
Bốn người lập tức nhận ra có chuyện chẳng lành.
Trận đấu lần này chỉ có 11 người tham gia, ít hơn một phần ba so với bình thường.
Đã biết mỗi đội ít nhất có một người chơi cấp 19, vậy thì trong số 11 người hiện tại, ít nhất đã có 5 người đạt cấp 19, chiếm gần một nửa tổng số.
Vốn dĩ cái tên “Cương thi nông thôn” đã đủ khiến người ta rợn tóc gáy, giờ thì thật sự bắt đầu toát mồ hôi rồi.
Trong khi mấy người đang lặng lẽ nhìn nhau, ngoài sân cũ vang lên tiếng động sột soạt khe khẽ, tất cả đều nín thở theo phản xạ, vểnh tai lắng nghe.
Lê Lễ lặng lẽ dịch mấy bước về phía Lý Huy Nghi, cố tìm chút cảm giác an toàn, khẽ nói: “Chắc không phải cương thi đâu.”
Ba người còn lại đều im lặng, chỉ ném cho cô ánh mắt dò hỏi, bầu không khí im phăng phắc.
Lê Lễ nói: “Chẳng phải cương thi đều nhảy cà tưng mà đi à, nghe tiếng này không giống lắm.”
Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua, cánh cửa gỗ mục nát đang hé mở lập tức phát ra tiếng “két——” kéo dài rợn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Âm thanh sột soạt do vật gì đó cọ vào bãi cỏ càng lúc càng gần.
Lê Lễ: “Cương thi bản địa là vậy đấy, làm gì cũng lặng như tờ, không cho người ta tí thời gian chuẩn bị tinh thần nào cả.”
Đa Tài: “Xin cô đừng nói nữa.”
Cả bốn người đều tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đang lắc lư, chỉ sợ cảnh trong phim kinh dị sẽ tái hiện ngay trước mắt, chẳng ai dám chớp mắt lấy một lần.
Ánh mắt Lê Lễ vô tình lướt qua ô cửa sổ, lớp màn trắng mỏng bị gió lạnh hất tung, trong khoảnh khắc, một gương mặt trắng bệch dưới ánh trăng lặng lẽ hiện ra trong tầm nhìn của cô.
Nhịp tim cô lập tức tăng vọt lên.
Không gào thét thất thanh ngay tại chỗ đã là chút thể diện cuối cùng còn sót lại của cô.
“Không phải chứ anh em.” Lê Lễ nhìn dòng chữ [ID: Quan Tinh (lv.19)] phía trên đầu chàng trai ngoài cửa sổ, thở phào một hơi, nói: “Anh đứng đây không nói câu nào, đang nghĩ ngợi cái gì vậy?”
Quan Tinh gãi đầu ngượng ngùng, “Tôi chỉ muốn qua thăm dò tình hình một chút thôi.”
Cậu ta đối diện với ánh nhìn không mấy thân thiện từ cả bốn người, luống cuống chỉ tay sang bên trái: “Ờm... tôi ở căn nhà phía tây.”
Bầu không khí căng thẳng và lo lắng vừa nãy khi mới vào phó bản thoáng chốc vơi bớt. Lý Huy Nghi là người đầu tiên hành động, cô đẩy cánh cửa gỗ mục nát, bước ra ngoài kiểm tra tình hình sân nhà.
“Đi đi đi, tụi mình cũng ra xem sao.” Đa Tài cũng tự trấn an tinh thần, bị ép đóng vai trong bộ phim kinh dị này.
Trên gương mặt xinh đẹp của Sơn Dã dù vẫn còn vẻ cứng ngắc, nhưng nhanh chóng lấy lại thần thái kiêu ngạo thường ngày. Cô liếc nhìn Lê Lễ rồi bám sát bước chân Đa Tài ra ngoài.
Trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại mình Lê Lễ, bóng đèn treo trên trần vốn đã chập chờn, giờ còn bị gió thổi nhẹ lay động.
Ánh sáng vừa lay, mọi bóng đổ trong phòng như cũng chuyển động theo, khiến bầu không khí lập tức rùng rợn thêm vài phần.
Căn phòng này đối diện thẳng với cổng sân, hẳn là nhà chính. Hai bên đại sảnh còn có thêm hai gian phòng, có thể là phòng ngủ hoặc không gian sinh hoạt khác.
Một bên cửa đóng chặt, bên còn lại khép hờ, tối om không thấy chút ánh sáng.
Thình, thình, thình.
Tiếng tim đập vang vọng.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lê Lễ cảm nhận nhịp tim mình, nhất thời không phân biệt được tiếng đập thình thịch ấy là của tim cô hay vọng lại từ căn phòng tối.
Cô dán mắt vào cánh cửa đen đang khép hờ ấy, lặng lẽ lùi dần về phía ngoài cửa.
Sân ngoài rất rộng, ngoài nhà chính thì hai bên đông tây còn có hai dãy nhà phụ, phía sau có một mảnh đất hoang nhỏ, góc sân còn có một nhà kho diện tích nhỏ hơn.
Bốn căn phòng, tương ứng bốn đội.
Lê Lễ lướt qua những người chơi đang đi lại trong sân, Quan Tinh đi cùng một cô gái trông khá giống mình, ID là Quan Nguyệt, cũng cấp 19.
Một đội khác chỉ có hai người, hai nam sinh trông có vẻ không quen thân, một cấp 19, một cấp 18.
Đội cuối có ba người, gồm một nữ người chơi cấp 19 và một cặp đôi nam nữ cấp 15 đi chung, ba người có vẻ quen biết, trò chuyện khá thoải mái.
Với cấp độ cao nhất là 19, mức trung bình của 11 người chơi trong trận này lên tới con số đáng kinh ngạc – cấp 17.
“Trận này tạm thời đừng nghĩ đến nhiệm vụ nữa.” Lý Huy Nghi đi một vòng rồi quay lại chỗ Lê Lễ, ánh mắt dừng ở mấy người chơi đang cẩn thận bước đi trong sân, nói: “Theo như tôi biết, nhiệm vụ cấp 20 bình thường chỉ gặp người chơi có cấp trung bình khoảng 12-15, chưa từng nghe có trận nào vượt quá mức đó.”
Giọng điệu cô ấy vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng lời nói lại khiến người ta cảm thấy nghẹt thở: “Trong trò chơi sinh tồn này, tình huống gì cũng có thể xảy ra, mà chưa từng gặp qua chỉ chứng minh rằng phần lớn những người vượt quá cấp này đều đã c.h.ế.t cả rồi.”
Sơn Dã vẫn theo sát Đa Tài, cô chỉ hơn Lê Lễ một cấp, mà Lê Lễ và Lý Huy Nghi lại là người quen, nên cô ta chẳng dám rời khỏi Đa Tài nửa bước.
“Sân này chỉ có bốn căn nhà, ngoài ra chẳng còn gì khác.” Đa Tài cũng vòng lại, nói với giọng có phần thấp thỏm, ánh mắt liếc về phía Lê Lễ đang đứng gần cổng sân, ngó ra bên ngoài: “Nó... ở bên ngoài à?”
Xa xa ngoài cổng chỉ thấy một dãy núi đen nối tiếp nhau, gần hơn một chút là khu rừng rậm, có thể lờ mờ thấy những cành cây vặn vẹo.
Tán cây nơi nào đó trong rừng bất chợt rung lên, tiếng gào rú của sinh vật không rõ tên vang dội cả đêm tối, chói tai rợn người.
Đa Tài bị tiếng kêu ấy làm nổi cả da gà.
Lê Lễ lắc đầu, không nhìn về phía núi rừng nữa, mà quay sang hỏi Đa Tài: “Trong sân trống không, còn phòng bên trong, anh đã xem chưa?”
“Phòng à? Không phải tụi mình từ trong đó đi ra sao, con cương thi nông thôn kia…” Anh ta rùng mình một cái, vội đổi giọng: “Ý tôi là, con BOSS đó còn có thể cùng ở chung phòng với tụi mình chắc?”
“Phòng tôi chỉ có một gian, vừa cũ vừa rách, nhìn phát là thấy hết, chắc chắn không có gì bất thường.” Quan Tinh ở gần đó nghe được câu hỏi của Lê Lễ liền lập tức chen vào thảo luận.
Quan Nguyệt đứng cạnh cậu ta cũng bước tới, đánh giá mấy người Lê Lễ, chủ động chìa cành ô liu: “Nhiệm vụ lần này khá khó, tuy rằng chúng ta là đối thủ, nhưng tốt nhất đừng giở trò gì với nhau, dù sao giữ mạng mới là quan trọng.”
Thấy đa số người chơi đã tụ lại một chỗ, hai nam sinh còn lại và đội ba người cũng lần lượt nhập bọn.
Đã lên được cấp này thì không ai ngu cả, hơn nữa phần lớn từ nhỏ đều từng bị phim cương thi dọa sợ, áp lực đến từ thứ sinh vật ấy khiến ai cũng nóng lòng muốn ôm chân nhau để sống sót.
Không khí hòa thuận này thật sự hiếm thấy trong một trận đấu đối kháng. Lê Lễ nhìn về phía năm người mới đến, hỏi: “Phòng các cậu có gì lạ không?”
“Chỗ bọn tôi không có gì cả.” Cô gái cao gầy trong tổ ba người trả lời, giơ tay chỉ về phía nhà đông: “Kia, căn đó.”
“Cô nghi BOSS trốn trong phòng hả?” Hai nam sinh nghe vậy mặt tái xanh vài phần. Cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai nói: “Nhà kho bên tôi tối om không đèn, không cửa sổ, chẳng thấy được gì. Nhưng lúc đó tôi cứ cảm thấy đống củi trong góc có gì đó không đúng.”
Cậu trai mặc áo hoodie trợn to mắt: “Cái gì? Cậu cũng thấy kỳ lạ đúng không? Có phải cứ cảm giác như có gì đó đang nhìn mình không? Tôi còn tưởng là ảo giác…”
Hai người liếc nhau, nhất thời có cảm giác như trời sập xuống.
Không chỉ hai cậu ấy, mà cả đám người ở đây mặt mày đều không khá hơn, ai cũng đang tưởng tượng ra đủ kiểu cảnh phim kinh dị trong đầu.
Xem phim cương thi nhiều là khổ vậy đấy, chỉ cần một câu là đủ để cảnh tượng hiện lên sống động trước mắt.
“Được rồi được rồi, đừng tự dọa mình nữa. Nếu thật sự nó ở trong nhà kho, nó có thể để mặc các cậu sống tới giờ sao?” Cô gái cao gầy hất cằm về phía cổng viện, nói: “Biết đâu con cương thi làng quê ấy vẫn đang lang thang ở trong núi ấy.”
Lời này khiến không khí có chút dịu đi, nhưng ngay lúc đó, cô gái ban đầu lên tiếng – Lê Lễ – khẽ nâng đôi mắt phượng, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Không ra khỏi cổng được, phạm vi nhiệm vụ chỉ nằm trong cái sân này thôi.”
Cô ấy đang nói tiếng Trung đấy chứ?
Một câu ngắn ngủi khiến mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt, rõ ràng là đang có đến mười một người đứng cùng nhau, vậy mà bầu không khí lại tĩnh lặng đến rợn người.
“Xong… xong rồi… giờ tôi không dám quay đầu lại luôn…” Cô gái trong cặp đôi run rẩy, ôm chặt lấy bạn trai, cả hai đều cố tìm chút hơi ấm từ nhau.
Chàng trai bị ôm cũng lắp bắp nói: “Tôi… tôi cũng không dám quay lại…”
Nếu phạm vi nhiệm vụ chỉ trong cái sân này, trừ khi cương thi làng quê vẫn còn chôn dưới đất, còn không thì nó chỉ có thể đang núp trong một căn phòng nào đó.
Khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Lý Huy Nghi lúc này cũng bắt đầu có dấu hiệu nứt ra: “Trong nhà chính… vẫn còn phòng nào chưa kiểm tra sao?”
“Nếu vậy thì nó chỉ có thể ở trong nhà chính hoặc nhà kho.” Quan Nguyệt thử đi tới cửa viện, quả nhiên bị một kết giới chặn lại, nhún vai, kết luận.
Dù thực lực có mạnh đến mấy, thì tâm lý của Đa Tài cũng không thể nào tiêu hóa nổi con BOSS này. Chỉ cần nghĩ đến việc mình vừa mới bước ra từ nhà chính là đã muốn sụp đổ hoàn toàn.
Anh ta liếc nhìn nhà kho tối om phía sau, lại quay đầu nhìn căn nhà chính vẫn còn ánh sáng lờ mờ, chân như dính chặt xuống đất: “Nói thật… chúng ta không thể đứng trong sân chờ BOSS tự mò ra được hả?”
Cô gái cao gầy thọc ngón tay vào mái tóc, vò mạnh rồi thở dài: “Tôi thà bị tiếng gầm của quái vật làm điếc tai, còn hơn phải đối mặt với thứ im lìm như ma thế này.”
“Đối phó với cương thi thì cần dùng gì nhỉ? Máu chó mực? Nếp? Chỉ mực? Kiếm gỗ đào?” Đa Tài vừa mở hệ thống cửa hàng vừa hỏi.
Quan Tinh nghi ngờ: “Chỉ mực chẳng phải dùng để phong ấn quan tài à?”
Nhưng thấy Đa Tài đã nhanh chóng nhúng dây trắng vào chai mực, thuận tiện phát cho mỗi người một nắm gạo nếp: “Bỏ túi đi, ít ra cũng có tác dụng tâm lý.”
Quan Nguyệt tát nhẹ lên đầu Quan Tinh, lý trí nói: “Muốn đối phó cương thi thì phải dùng dị năng của các anh, không phải gạo nếp.”
Nói thì nói thế, nhưng tốc độ cô nhận lấy gạo nếp thì nhanh khỏi nói, còn cẩn thận bỏ vào túi như sợ rớt mất vài hạt sẽ không đủ dùng, quý như trân bảo.
“Có khi nào BOSS chưa xuất hiện vì nó đang… nằm trong quan tài ngủ không?” Cô gái trong cặp đôi đột nhiên lên tiếng suy đoán, “Chứ không lý gì tới giờ vẫn chưa ra tay với tụi mình.”
“Vậy thì vào nhà chính xem thử đi, ít nhất nhà chính còn có đèn, đứng mãi đây cũng không ổn.” Cô gái cao gầy đề nghị, mọi người nghe vậy cũng không phản đối.
Giả thuyết “cương thi làng quê vẫn còn nằm trong quan tài” như tiếp thêm can đảm cho cả nhóm, cuối cùng ai cũng nhấc được đôi chân như đóng đinh xuống đất, vừa đi vừa liếc quanh cảnh giác, chen chúc tiến về phía nhà chính.
Đêm tối như một tấm màn đen khổng lồ bao trùm toàn bộ sân, bước chân mọi người vang lên rõ ràng giữa yên lặng.
Lê Lễ cầm trong tay một cây trường thương đầu đỏ như chu sa, hơi thở cô hóa thành làn khói trắng trong không khí lạnh giá.
Không biết bằng cách nào, cô lại bị đẩy lên vị trí dẫn đầu.
Lê Lễ: “…” Cô cũng sợ lắm chứ bộ, chỉ là chưa biểu hiện ra thôi mà.
Mũi thương đẩy nhẹ cánh cửa gỗ cũ kỹ không mấy kiên cố của nhà chính. Căn phòng mờ tối bên trong không có gì thay đổi – một bàn gỗ bày lư hương, vài chiếc ghế, mấy cái băng dài, pho tượng Phật trên bàn có đôi mắt dài đang nhìn thẳng ra cửa, dấu chân trên đất vẫn không bị xáo trộn.
Ánh mắt Lê Lễ khẽ động, cô như nghe thấy tiếng kẽo kẹt vang lên phía trên đầu, một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng, cô lập tức quay phắt lại.
Âm thanh ngói rơi vỡ vang lên, rồi vỡ vụn trên nền đất.
Chỉ thấy ở phía cuối hàng, một gương mặt dữ tợn xanh lét hiện ra – móng vuốt khô gầy của cương thi vùng nông thôn đã xuyên thẳng qua n.g.ự.c một nam sinh, giống như từ trong lồng n.g.ự.c mọc ra móng tay đen kịt, còn nanh vuốt thì cắm sâu vào cổ con mồi, yết hầu khẽ giật giật.
Một con người sống sờ sờ bị hút cạn m.á.u thịt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, trên bộ xương chỉ còn lại một lớp da mỏng.
Mọi người như chim sẻ bị hoảng sợ, trong chớp mắt liền tản ra khắp nơi.
“Á—á—!” Cô gái trong cặp đôi đi ngay phía trước bạn trai, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng kia liền toàn thân run rẩy, nhất thời mất hết khả năng nói chuyện, chỉ có thể bật ra tiếng khóc la thất thanh.
Cương thi làng quê không hiển thị cấp độ, chỉ thấy thanh m.á.u là 16.000 điểm, sức tấn công tạm thời chưa rõ.
Lúc này Lê Lễ đã không rảnh để đếm xem là mấy con số.
Trong chế độ đấu sinh tồn, điều tối kỵ nhất là cả đám chen chúc lại rồi dâng mình cho BOSS xử đẹp. Chỉ khi BOSS phải đuổi theo từng người để giết, mới có khả năng câu giờ đến khi hết thời gian.
Thấy cương thi làng quê sắp lao tới tóm lấy cô gái vẫn còn đang la hét trong sững sờ, Lê Lễ cố kiềm lại bản năng muốn chạy trốn, giơ khẩu s.ú.n.g bong bóng trong tay nhắm thẳng vào nó.
Cô bóp cò, đầu s.ú.n.g nhắm đúng vào con mắt chỉ còn tròng trắng, không có con ngươi đen của con cương thi.
“Chạy mau! Đứng đó làm gì hả!”
Hành động lao tới của cương thi làng quê khựng lại một chút, khuôn mặt ghê rợn quay sang, một bên mắt trắng dã lồi cả tròng, bên còn lại thì đã nổ tung từ trước, chỉ còn lại hố mắt đen ngòm rỗng tuếch.
Lê Lễ không biết phát b.ắ.n đó có trúng hay không, nhưng sau khi bóp cò xong thì lập tức co giò bỏ chạy, đã sớm phóng qua cửa sổ, không dừng lại dù chỉ một giây, toàn bộ động tác mượt mà như nước chảy mây trôi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy, cái sân vốn đông đúc giờ đã vắng tanh không một bóng người.
Không hổ là những người chơi từng bị huấn luyện qua không biết bao nhiêu phó bản, lanh hơn rất nhiều so với mấy tên Lê Lễ từng gặp trước đây — ai nấy chạy còn nhanh hơn cả cô.
Lúc này, cương thi làng quê mới phát ra âm thanh đầu tiên trong đêm — một tiếng gầm gừ giận dữ vang vọng từ nhà chính.
Cái bóng khô quắt đen đúa lao ra khỏi cửa, đứng chặn ngay lối vào nhà chính. Cái đầu tím bầm xanh xám từ từ quay sang, như thể đang cố xác định xem ai vừa dám tấn công nó.
Nó biết quay đầu tìm người — đó là một tin tốt.
Lê Lễ nằm rạp trên nóc nhà phía tây, không dám cử động, nhìn chằm chằm vào cặp nanh dài của nó lộ ra ngoài, vừa run rẩy vừa cố suy nghĩ làm sao để b.ắ.n mù nốt con mắt còn lại.
Cái sân này nhỏ thế, giả sử nó mất 2 tiếng để bắt một người, thì muốn sống sót đủ 24 tiếng thật đúng là chuyện hoang đường.
Nhưng phải công nhận một điều — mấy người này trốn kỹ thật!
Thân ảnh Lê Lễ ẩn trong màn đêm đen đặc, từ trên cao cô có thể bao quát toàn bộ sân lớn, vậy mà không thấy dấu vết ẩn náu của bất kỳ người chơi nào.
Sau khoảnh khắc hỗn loạn ngắn ngủi, mọi thứ lại chìm vào tĩnh mịch c.h.ế.t chóc.
Từng người chơi lặng lẽ nấp trong bóng tối. Lê Lễ chỉ hé nửa khuôn mặt ra khỏi mái nhà cao nhất của nhà phía tây, mấy viên ngói dưới thân như chực rơi, ánh mắt cô dõi về phía cương thi đang đứng ở nhà chính, không rõ nó đang toan tính điều gì.
Trò chơi trốn tìm phiên bản cương thi làng quê — bị bắt là chết, mức độ kích thích thế nào thì chỉ người từng chơi mới hiểu.