【Người sống sót Lili, phát hiện bạn đã tiến vào Tháp Cao】
【Độ khó của mỗi tầng Tháp Cao sẽ tăng dần theo từng tầng, bạn hiện đang ở tầng 1】
【Dữ liệu người chơi đã được lưu, thời gian đếm ngược còn lại: 37 phút】
Sau khi đội ngũ phía trước Lê Lễ tiến vào Tháp Cao, họ liền biến mất không tung tích. Theo lời họ, việc bước vào Tháp Cao đồng nghĩa với nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cô không cần lo lắng điều đó, bởi vì hệ thống có thể hồi sinh từ cõi chết.
Vậy nên… cô thực ra chỉ là một chuỗi dữ liệu có thể lưu trữ?
Thật là một trò đùa địa ngục.
Cô đẩy cánh cửa sắt khắc đầy phù văn phức tạp ra. Trên những viên gạch đá đen kịt là vô số dấu vết bị ăn mòn. Tuy không khí nơi đây lạnh lẽo kỳ quái, nhưng cả không gian đều hiện rõ mồn một, không hề có dấu vết của quái vật.
Lê Lễ quan sát xung quanh, màn sương đen mơ hồ trong không khí bỗng chuyển động, dần dần ngưng tụ thành hình dáng của thây ma.
Điểm khác biệt là trên đầu chúng không hiện cấp độ hay lượng máu, điều này khiến Lê Lễ – vốn đã quen nhìn thông số – có phần không thoải mái.
Những thây ma từng khiến cô kinh hồn bạt vía, giờ đây lại chẳng có gì đáng sợ.
Cô tháo chiếc áo khoác quân đội nặng nề bỏ vào không gian hệ thống, rồi vung trường thương trong tay, ánh bạc xé rách bóng tối, đôi bốt đen giẫm lên đám xác sống ken đặc, từng bước của cô nhẹ nhàng và linh hoạt.
Khi từng con thây ma bị tiêu diệt, màn sương trong phòng cũng biến mất. Ánh sáng bên ngoài dường như xuyên qua được, khiến không gian âm u có vẻ sáng sủa hơn một chút.
Cầu thang bỗng dưng hiện ra trước mặt Lê Lễ, mời gọi cô tiếp tục leo lên.
Tầng hai, sương mù đen đặc hơn, ngưng tụ thành cá quái ô nhiễm, ào ào lao về phía Lê Lễ.
Mũi thương dừng lại, cô vốn nghĩ quái vật trong Tháp chỉ là những con quái bình thường, nhưng thực tế cho thấy, lũ quái vật này dường như được hình thành dựa trên nhận thức của cô về “quái vật”.
“Ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng…”
“Vậy lát nữa g.i.ế.c thêm vài con đi.”
Giọng nói vang lên trong đầu cô, như một đoạn hồi tưởng.
Vậy ra kẻ địch của cô là đám sương đen này? Hoặc đây chính là thứ mà bọn họ gọi là “ô nhiễm”?
Lũ sương đen này chính là thảm họa mà thế giới bên ngoài đang phải đối mặt?
Chẳng rõ xuất hiện từ đâu, sương đen đã làm ô nhiễm môi trường sinh thái, khiến động vật đột biến, khiến con người nhiễm “cái c.h.ế.t đen”. Sau khi bị ô nhiễm, nếu không kịp thời chữa trị, sẽ chết.
Mà giai đoạn đầu tiên của cái chết… chính là hóa thành bóng đen?
Ngay trước khoảnh khắc bị truyền tống đến căn cứ người chơi, Lê Lễ từng thấy một người đàn ông gầy gò, tay chân loạng choạng như xúc tu, khập khiễng lao về phía cô.
Trước khi ánh sáng trắng của hệ thống hoàn toàn che khuất tầm nhìn, cô rõ ràng nhìn thấy dưới ánh tà dương, cái bóng của người đàn ông – vốn là hình người bình thường – đã biến thành một đống hỗn độn dị dạng.
Tháp Cao đã biến thứ sương mù mơ hồ kia thành quái vật có thể đánh bại được. Đội ngũ dũng giả từ dị giới đến đây để thanh trừ sương đen.
Nhưng Tháp Cao lại là tổ chức chính thức của "Trò chơi sinh tồn" như Mạo Mạo đã nói, thậm chí ngọc thanh tẩy rơi ra khi đánh quái cũng có thể xua tan ô nhiễm.
Vô số mảnh ký ức xâu chuỗi trong đầu Lê Lễ, cuối cùng quay về giao diện tin nhắn điện thoại trước ngày tận thế.
“Người sống sót mới ơi, xin hãy cứu lấy vùng đất lạc lối này.”
Hả? Cứu rỗi? Là cô á?
Thế giới của cô đã đi đến ngày tận thế rồi, lại để một lục địa đã lạc lối đi cứu một lục địa khác cũng sắp lạc lối — chẳng phải quá vô lý sao?
Giờ phút này, rốt cuộc là ai đang cứu ai, thật sự chẳng thể nói rõ.
Một câu hỏi được giải đáp, lại kéo theo vô vàn nghi vấn mới.
Lê Lễ không tiếp tục làm khó bản thân, ném mọi thắc mắc ra sau đầu, bước lên tầng ba, đối đầu với làn sương đen càng thêm đậm đặc.
Sương đen lần này ngưng tụ thành hình dạng “cương thi làng quê”, Lê Lễ bĩu môi, thậm chí không thèm chớp mắt, giương thương lao thẳng tới.
Con người đúng là có năng lực thích nghi quá mạnh.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Thương của cô giờ đã nhanh hơn cả d.a.o bếp chợ đầu mối mổ cá mười năm, trong thời gian ngắn ngủi đã từ một nữ sinh đại học bình thường tiến hóa thành chiến thần đặc chủng, như thể học khóa cấp tốc lượng tử sóng d.a.o động nào đó.
Đáng tiếc là con “cương thi làng quê” này thực sự rất mạnh – hoặc phải nói là sương đen của tầng này mạnh thật – chỉ mình cô thì đánh không lại.
Nhìn thấy m.á.u sắp cạn, dù lý trí biết mình có thể lưu trữ và hồi sinh, nhưng cảm giác cận kề cái c.h.ế.t vẫn khiến người ta sợ hãi khôn cùng.
“Mở nhiệm vụ mở nhiệm vụ mở nhiệm vụ!” Ngay khoảnh khắc móng vuốt lao tới, Lê Lễ biến mất khỏi căn phòng trống rỗng, “cương thi làng quê” lại hóa thành sương đen.
Sau khi cô rời đi, trong không gian trống trải ấy bỗng vang lên giọng nam thiếu niên đầy tuyệt vọng: “Ớ? Sao tôi lại nhảy sai tuyến nữa rồi?!”
Không có lấy một đồng đội bên cạnh, Đường Ni nhìn đám sương đen dày đặc cuồn cuộn, chỉ biết cầu nguyện rằng đồng đội sẽ tìm thấy cậu trước khi cậu anh dũng hy sinh.
【Người sống sót Lili, bạn đã mở nhiệm vụ đột phá cấp độ lv.10】
Vào nhiệm vụ, toàn bộ sinh lực và tinh lực đã cạn kiệt của Lê Lễ được làm mới. Cô hoàn toàn không biết sau khi mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, chỉ thận trọng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Căn phòng nhỏ được sơn màu vàng nhạt dịu mắt, hòa cùng ánh nắng ngoài cửa sổ, tạo nên không khí ấm áp và yên bình.
Thế nhưng bên trong phòng lại hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không có cửa ra vào, chỉ có một cái cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một con phố như bước ra từ truyện cổ tích, những căn nhà nhỏ bên đường phủ đầy thường xuân và hoa tươi, người qua lại nhộn nhịp.
Một giây trước còn là nơi âm u đầy thây ma mặt mũi dữ tợn, một giây sau đã thành cảnh yên bình đầy tiếng người và ánh nắng.
Ngay cả thời trước tận thế, Lê Lễ cũng hiếm khi thấy được cảnh tượng yên bình tràn đầy sức sống như vậy. Thế giới của cô là một bộ khung xương sắt thép phủ đầy khói bụi, hoàn toàn không có sinh khí.
Hệ thống hồi lâu không lên tiếng, như thể mất liên lạc, chẳng hề nói rõ nhiệm vụ vượt ải thế nào.
Vậy là kéo cô đến đây làm gì? Đây thật sự được tính là nhiệm vụ à? Chẳng phải nhiệm vụ thường là đi đánh quái sao? Giờ thì giống như bị xuyên không luôn rồi.
Cô chần chừ đẩy cửa sổ ra ngoài, rồi chạm ánh mắt với bà chủ tiệm bánh bên đường.
Người phụ nữ đầy đặn mặc váy dài, ngoài khoác tạp dề, tóc nâu đỏ xoăn dài tết thành bím, trợn tròn mắt kinh ngạc rồi đưa tay che miệng.
“Trời ơi! Ngôi nhà phép thuật xuất hiện rồi!”
Giọng bà ta không lớn, nhưng đội tuần tra không xa như thể lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Vừa nghe thấy từ khóa nhạy cảm, họ lập tức hành động, nhanh chóng bao vây cửa sổ của Lê Lễ.
Dân chúng trên đường xô đẩy nhau tụ tập đến, một chiếc giày không biết rơi lúc nào lẻ loi nằm giữa đường, cả con phố tựa như chảo dầu gặp nước lạnh, bỗng chốc náo loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Giữ trật tự! Cấm ồn ào!” Tiếng còi vang lên cảnh báo, trấn áp đám đông đang sục sôi.
Nữ cảnh sát dẫn đầu đứng quay lưng về phía cửa sổ, đồng phục ôm sát người, chân dài dáng cao, khí thế mười phần.
Dường như người dân đã được huấn luyện rất thuần thục, trong lúc âm thanh dần lắng xuống, một hàng dài đã nhanh chóng được xếp ngay trước hàng rào cảnh giới.
Người đứng đầu hàng rướn cổ lên nhìn, cố gắng xuyên qua đám vệ binh đi đi lại lại để xác nhận xem bên trong ngôi nhà có thực sự có người hay không, như thể chỉ có vậy mới khiến họ yên tâm hoàn toàn.
Đội trưởng đội tuần tra buông còi, sải bước đi tới trước cửa sổ, nở nụ cười rạng rỡ với Lê Lễ:
“Chào cô, tiểu thư trị liệu sư, chào mừng đến với thành Mann”
Lê Lễ căn bản không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi đối mặt với nữ cảnh sát nhiệt tình chào hỏi mình, cô theo phản xạ đáp lại: “Cảm ơn?”
“Haha, mỗi vị trị liệu sư mới đến đều ngơ ngác như vậy cả! Nhưng cô là người dễ thương nhất mà tôi từng gặp đấy!”
Lê Lễ đoán chắc cô ta khen ai cũng nói vậy thôi, nên chỉ mỉm cười một cách lịch sự.
Nữ cảnh sát dường như ngẩng đầu nhìn tấm biển trên căn nhà nhỏ, nhướng mày vỗ tay một cái: “Lần này phát hiện kịp thật, không lãng phí lấy một phút! Để tôi nói cho cô biết nhiệm vụ lần này là gì nhé.”
Lê Lễ chớp mắt, lặp lại: “Nhiệm vụ của tôi? Là cô nói cho tôi biết?”
“Đúng vậy!” Nữ cảnh sát gật đầu, đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía Lê Lễ: “Cô trị liệu sư, cô chỉ có nửa tiếng để dừng chân tại đây. Nhiệm vụ của cô là cố gắng trị liệu cho càng nhiều ‘bệnh nhân’ càng tốt.”
Lê Lễ gãi đầu, vừa nghi hoặc vừa lịch sự: “Được ạ.”
Thực ra cô đã nắm được kha khá thông tin về thế giới khác này, thậm chí còn từng có “kinh nghiệm hành nghề” trên người bóng đen, vừa nghe đã hiểu ngay ý của nữ cảnh sát.
Lời giải thích thường lệ của đối phương còn chưa kịp thốt ra, đã thấy vị trị liệu sư mới tới hình như đã biết phải làm gì rồi. Giờ người cảm thấy khó hiểu lại là cô ta.
Nhưng thời gian không đợi người, trước đây lần nào cũng phải tốn không ít thời gian để giải thích. Bây giờ có thể bỏ qua khâu này thì còn gì bằng.
Cô không nói thêm nữa, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, tay đeo găng trắng đặt lên ngực: “Thần dân thành Mann cảm tạ sự có mặt của cô.”
Vừa dứt lời, nữ cảnh sát quay đầu ra hiệu tay, hai lính gác đứng cạnh hàng rào nhận được lệnh lập tức mở ra một lối đi, để người dân xếp hàng đầu tiên tiến vào.
Cả quá trình diễn ra trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Người đứng đầu hàng là một phụ nữ trung niên gầy gò đến mức biến dạng, thân hình cao gầy khiến bà trông càng khô héo và mỏng manh.
Nhìn bóng lưng bà đang dần tiến lại gần cửa sổ, những người dân xếp phía sau bắt đầu tỏ ra lo lắng bất an.
“Gầy đến mức này rồi, chắc chắn bị ô nhiễm nặng, tôi đứng vị trí này thấy không an toàn chút nào.”
“Không phải sắp tới lượt cậu rồi à, còn lo cái gì?”
“Haizz, ai mà biết được. Mỗi lần trị liệu sư xuất hiện thì năng lực mạnh yếu khác nhau, mức độ ô nhiễm của từng người cũng vậy, có thể trị tới đâu thực sự là chuyện may rủi.”
“Hy vọng tới lượt tôi.”
“Cậu? Cậu đùa à, cậu đứng thứ mười rồi đấy!”
“Thứ mười thì sao! Cũng là gần đầu hàng rồi còn gì! Không thấy hàng người này xếp dài tới tận thành phố Tata rồi à!”
“Hồi hộp quá hồi hộp quá, tôi đi đi lại lại trên con phố này ít nhất ba lần mỗi ngày, cuối cùng cũng đợi được rồi.”
Hai lính gác đứng hai bên cửa sổ như thần giữ cửa, người phụ nữ khô gầy ấy đi tới dưới ánh mắt dõi theo của họ.
Bước chân của bà có phần lảo đảo, chuyện tốt đẹp chỉ tồn tại trong mơ giờ lại xảy ra thật khiến bà bắt đầu nghi ngờ liệu mọi thứ này có thật không.
Hai năm trước, ngọc thanh tẩy xuất hiện ở Tarvia, xuất hiện cùng nó là những căn nhà phép thuật kỳ lạ.
Những căn nhà này thỉnh thoảng sẽ rơi xuống trên một con phố sầm uất nào đó, lặng lẽ mọc lên giữa những tòa nhà, rồi cửa sổ sẽ được ai đó mở ra. Người trong nhà sở hữu một sức mạnh thần kỳ, có thể chữa khỏi bệnh cái c.h.ế.t đen hoàn toàn. Cái tên "trị liệu sư" từ đó bắt đầu lưu truyền khắp Tarvia.
Cho đến nay, dù Tarvia đã có một vài trị liệu sư, nhưng đối với những người dân thường mắc bệnh cái c.h.ế.t đen, thứ họ có thể trông chờ duy nhất vẫn chỉ là những căn nhà phép thuật xuất hiện ngẫu nhiên.
Khoảng cách giữa cửa sổ và người phụ nữ ngày càng gần, biểu cảm vốn đã tê liệt của bà cũng dần dần trở nên sống động, như thân cây khô héo mọc ra nhánh non lần nữa.
Vui sướng, hy vọng, kìm nén… đủ loại cảm xúc trộn lẫn, cuối cùng hóa thành lòng biết ơn chân thành. Bà nhìn Lê Lễ, giọng khàn khàn vì lâu ngày không nói: “Cảm… ơn…”
“Không có gì.” Lê Lễ cụp mi che đi những suy nghĩ trong mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay gầy gò chỉ còn da bọc xương của người phụ nữ.
Ánh sáng lục nhạt dưới ánh mặt trời khó nhìn thấy rõ, nhưng không qua mắt được những người dân có thị lực 5.0 đứng hàng đầu. Họ lập tức hạ giọng hoan hô khe khẽ.
[Bảo Hộ Cỏ Cây] được thi triển vài lần, Lê Lễ mới hoàn toàn thanh tẩy được luồng khí đen trong cơ thể người phụ nữ, không còn chút vết tích.
Cơ thể từng nặng nề, lúc nào cũng bị khí đen xâm thực giờ trở nên nhẹ nhõm dễ chịu như vừa được tái sinh, người phụ nữ xúc động rơi nước mắt, liên tục nói lời cảm ơn.
Từ nhỏ sống trong môi trường ít biểu lộ cảm xúc khiến Lê Lễ tự nhiên cảm thấy không quen trước cảm xúc mãnh liệt ấy, đang không biết làm sao thì lính gác bên cạnh đã lên tiếng giải vây: “Thôi được rồi, lời cảm ơn để sau hãy nói.”
Người phụ nữ cũng ý thức được vẫn còn rất nhiều người giống mình đang xếp hàng phía sau, liền ngại ngùng cười với Lê Lễ một cái.
Từng bệnh nhân một bước tới trong hồi hộp và mong đợi, rồi rời đi trong thỏa mãn và xúc động.
Lê Lễ giống như một bác sĩ lạnh lùng nhưng y thuật cao siêu, dần thích ứng với sự bộc lộ cảm xúc phong phú của người dân thế giới khác.
Thực ra nửa tiếng đồng hồ với bất kỳ trị liệu sư nào tới làm nhiệm vụ cấp 10 ở đây cũng đã là quá đủ, có thể ba mươi phút ấy là để chừa thời gian cho các màn giao tiếp xã hội.
Dù chỉ số tinh thần của Lê Lễ đã cao đến 22 điểm — có thể sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt xác sống làng quê ngày mai sẽ còn cao hơn — nhưng vẫn còn dư dả năng lượng.
Người xếp thứ mười trong hàng đã hoàn thành được mục tiêu nhỏ của mình, điều này lại khiến những người xếp sau vốn không hy vọng gì bắt đầu lo lắng.
Theo kinh nghiệm của họ thì bình thường sẽ không tới lượt vị trí ấy, nhưng họ vẫn xếp hàng dài dằng dặc, vì ai cũng đang đánh cược vào một chữ “lỡ như”.
Lần này trị liệu sư xuất hiện dường như rất mạnh, hy vọng vốn chỉ là một phần vạn nay đang nhanh chóng trở thành “có thể”.
Cảm giác vốn không dám hy vọng nhưng lại bị treo lơ lửng trước mắt như vậy khiến người ta ngứa ngáy bực bội như có kiến bò trong tim.
Thế nhưng mặc kệ người xếp hàng có bao nhiêu sốt ruột, theo từng bệnh nhân “đã được trị liệu” rời đi, chỉ số tinh thần của Lê Lễ vẫn giảm đều.
Khi cô thanh tẩy luồng khí đen cuối cùng trong cơ thể bệnh nhân trước mặt, chỉ số tinh thần vừa vặn cạn sạch. Cô ước chừng thời gian còn lại chỉ còn vài phút, đang định gọi ngừng thì thấy một bệnh nhân mới đã xuất hiện trước cửa sổ.
Cô bé cao ngang tầm cửa sổ, lập tức lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn Lê Lễ, cố gắng để bản thân lọt vào tầm mắt của cô, đôi mắt đen láy tràn đầy mong đợi.
Theo kinh nghiệm hành nghề suốt nửa tiếng của Lê Lễ, trẻ nhỏ thường không bị khí đen xâm nhập quá nhiều, nhưng vấn đề là hiện giờ cô không còn lấy một điểm tinh thần nào.
Lê Lễ: “……”
Muốn giải thích lại chẳng biết phải mở miệng thế nào, cô nghĩ có lẽ nên quay lại làm nhiệm vụ này vào ngày mai thì hơn.
Trời đang nắng bỗng chốc trở nên âm u, tiếng chim chim vỗ cánh vang lên từ nơi nào đó không xa…