“Chíu ——”
Một tiếng kêu sắc nhọn vang lên như muốn đ.â.m thủng màng nhĩ. Lê Lễ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đàn chim trên trời đang ùn ùn lao xuống phố.
Chúng dài hơn một mét, đầu chim chỉ còn lại hộp sọ, đôi mắt phát sáng đỏ rực. Từ cổ trở xuống mọc đầy lông tơ xám xịt, lông vũ càng về sau càng dày đặc. Lông ở chót cánh và đuôi vừa dài vừa nhọn, sắc bén như dao.
To đến thế, đừng nói là đà điểu bay được lên trời rồi đấy chứ?
Lê Lễ nhìn trời mà thầm nghĩ.
“Là sẻ ô nhiễm!” Nữ cảnh sát giật gậy cảnh sát từ bên hông ra, cao giọng quát: “Người già, yếu, bệnh, tật, phụ nữ có thai lập tức vào nhà lánh nạn! Giữ trật tự!”
“Những người còn lại, cầm vũ khí lên!”
Người dân thế giới khác cứ như đứng đâu là chiến binh ở đó, đối mặt tình huống bất ngờ cũng chẳng hề hoảng loạn.
Giống như việc bà cụ Lê Lễ từng thấy có thể một tay câu lên con cá dài hơn hai mét vậy. Các thành viên đội cảnh vệ càng khỏe phi thường, dù tay không không dùng vũ khí cũng có thể bắt sống con sẻ to lớn đang lao đến như đạn, bóp trúng cổ họng, sau đó gọn gàng vặn gãy.
Đám thanh niên thì tiện tay chộp lấy cây chổi trong cửa hàng, vung chổi quật chim sẻ đang lao tới bay ngược trở lại không trung như vận động viên bóng chày. Một nhân viên cảnh vệ canh giữ ở bệ cửa sổ, quay đầu về phía Lê Lễ, nở một nụ cười an ủi: “Đừng hoảng sợ…”
Biểu cảm của cô ấy từ cười chuyển thành nghi hoặc rồi đột nhiên hoảng hốt: “Khoan đã… cô trị liệu sư!!! Cô định làm gì đấy!!”
Thấy không có kết giới chặn ngoài cửa kính, Lê Lễ thẳng thừng trèo qua cửa sổ ra ngoài.
Con chim sẻ ô nhiễm dang vuốt sắc nhọn, như tia sét xám đen lao thẳng vào mặt cô.
Ánh mắt Lê Lễ bỗng sắc lạnh, trường thương rít gió đ.â.m trúng cánh chim, lông vũ bị đánh rơi lả tả, phát ra tiếng “loảng xoảng” khi chạm đất.
Đôi mắt phát sáng đỏ và đôi mắt phượng đen nhánh đối diện nhau trong chớp mắt, người và chim đồng thời bừng bừng chiến ý.
Những người xung quanh che chắn cho cô theo bản năng, không để chim sẻ ô nhiễm khác đến gần. Người dân ở vòng ngoài cũng liên tục ném ánh mắt kinh ngạc về phía cô.
Giữa muôn vàn chú mục, Lê Lễ và con chim đánh nhau ngang ngửa, bất phân thắng bại.
Nói chung sức chiến đấu của cô vẫn thấp hơn mức trung bình của cư dân Tarvia.
Dù vậy, trận solo 1 chọi 1 này, phần thắng cuối cùng vẫn thuộc về Lê Lễ.
【Ngọc Thanh Tẩy +10】
Lê Lễ điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp sau khi vận động, giải thích với nữ cảnh vệ đang trợn tròn mắt: “Chuyện là như vầy——”
Cô cúi đầu nắn lại chiếc áo len đã bị móng chim móc rách thành từng sợi, cố gắng kéo các sợi lại để che mấy cái lỗ lủng lỗ chỗ trên áo, rồi nghiêm trang nói: “Tôi ra ngoài giúp đỡ.”
Cảnh vệ trong chốc lát không biết nói gì cho phải, vừa muốn khen lại vừa không biết khen chỗ nào.
Sinh mệnh của Lê Lễ đã tụt gần cạn trong trận tay đôi với con chim, giờ cô còn chẳng có điểm tinh thần để hồi m.á.u cho bản thân.
Trước ánh mắt muốn nói lại thôi của nữ cảnh vệ, Lê Lễ không hề lưu luyến trận chiến, cấp tốc leo trở lại cửa sổ, còn tiện tay đóng cửa kính, nở một nụ cười ngoan hiền đảm bảo mình sẽ không gây chuyện nữa.
Lúc ấy viên cảnh sát vừa đánh chim sẻ ô nhiễm vừa thấp thỏm quan sát bên này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cư dân Tarvia dễ dàng xử lý chim sẻ ô nhiễm, nhưng đàn chim đen kịt trên trời đúng là khiến người ta không thể dàn quân toàn diện, không thể tránh khỏi chuyện càng lúc càng có nhiều người bị thuương.
Lê Lễ nhìn con phố hỗn loạn qua khung cửa kính, người gục xuống lại có người đứng lên, xác chim sẻ ô nhiễm dần dần chất đống trên mặt đất.
Cho dù thể chất ai nấy đều mạnh mẽ đến nghịch thiên, nhưng số lượng đối phương đông đảo, bị thương là điều khó tránh khỏi.
“Giá mà ngài Kỵ Sĩ ở đây thì tốt.” Có người nói.
“Họ còn có việc quan trọng hơn phải làm, gọi họ đến đánh một đám chim sẻ ô nhiễm chẳng phải quá phí phạm rồi sao.”
“Nói cũng phải.”
Giữa khung cảnh ồn ào, Lê Lễ nhanh chóng nắm bắt được từ khóa: “Kỵ sĩ?”
Từ ngữ lạ của thế giới khác đảo quanh đầu lưỡi cô rồi bật thành tiếng.
Số lượng chim sẻ ô nhiễm bắt đầu giảm, trận chiến vốn không quá khó khăn nhanh chóng ngã ngũ.
Dựa vào số lượng không thể thắng nổi thực lực, đàn chim bị đánh tan tác, chỉ còn vài con lông rụng tả tơi cắm đầu chạy trốn.
Phố xá dần khôi phục lại sự yên tĩnh. Tuy ai cũng ít nhiều mang thương tích, nhưng không ai để tâm, có vẻ đã thành thói quen.
Hoặc là so với việc xử lý vết thương, người dân càng muốn tiếp cận Lê Lễ, chỉ là còn ngần ngại không biết tình hình bây giờ có nên xếp hàng hay không.
Trên nóc căn nhà, đồng hồ đếm ngược bắt đầu tính từng giây. Lê Lễ quét mắt qua đám đông đang nhìn cô đầy mong đợi, dễ dàng xác định được mục tiêu.
Cô vẫy tay với bé gái đứng cách đó không xa, đang nhìn cô chằm chằm với hai bàn tay siết chặt lại đầy lúng túng.
Đôi mắt cô bé sáng lên, lập tức chạy đến bên cửa sổ.
Nhưng thứ chờ đợi cô bé không phải là trị liệu từ trị liệu sư, mà là Lê Lễ tự tin nâng lên một vốc ngọc thanh tẩy, đưa tới trước mặt bé gái: “Cho em đó.”
Trước đây khi chiến đấu với cái bóng đen, cô đã thử so sánh hiệu quả giữa dùng 10 viên ngọc thanh tẩy và dùng một kỹ năng, kết quả không chênh lệch là bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Lễ ước chừng chắc số ngọc thanh tẩy này cũng tạm đủ dùng, dù sao thì đây cũng là toàn bộ tài sản cô có.
“Hu hu hu, cảm ơn… cảm ơn chị ạ…”
“Không có gì.”
Trẻ con đúng là dễ xúc động quá mức.
Đồng hồ đếm ngược kết thúc, ánh sáng trắng của hệ thống bao phủ lấy Lê Lễ, thân ảnh cô biến mất tại chỗ.
【Nhiệm vụ đột phá cấp độ lv.10 đã hoàn thành】
【Cấp độ tăng lên lv.10】
【Sẽ tiến hành thử thức tỉnh kỹ năng, xin chờ giây lát】
【Kỹ năng số 3, xác suất thức tỉnh 20%, thức tỉnh thành công】
【Người sinh tồn – Lili, rương báu Tháp Cao cấp 1 đã được phát vào không gian hệ thống】
Kèm theo việc tăng cấp, điểm thuộc tính của Lê Lễ một lần nữa được làm mới, môi trường xung quanh đột nhiên tối sầm, cô lại quay trở lại tầng 3 của Tháp Cao.
Đôi mắt còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng mờ mịt, đã nghe một tiếng hét vang lên không xa: “Cẩn thận!”
Lê Lễ cảm nhận luồng gió rít trong không khí, lập tức lách mình tránh né, lúc này mới nhìn rõ thứ đang ở trước mặt.
Con quái vật đánh lén thấy đòn đầu thất bại liền lao đến lần nữa, cái miệng khổng lồ của con rắn há ra muốn nuốt chửng cô, hai chiếc răng nanh dài nhỏ đang nhỏ xuống những giọt nước không rõ là nọc độc hay nước bọt.
Biểu cảm Lê Lễ lập tức biến thành chiếc “mặt nạ đau khổ”.
Cứu với.
Có rắn.
Thà là mấy con cương thi ở quê còn đỡ hơn.
Con người đúng là chỉ biết trân trọng sau khi mất đi.
“Cô ổn chứ?” Donnie, sau trận chiến kéo dài, đã bị thương nặng, mặt trắng bệch, kiệt sức ngồi bệt nơi góc tường.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Ban đầu anh đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết, không ngờ Lê Lễ đột nhiên xuất hiện, thu hút sự chú ý của con rắn, cứu anh khỏi kết cục bị nuốt vào họng.
Donnie thở hổn hển, nhìn Lê Lễ trông cũng không khá khẩm hơn mình là mấy, dè dặt hỏi: “Cô cũng bị lạc kênh à?”
“Anh thấy được tôi?”
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Donnie nghe vậy, khuôn mặt vốn đã tái mét vì mất m.á.u lại càng trắng bệch hơn: “Cô… cô…”
“Đùa thôi, tôi cũng bị lạc kênh rồi.” Lê Lễ dùng trường thương gạt đầu con rắn qua một bên, nhìn cái lưỡi rắn chẻ đôi sắp l.i.ế.m trúng mặt mình, toàn thân nổi da gà.
Dù Tháp Cao chỉ có một, nhưng một khi bước vào thì như bị chia ra vô số “kênh”, bởi vậy Donnie mới nói là anh bị “lạc kênh”.
Một người một rắn giao đấu chưa bao lâu, Donnie đã nhận ra sức chiến đấu của Lê Lễ có vẻ còn kém anh kha khá.
Hy vọng vừa mới lóe lên liền “bụp” một tiếng vỡ tan, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng lụi tắt, anh thở ra nhiều hơn hít vào, yếu ớt đến mức như sắp tắt thở.
Anh ta có vẻ sắp ngỏm, Lê Lễ tranh thủ liếc Donnie một cái.
Cô thử ném kỹ năng hồi m.á.u cho Donnie, nhưng đáng tiếc Donnie không phải người chơi, căn bản không có thanh m.á.u để hồi.
“Giá mà đồng đội của tôi ở đây thì tốt.” Donnie thì thào, giọng nói dần dần trở nên mơ hồ.
Giọng anh có phần buồn bã: “Ai trong số họ cũng mạnh hơn tôi nhiều, nếu có họ ở đây, nhất định sẽ đánh bại được con quái này, cứu cả hai ta ra ngoài.”
Chỉ cần giải quyết con rắn, cầu thang sẽ hiện ra, anh có thể ra ngoài để trị thương.
Chớp mắt một cái, Lê Lễ đã quen với nhịp tấn công của rắn, cảm giác chiến đấu cũng trở lại.
Mang theo tinh thần “bảo vệ hòa bình hai thế giới, thúc đẩy phát triển chung”, cô lộn một vòng tránh được cú quét đuôi của con rắn, quay đầu nói với Donnie:
“Trông chờ mấy đồng đội anh không biết đang ở kênh nào, chi bằng trông chờ tôi còn hơn.”
“……”
Donnie cũng muốn tin cô, nhưng tình hình trước mắt hình như không khả quan lắm.
Anh chìm trong im lặng.
Lê Lễ khó chịu thấy rõ.
Nếu không phải vì con cương thi c.h.ế.t bầm kia biến thành rắn khổng lồ, sao cô lại thảm đến thế này!
Trong sự im lặng đó, Lê Lễ tranh thủ liếc sơ qua kỹ năng mới của mình, quyết định chơi lớn một cú.
“Nhìn kỹ đi, chiêu này—— sẽ rất ngầu đấy.”