Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 39



Một số người chơi đã bắt đầu lục lọi khắp ký túc xá, đến cả điểm xuất phát cũng không bỏ qua, tuyệt đối không để xảy ra chuyện kiểu như “lục tung cả nơi lên mới phát hiện chìa khóa nằm ngay dưới gối mình”. Một nhóm khác thì đã nhanh chóng ra ngoài thám hiểm.

Lê Lễ đảo mắt nhìn sơ qua, phát hiện cấp độ của người chơi trong phó bản cấp 2 chủ yếu nằm trong khoảng từ lv.15 đến lv.30, cấp bậc của Trình Ý quả thực rất nổi bật.

Có lẽ đây cũng là lý do khiến anh ta dám đứng thẳng trên giường lớn tiếng gọi người.

Vừa nghĩ tới đây, đã thấy Trình Ý từ trên giường nhảy xuống, nhìn chằm chằm Lâm Quyến Sơn trái phải rồi bật ra câu nói ngớ ngẩn như người chưa từng thấy sự đời: “Cậu thật sự lv.1 à?”

Lâm Quyến Sơn lại một lần nữa giải thích đầu đuôi câu chuyện, bản thân vốn đã là một người giỏi xã giao, nay lại gặp được Trình Ý còn giỏi kết bạn hơn cả mình, thế là hai người lập tức trò chuyện rôm rả.

Lê Lễ không quan tâm nữa, đứng dậy rời khỏi ký túc xá tập thể.

Bên ngoài cánh cửa ký túc là hai ba bậc thang, chất lỏng không rõ tên trên mặt đất đã ngập đến bậc thang đầu tiên.

Hành lang bên ngoài và các khoang phòng nối nhau thành một mê cung phức tạp, môi trường âm u và ẩm ướt, hệ thống điện trên trần đều đã hỏng, dây điện trơ trọi thỉnh thoảng phát ra những tiếng “xì xì”.

Bên trong các khoang đều có chi chít màn hình hiển thị, nhưng toàn bộ đều đã nứt toác, hàng loạt nút bấm và công tắc hỗn loạn khiến người ta hoa cả mắt.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Kết hợp với tên phó bản là “Thành Phố Trên Mây”, nơi này trông chẳng khác gì một trạm không gian bỏ hoang trong phim khoa học viễn tưởng.

Không rõ chất lỏng dưới chân là nước gì, dù ở nhiệt độ thấp thế này cũng không đông lại. Một người đàn ông trông nhếch nhác bước ra từ phía sau, thấy Lê Lễ đứng lặng trên bậc thang nãy giờ không nhúc nhích, liền khịt mũi cười khẩy: “Điệu đà, không xuống nước thì đừng chắn đường.”

“Xin mời, xin mời.” Lê Lễ hoàn hồn, đóng cửa giao diện cửa hàng hệ thống đang xem, nở một nụ cười rạng rỡ.

Tên đàn ông nhếch nhác cảm thấy rất đắc ý với thái độ của cô, như muốn thể hiện khí khái đàn ông, liền bước qua người Lê Lễ, dẫm thẳng vào vũng nước.

Chưa được bao lâu sau khi giày chạm nước, nước lạnh thấu xương đã thấm qua lớp vải, tựa như cả ngàn mũi kim cùng lúc đ.â.m vào, càng khiến đôi chân vốn đã tê cóng thêm đau đớn. Thế nhưng ánh mắt từ phía sau lại nặng như nghìn cân đè lên.

Lê Lễ đứng trên bậc thang, thong thả mang đôi ủng đi mưa chống nước mà mình vừa đặt mua, nhìn người đàn ông đang đứng đơ trong vũng nước, cong mắt mỉm cười tươi rói: “Vũng nước âm bốn, năm mươi độ cũng dám bước vào ngay, thật sự có bản lĩnh! Không có bệnh thì đi thêm mấy bước nữa xem?”

Mặt người đàn ông lập tức trắng xanh đan xen, vội vã lùi mấy bước quay lại bậc thang, vừa thẹn vừa giận, định ra tay với Lê Lễ thì đã bị cô nhanh hơn một bước, dùng họng s.ú.n.g lạnh lẽo chĩa thẳng vào huyệt thái dương.

“Đoán xem tôi b.ắ.n một phát thì anh mất bao nhiêu máu?” Giọng cô gái áp sát từ phía sau vang lên, âm điệu u ám đến rợn người.

Gã đàn ông nhếch nhác bị dọa thật, thậm chí quên mất cô ta chỉ mới lv.10.

Lê Lễ hừ lạnh một tiếng, hùng hổ đẩy hắn một cái loạng choạng, rồi sải bước đi vào hành lang, bóng dáng nhanh chóng khuất sau góc rẽ.

Cô đi nhanh đến mức như sợ gã kia sẽ kịp phản ứng.

Hành lang bao quanh phần rìa ngoài của toàn bộ khu vực, bên cạnh là vô số khoang phòng đan xen như mê cung, chiếm đến hai phần ba diện tích. Những chiếc đèn khẩn cấp lập lòe trong hành lang và đèn báo đỏ từ thiết bị điện trong các khoang là số ít nguồn sáng hiện có.

Muốn tìm được một chiếc chìa khóa trong hoàn cảnh thế này thật sự không dễ chút nào.

Lê Lễ không vào lục tung từng căn phòng, thay vào đó cô đi quanh hành lang, tìm kiếm bản đồ địa hình được gắn trên tường để nắm được đại khái bố cục khu vực xa lạ này.

Chất lỏng không rõ dưới chân ngập đến mắt cá, tuy không ảnh hưởng nhiều đến việc di chuyển nhưng lại lạnh đến mức khiến bước chân tê cứng.

Thỉnh thoảng lại có tiếng nước bị giẫm vang lên chứng tỏ gần đó có người chơi khác. Từng bóng người đen sẫm đang lục lọi tủ bàn trong các phòng, thi thoảng còn có tiếng than lạnh vang vọng.

“Lili…”

Tiếng gọi khe khẽ vang lên sau lưng, Lê Lễ quay lại, thấy cô gái có khí chất dịu dàng đang đứng ngập ngừng cách đó không xa.

“Có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Uyển Thanh lộ chút ngại ngùng, ánh mắt pha chút mong chờ: “Tôi đi cùng cô được không?”

Lê Lễ nghe vậy cũng chẳng phản đối: “Được chứ.”

“Cảm ơn cô!” Đôi mắt Uyển Thanh sáng lên, lập tức bước nhanh theo sau, còn nhỏ giọng giải thích lý do vì sao muốn đồng hành, như sợ Lê Lễ hiểu nhầm mình có ý đồ gì.

“Tôi nghĩ chúng ta chắc không ai đánh lại ai, đi cùng nhau cảm thấy yên tâm hơn, có thể hành động chung thì càng tốt.”

Lý do thật giản dị, thật mộc mạc.

Trước khi nghe cô ấy nói, Lê Lễ còn tưởng do duyên ở giường tầng trên dưới nên mới được chọn làm bạn đồng hành.

So với phó bản cấp 1, quả thật môi trường trong phó bản cấp 2 khắc nghiệt hơn nhiều.

Miếng dán giữ ấm dán trên người Lê Lễ dần mất đi hiệu lực, đúng lúc hai người đến một hành lang cong dài không thấy điểm cuối, trông thấy một cánh cửa màu bạc.

“Hình như không mở được.” Uyển Thanh tiến lên đẩy thử, quay đầu nói.

Cửa đóng rất kín, khít không một khe hở, không có tay nắm cũng chẳng có chỗ vặn.

Lê Lễ bước lại gần nhìn một chút: “Có khả năng… là thang máy.”

Mặt Uyển Thanh dường như đỏ lên, nhưng do ánh đèn quá mờ nên Lê Lễ cũng không thấy rõ. Cô đến gần chỗ đáng lẽ là nút bấm của thang máy quan sát, chỉ thấy một tấm kim loại hình chữ nhật nhỏ màu bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên dưới tấm kim loại là một lỗ tròn nhỏ đường kính khoảng một centimet, ngoài ra không có gì thêm.

Lê Lễ đưa ngón trỏ thọc vào thử, ánh mắt khẽ động: “Đi thôi, cái thang máy này không dùng được.”

“Lạnh quá đi mất.” Uyển Thanh kéo thấp mũ xuống, cố che kín phần da lộ ra, “Cô có thấy chỗ này lạnh hơn mấy nơi khác không?”

Cảm giác về nhiệt độ của Lê Lễ gần như đã tê dại, nhưng nghe Uyển Thanh nói vậy, cô cũng dừng lại cảm nhận kỹ hơn.

Quả thật có từng cơn gió lạnh thoảng qua mặt. Cô tháo găng tay, đặt tay lên khe nối giữa hai cánh cửa thang máy.

“Nhiệt độ trong giếng thang còn thấp hơn trong phòng khá nhiều.”

“Để tôi thử xem.” Uyển Thanh chớp mắt, cũng đưa tay ra sờ thử: “Xì—, đau quá.”

Cô vội rụt tay lại xoa xoa: “Tôi không có khái niệm với mấy kiểu lạnh thế này, rốt cuộc là âm bao nhiêu độ rồi?”

Người bên cạnh không đáp, chỉ đưa tay vượt qua Uyển Thanh đặt lên cửa thang, thiết bị điện tử không rõ tên trong tay phát ra tiếng “tít” nhỏ.

Lê Lễ thu máy về, liếc qua con số hiển thị: “Âm 76 độ C.”

“... Cái này cũng có bán trong cửa hàng hệ thống á?”

Lê Lễ chăm chú đọc mô tả sản phẩm: “‘Kiểm soát nhiệt độ độ ẩm, cảm giác dễ chịu tuyệt đối, nhiệt kế điện tử thông minh, đo chính xác, tiêu thụ điện thấp, sản phẩm tin dùng của Thành phố Tata.’”

Uyển Thanh: “Tại sao trong cửa hàng tôi không có?”

“Vì cửa hàng của cô lạc hậu hơn.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện thản nhiên, tiếng nói vang vọng trong hành lang nhờ vào vật liệu tường dường như có chức năng phản âm, khiến âm thanh dù nhỏ cũng lan rất xa.

Ngoài khu vực thang máy có nhiệt độ thấp đặc biệt, nhiệt độ hành lang duy trì khoảng âm 45 độ C – đúng là rất khó chịu.

Hai người đi gần nửa vòng dọc theo hành lang, tiếng “tít tít” của nhiệt kế vang lên đều đều, Lê Lễ nhìn thiết bị, cau mày nhẹ.

“Máu của tôi bắt đầu tụt rồi.” Khoảng hơn mười phút sau, Uyển Thanh dừng bước.

Lê Lễ liếc số liệu của mình, vẫn chưa có biến động, đoán rằng thuộc tính thể chất ẩn của cô đang phát huy tác dụng.

Ở mức nhiệt độ này, trung bình mỗi giờ nhiệt độ cơ thể con người sẽ giảm một độ, nếu nhiệt độ cơ thể xuống quá thấp sẽ dẫn đến co giật, rối loạn chuyển hóa và tổn thương.

Việc m.á.u tụt chứng tỏ nhiệt độ này đã bắt đầu gây hại đến cơ thể Uyển Thanh. Lê Lễ quay sang hỏi: “Tụt nhanh không?”

Uyển Thanh lắc đầu: “Hiện giờ chưa nhanh, nhưng đang tăng dần đều.”

“Vậy quay về nghỉ đã, trong ký túc xá ấm hơn chút.”

“Tôi vẫn chịu được.” Uyển Thanh thoáng bối rối, thấy mình như đang kéo chân người khác.

Lê Lễ đã quay đầu đi trước. Cô chỉ mạnh hơn Uyển Thanh một chút, vốn cũng chẳng trụ được bao lâu: “Có gì mà cố, nên bỏ thì bỏ.”

Tuy chưa tìm được bản đồ trên tường, nhưng chuyến đi cũng không hoàn toàn vô ích.

Cánh cửa ký túc mở rộng, ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần là nguồn sáng duy nhất ổn định, rọi xuống làn nước tối om bên ngoài.

Lê Lễ và Uyển Thanh đi qua lớp nước, tiến vào bên trong. Nhiệt độ âm 30 độ C bỗng khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn một chút. Trong phòng, một số người chơi lựa chọn vận động để giữ ấm, số khác thì trùm mình trong chăn, đắp mấy lớp chăn bông to đùng.

Uyển Thanh nhỏ giọng hỏi: “Sao không dùng chăn điện nhỉ?”

Người đang chạy tại chỗ bên cạnh giường nghe thấy, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Có mà dùng lâu rồi, chăn điện cái gì, tôi còn muốn lắp điều hòa nữa kìa, nhưng điện không vào nổi.”

Phương pháp giữ ấm duy nhất là dán thêm miếng giữ nhiệt lên người hoặc mua thêm mấy chiếc chăn đắp.

Uyển Thanh ngập ngừng, tốt bụng nhắc: “Nhưng vận động trong thời tiết kiểu này không nên kéo dài. Huyết áp sẽ tăng, tim chịu gánh nặng lớn, trời lạnh còn dễ gây co thắt động mạch vành, ảnh hưởng đến việc cung cấp m.á.u cho tim.”

Người đang chạy chậm lại: “Nói dễ hiểu chút đi?”

“Có thể đột tử.” Uyển Thanh nghĩ nghĩ, “Cũng có thể đang chạy thì thấy hết lạnh, rồi bắt đầu co giật dữ dội, toàn bộ hoạt động chuyển hóa trong cơ thể ngừng lại, cuối cùng hôn mê, loạn thần, ngừng thở.”

Người đang chạy ngừng lại hẳn: “Cảm ơn nhé, tôi đổ mồ hôi hột rồi đây.”

Lê Lễ đã chui vào đống chăn to như quả núi của mình, thấy Uyển Thanh đi đến bên giường thì nói: “Bác sĩ, chân tôi mất cảm giác rồi, cô xem tôi còn cứu được không?”

Uyển Thanh vừa leo lên giường vừa đáp: “Hết cứu rồi, chờ c.h.ế.t đi.”

Ngay lúc vừa cảm thấy trong chăn bắt đầu có chút ấm, thì Lâm Quyến Sơn và Trình Ý cũng trở về, cả người mang theo luồng khí lạnh. Gió thổi qua khi họ bước vào khiến Lê Lễ phải rụt sâu hơn vào trong chăn, hỏi: “Hai người tìm được gì không?”

“Tìm mấy căn phòng, bên trong toàn công nghệ cao nhìn rất xịn, nhưng hỏng hết rồi, chẳng tra được gì.” Sau khi trải qua đủ loại tra tấn của môi trường cực đoan, dù chẳng thu được thông tin hữu ích nào, Lâm Quyến Sơn vẫn rất lạc quan: “Nhưng hình như phó bản lv.2 cũng chẳng khó gì lắm! Nếu chỉ là môi trường băng giá thế này, tôi vẫn chịu được!”

Cậu ta lạc quan y hệt như Mạo Mạo, Lê Lễ cũng thấy có chút cảm tình lây.

Tuy theo cô thấy thì tình hình còn chưa đến mức lạc quan, nhưng cô là người tốt, chưa từng dội gáo nước lạnh vào ai: “Cậu nói đúng.”