Lê Lễ nghỉ ngơi một lúc để làm ấm lại cơ thể, rồi lập tức chuẩn bị ra ngoài tiếp.
Thấy cô siêng năng như vậy, Lâm Quyến Sơn cũng không nấn ná trong chăn ấm nữa, bật dậy ngay, chuẩn bị tiếp tục ra ngoài tìm chìa khóa.
“Lili.”
Vừa vén chăn lên, nhiệt độ trên người lập tức bị kéo đi mất, khí lạnh khiến Lâm Quyến Sơn cũng hơi cụt hứng, giọng nói mang theo chút oán trách: “ Cô nói xem tại sao ở đây lại lạnh thế chứ?”
“Không có tại sao cả.” Lê Lễ hờ hững đáp.
Cô cũng vào phó bản cấp độ 2 lần đầu, sao mà biết được lý do.
“Đúng ha!” Trình Ý trên giường tầng trên nghe vậy bỗng bật dậy như chợt ngộ ra điều gì.
Lê Lễ và Uyển Thanh đồng loạt nhìn về phía anh ta, tưởng là phát hiện được manh mối gì.
“Tại sao ở đây lại lạnh thế nhỉ?” Trình Ý bắt gặp ánh mắt của hai người, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Ủa… gì vậy?
Lê Lễ đang định nói gì đó thì câu tiếp theo của Trình Ý khiến cô cũng phải suy nghĩ.
“Đây đâu phải phó bản sinh tồn, thời tiết khắc nghiệt kiểu gì đi nữa thì cũng còn hợp lý, chứ một phó bản bình thường sao lại có nhiệt độ kỳ quái như thế?”
Lại thêm một kiến thức mới.
Nếu Trình Ý không nói, Lê Lễ còn tưởng đây là điểm đặc trưng của phó bản cấp 2 cơ đấy.
“Hình như cái lạnh này truyền lên từ dưới mặt đất.” Uyển Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói, giọng không chắc chắn lắm: “Tôi cứ có cảm giác khí lạnh bốc lên từ bên dưới, cũng có thể là do nước quá lạnh nên tạo ảo giác.”
Lâm Quyến Sơn nghe thế định cúi người sờ thử thì bất ngờ có một tiếng hét chói tai vang lên từ bên ngoài, làm cậu ta giật b.ắ.n cả người.
Lần đầu tiên Lê Lễ nghe thấy một giọng nam mà có thể thét lên chói tai đến vậy, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Những người chơi vừa quay lại nghỉ ngơi nghe thấy động tĩnh thì dù chăn còn chưa kịp ấm, cũng nghiến răng bật dậy, xỏ giày vội vàng chạy ra ngoài, nhất quyết không bỏ lỡ manh mối nào.
Lê Lễ đã mang giày sẵn, thấy vậy cũng đi theo đám đông ra khỏi phòng.
Người chơi vừa hét lên kia sau đó lại im bặt, Lê Lễ đành dựa vào phương hướng mơ hồ mình nghe được mà vòng qua lại giữa những khoang tàu tối tăm.
Nhận ra ba người Uyển Thanh đang theo sát phía sau, cô liền dừng bước.
Cô quay đầu lại nhìn họ, hỏi: “Các người à, tôi còn không phân biệt nổi đông tây nam bắc, sao lại đi theo tôi?”
Uyển Thanh sững lại vài giây rồi bừng tỉnh: “Bảo sao tôi thấy đi qua căn phòng này hai lần rồi, còn tưởng cô phát hiện gì cơ.”
“Hả? Tôi còn không nghe ra tiếng đó từ hướng nào nữa, nhưng mà tôi cảm thấy đi theo cô rất đáng tin.” Lâm Quyến Sơn gãi đầu, cười ngượng ngùng.
Nói xong, ánh mắt của Lâm Quyến Sơn lập tức chuyển sang Trình Ý. Bị mọi người nhìn chằm chằm, Trình Ý ho nhẹ một tiếng, cố giữ lấy phong thái “đại lão”: “Chuyện là thế này… ờ… nói chung là…”
“Là anh cũng không biết đường.” Lâm Quyến Sơn tốt bụng tiếp lời cho anh ta.
Trình Ý: “…”
Đã lạc hướng rồi, Lê Lễ và Uyển Thanh cũng dứt khoát đi chậm lại để quan sát kỹ hơn mấy khoang tàu gần như giống hệt nhau này.
Đám đông người chơi ban đầu ra ngoài giờ đã bị chia tán trong mê cung phòng ốc chằng chịt, chẳng biết có bao nhiêu người có thể xác định được phương hướng dựa vào âm thanh.
Khoang tàu nơi họ đang đứng vô cùng bừa bộn, vô số dây điện và đường ống lộ ra ngoài, bề mặt kim loại của các thiết bị điện tử cũng chi chít vết nứt và lõm lớn.
Căn phòng chứa đầy những thiết bị điện tử đã bị bỏ hoang, mặt bàn sạch bóng, không hề có ghế hay bất kỳ đồ dùng nào để nghỉ ngơi, như thể từng được tự động hóa triệt để.
Lê Lễ tiếp tục đi xem thêm vài phòng khác, phát hiện không phải phòng nào cũng trong tình trạng chiến đấu tàn phá.
Giữa tiếng bước chân dẫm lên nước vang vọng trong yên lặng, đầu ngón tay cô lướt qua một vết lõm trên tấm kim loại dày nặng, trong đầu bắt đầu thử tái hiện tuyến đường dựa vào vị trí các phòng bị phá hoại.
Dường như đã từng có một loại quái vật nào đó lao điên cuồng qua các khoang tàu này. Nhưng nó xuất hiện từ đâu?
“Sao mọi người im lặng thế? Là lạnh đến mức không muốn mở miệng à?” Giọng Lâm Quyến Sơn càng nói càng nhỏ lại khi nhận ra sắc mặt của ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
“Cũng có phần vì thế.” Lê Lễ thở dài một hơi thật dài. “Đi theo tôi.”
Cô không còn đi loanh quanh như ruồi mất đầu nữa, mà bắt đầu di chuyển có mục tiêu rõ ràng, lần lượt xuyên qua các khoang tàu bị phá hỏng.
Băng qua dãy phòng như mê cung, tầm nhìn bỗng trở nên rộng mở.
Đây là khu vực cách ký túc xá – nơi bắt đầu – xa nhất, nhiệt kế hiển thị nhiệt độ đã xuống tới âm 89 độ C.
Mi mắt của cả bốn người lập tức bị phủ một lớp sương trắng, chỉ số sinh mệnh bắt đầu giảm xuống, dưới chân họ, lớp nước dính bết cũng đóng thành một lớp băng mỏng manh.
Trong khu vực nhỏ này ngoài một chiếc bàn hình chữ U giống như đài điều khiển, còn có hơn chục chiếc bồn nước hình trụ khổng lồ cao ngang trần phòng, tất cả đều đã bị phá hủy. Dưới đất là một lớp chất lỏng không rõ, rất có thể là dịch nuôi dưỡng bên trong các bồn chứa.
Luồng khí lạnh mạnh mẽ không ngừng tràn ra từ khu vực này, hệt như chất làm lạnh siêu hiệu quả, kéo nhiệt độ của toàn bộ tầng không gian xuống mức âm 40–50 độ C. Và theo thời gian, nhiệt độ vẫn còn tiếp tục giảm sâu hơn.
Tiếng băng vỡ rắc rắc vang lên dưới đế ủng cao su của Lê Lễ, mỗi bước cô tiến lại gần bàn điều khiển, nhiệt độ lại giảm thêm một phần, và tốc độ tụt m.á.u cũng nhanh thêm một chút.
Lê Lễ không sợ mất máu, nhưng cơ thể đã bị đóng băng đến mức cứng đờ, mỗi bước đi đều giống như nàng tiên cá bước lên đất liền, phải khó khăn nhấc từng bước chân băng giá tiến về phía bàn điều khiển.
“Có chìa khóa ở đây không?” Máu của Lâm Quyến Sơn có vẻ không cầm cự nổi nữa, cậu vội lùi mấy bước tránh xa khu vực này, vừa dán băng gạc vừa hỏi.
Trình Ý nhìn những chiếc bồn vỡ nát, ánh mắt dần trở nên thâm sâu, không biết đang nghĩ gì, nhưng vẫn tiện tay đưa cho Lâm Quyến Sơn mấy cái băng gạc cao cấp: “Không có phó bản nào dễ như vậy đâu. Tôi cược một điểm, chìa khóa nằm trong bụng một con quái nào đó.”
Thể chất của Uyển Thanh yếu hơn Lê Lễ, m.á.u tụt ầm ầm, căn bản không thể đến gần khu vực bàn điều khiển, ngay cả Trình Ý cũng không tiến thêm bước nào.
Trên bàn điều khiển chẳng có gì che chắn, cũng chẳng hề thấy bóng dáng chiếc chìa khóa, chỉ còn Lê Lễ là vẫn tiếp tục vòng qua chiếc bàn hình chữ U tiến sâu hơn vào bên trong.
Bên trong đó… có cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt của Lê Lễ dừng lại trên mặt đất.
Trên sàn phía trong bàn điều khiển có một cái nắp hình vuông lớn bằng viên gạch lát, nhưng chỉ còn lại nửa bên, nửa còn lại là một khe hở không có nắp đậy, khí lạnh không ngừng phả lên từ đó. Nhiệt kế cho thấy nhiệt độ ở khu vực này đã tụt xuống tới âm 145 độ C, nơi này chính là nguồn gốc của khí lạnh toàn tầng.
Khe hở đó vừa đủ cho một người đi lọt, trên nửa nắp bên phải có một dòng chữ nhắc nhở, nhưng do chỉ còn nửa nên thông tin không đầy đủ.
Lê Lễ lau lớp sương trắng bám trên kính bảo hộ:
“Khoang tàu, vui lòng mặc đồ giữ nhiệt khi vào trong phòng điều khiển trung tâm để tắt hệ thống làm lạnh”
Khoang tàu nào? Bộ đồ giữ nhiệt để ở đâu? Khi nào thì cần vào phòng điều khiển trung tâm để tắt làm lạnh? Hay là tuyệt đối không được tắt? Mà phòng điều khiển trung tâm ở đâu?
Cô không thấy nửa nắp còn lại đâu cả, có lẽ đã rơi vào bên trong khoang rồi.
Tốc độ tụt m.á.u tăng vọt, nhiệt độ ở đây đã vượt quá giới hạn con người có thể chịu đựng. Lê Lễ không dám nán lại thêm, kéo theo cơ thể cứng đờ như một ông già chậm rãi rời khỏi bàn điều khiển.
Vừa rời đi, Uyển Thanh lập tức đỡ lấy cô, hỏi: “Phát hiện được gì không?”
Trình Ý và Lâm Quyến Sơn cũng nhìn sang. Giọng nói của Lê Lễ vẫn bình thản như thường, nhưng đã run rẩy vì lạnh: “Dưới bàn điều khiển có tầng hầm, phải tìm được đồ giữ nhiệt mới xuống được.”
Trình Ý còn chưa kịp hỏi thêm thì một tiếng hét lại vang lên, không rõ ràng lắm, nhưng dường như phát ra từ đúng nơi vang lên tiếng hét đầu tiên, hiện cách vị trí của họ một đoạn khá xa.
Lê Lễ một mình đưa cả nhóm đi lệch hướng tận tám vạn dặm.
Đối mặt với ánh mắt nửa muốn nói nửa không của Uyển Thanh, cô lạnh mặt—lần này thật sự lạnh—lạnh đến cứng đờ, nói thẳng: “Tôi đã nói ngay từ đầu là tôi không biết đường.”
Hai tiếng hét liên tiếp khiến Lâm Quyến Sơn hoang mang lo sợ: “Không phải trong mấy cái thùng kia…đều nhốt quái vật biến dị đấy chứ? Còn cái tên Doctor.R gì đó nữa, nghe là biết kiểu làm mấy thí nghiệm sinh học tà đạo.”
“Không phải.” Dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Quyến Sơn, Trình Ý – người vừa đọc xong nhãn dán trên các bồn chứa – thành thật trả lời: “Trong bồn là dung dịch nuôi dưỡng. Có thể từng có đĩa nuôi cấy sinh vật, nhưng không phải ở đây.”
“Chẳng… chẳng khác nhau là mấy…” Lâm Quyến Sơn run rẩy.
“Khác chứ.” Uyển Thanh nói: “Ít nhất tầng này vẫn được xem là an toàn.”
Cả nhóm vừa trò chuyện vừa bước đi, mặt mày cứng đơ vì lạnh, lội nước dọc theo hành lang.
Càng rời xa khu bàn điều khiển, nhiệt độ dần dần tăng lên.
Không ít người chơi nghe thấy tiếng hét cũng lần theo âm thanh mà tìm đến. Khi Lê Lễ đến nơi, đã thấy một đám người vây lại, cúi đầu nhìn xuống cái gì đó.
“Hớ, cái này đúng là dọa người thật.”
“Phải đấy, tôi vừa rồi vô tình vấp té, cúi đầu nhìn xuống tí nữa thì ngất xỉu luôn.”
“Trời ơi, bị ăn đến mức này rồi cơ à.”
“Đừng mò nữa, có chìa khóa thì chắc cũng bị người hét đầu tiên lấy đi rồi.”
“Người hét đầu tiên chưa chắc là người phát hiện đầu tiên đâu.”
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Tôi không tin chìa khóa dễ tìm vậy đâu. Giải tán, giải tán, lạnh c.h.ế.t người.”
Uyển Thanh nghe mà mặt tái mét, giọng nói không rõ là vì lạnh hay vì sợ: “…Bị ăn đến mức nào cơ?”
Lê Lễ chen lên hàng đầu, nhìn người c.h.ế.t ngâm trong nước, dùng ánh mắt ước lượng rồi nói: “Còn lại một phần sáu.”
“Mô tả rất chuẩn xác.” Trình Ý gật đầu tán thưởng.
Không tìm được manh mối gì, đám người chơi lũ lượt bỏ đi, chỉ còn lại nhóm Lê Lễ – những người mãi chẳng theo kịp “trái dưa nóng hổi”.
Trình Ý tháo găng tay, không cam lòng mà mò mảnh áo bị xé rách trong nước lên xem: “Phó bản cấp 2 sẽ không có cư dân bản địa, chỉ có người chơi và NPC. Không ngoài dự đoán thì người này chính là tay Doctor.R làm thí nghiệm tà đạo kia.”
Lâm Quyến Sơn kinh ngạc: “Doctor.R lại thảm thế này? Khác hẳn hình tượng trùm cuối trong tưởng tượng của tôi.”
Đây là… Doctor.R?
Lê Lễ đang cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, vừa vặn thấy Trình Ý bắt đầu lật tìm trên thân thể chỉ còn là những mảnh thịt vụn. Cô lập tức lộ vẻ mặt không đành lòng nhìn tiếp.
Cái thiết kế “người chơi c.h.ế.t sẽ hóa thành ánh sáng trắng rồi tan biến” đúng là nhân đạo thật. Giờ phút này, Lê Lễ mới thật sự hiểu được hệ thống cưng chiều người chơi cỡ nào.
“Không có chìa khóa trong đầu đâu, dừng tay đi Trình Ý.” Thấy cậu ta đang đưa tay về phía nửa cái đầu, Lê Lễ mở miệng ngăn lại.
Thật lòng mà nói, móc đầu người ra để tìm chìa có hơi… bệnh rồi.
Có khi người bình thường chỉ cần nhìn thấy t.h.i t.h.ể người đã đủ sợ hãi, huống chi là một t.h.i t.h.ể nát vụn như thế này – ngay cả với Lê Lễ, người luôn tự nhận mình thích nghi tốt, cú sốc này cũng chẳng hề nhỏ.
Ngay từ đầu Uyển Thanh đã không thèm nhìn sang, tuy Lâm Quyến Sơn không sợ nhưng cũng chẳng dám nhìn lâu.
Bàn tay Trình Ý đang đưa về phía nửa đầu kia khựng lại, sau đó cẩn thận khép con mắt còn lại trên gương mặt nát bét kia, cố gắng biện minh: “Tôi chỉ lục quần áo thôi, tôi thật sự không phải loại người như mấy người nghĩ đâu.”
“Anh không sợ à?” Lâm Quyến Sơn lúc này nhìn Trình Ý đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Nhìn nhiều thì quen, không sợ nữa.”
“Nhìn nhiều?” Lâm Quyến Sơn không kìm được mà bật to giọng, âm thanh vang vọng khắp hành lang trống rỗng.
Cả người cậu như bị hút cạn sức sống: “Mấy phó bản đều kinh dị kiểu này hả?”
Trình Ý nói thật: “Không hẳn. Chủ yếu là vì tôi từng làm cảnh sát hình sự. Vụ án phân xác, cậu biết không?”
Lê Lễ nghe thấy một nghề nghiệp quen thuộc, liếc nhìn Trình Ý đang trò chuyện với Lâm Quyến Sơn.
Một lát sau, cô cúi mắt, quét mắt một vòng quanh xác Doctor.R, rồi bước tới nhặt một chiếc tay cụt gần đó—trên đó vẫn còn bốn ngón tay.
“Rất tốt, thu dọn di thể cũng là một kiểu tôn trọng người chết…” Trình Ý nhìn Lê Lễ với ánh mắt lúc đầu là cảm động, sau đó dần dần biến thành sốc toàn tập: “Khoan, cô đang làm cái gì vậy?!”
Lê Lễ đã cất nửa bàn tay vào không gian, quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt khó hiểu: “Thu dọn di thể? Thu dọn cái gì cơ?”