Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 88



Việc nên chỉnh thời gian về lúc nào, Lê Lễ gần như không cần suy nghĩ.

Cùng với tiếng máy móc khởi động, trên vỏ ngoài của cỗ máy thời gian sáng lên một chiếc kim đồng hồ màu vàng kim tinh xảo, kim đồng hồ bắt đầu quay ngược, từ chậm rãi rồi dần tăng tốc, cuối cùng hóa thành một vòng tàn ảnh màu vàng rực.

Chớp mắt một cái, biển hóa nương dâu.

Còn chưa kịp đẩy cửa khoang ra, cỗ máy thời gian mà cô mò được trong phó bản đã như cát bụi tan biến.

Có lẽ là vì thế giới này không có điều kiện để tạo ra nó, nên chỉ sau một lần sử dụng đã lập tức hóa hư vô.

Cảm giác mất trọng lực nhẹ nhàng quay về với cơ thể, bên ngoài truyền đến một tràng ca xướng như dàn hợp xướng trong nhà thờ.

Nghi thức hồi sinh Cây Sinh Mệnh bắt đầu rồi.

Lê Lễ lặng lẽ đợi thang máy đưa mình đi lên, sau đó men theo cầu thang bộ lên tới đỉnh núi.

Cảnh tượng trên đỉnh núi vừa xa lạ vừa quen thuộc: thần điện được khắc đầy dây leo và lá cây chiếm giữ vị trí trung tâm, bên ngoài Điện Sinh Mệnh đã được giăng dây cảnh giới, đội vệ binh đứng gác nghiêm ngặt từng người một.

Người tụ tập bên ngoài thần điện vẫn đông nghẹt, chi chít ngồi thành từng nhóm lớn — có dân Tarvia, cũng có cả người chơi đầu treo ID, không khí nhộn nhịp thậm chí hơi ồn ào.

Bầu không khí vừa trang nghiêm lại vừa thả lỏng — vừa có sự mong đợi vào việc Cây Sinh Mệnh hồi sinh, lại vừa có sự lo lắng liệu nghi thức có thành công hay không.

"Hệ thống." Lê Lễ gọi.

【Tôi đây】

"Bên mi thế nào rồi?"

【Thế giới đã tái thiết thành công, đang cố gắng kết nối】

"Chỉ cần kết nối được với hệ thống của thế giới này, là có thể đưa tất cả người chơi quay trở về đúng không?"

【Đúng】

Tốc độ phản hồi rất nhanh, xem ra lại là một cái hệ thống mới toanh đáng tin rồi. Nghe lời hệ thống nói, Lê Lễ cuối cùng cũng an tâm.

Vậy thì bây giờ, đến lúc giải quyết vấn đề cuối cùng rồi.

Cô bước về phía trước với chí khí ngút trời, nhưng ngay giây tiếp theo lại bị mấy tấm thảm trải kín mặt đất làm khó, chỉ có thể khổ sở nhảy nhót giữa những khe hở từ thảm này tới thảm kia, khí chất đại lão vừa nãy sụp đổ hoàn toàn.

Vốn định lao thẳng về phía thần điện, nhưng Lê Lễ chợt nhớ đến anh chàng ngầu từng cho cô mượn thảm ngồi và cô chị gái đang thoi thóp như sắp thăng thiên của anh ta.

Hiện tại nhánh Cây Sinh Mệnh còn chưa phát ra ánh sáng xanh, nếu bây giờ đi thẳng qua đó thì khả năng bị nghi ngờ là người khả nghi muốn xông vào thần điện là rất cao. Chi bằng chữa bệnh cho người ta trước đã.

Dù sao thì Bking (vua làm màu) cũng phải xuất hiện vào thời khắc cuối cùng.

Kỹ năng thứ tư vẫn đang nằm gọn trong thanh kỹ năng, mà việc hồi sinh Cây Sinh Mệnh đã chắc chắn sẽ thành công, cho nên hôm nay, bệnh nhân “chị gái sắp chết” này bác sĩ Lê cô nhất định phải nhận.

Lê Lễ đảo mắt một vòng xung quanh, nhanh chóng tìm thấy một vị trí quan sát tốt bên cạnh bồn hoa — anh chàng ngầu lúc này đang đầy vẻ sốt ruột, còn chị gái anh ta thì nằm yên nhắm mắt ở một bên.

Cô đổi hướng, khó khăn lết lại gần hai người, sau đó đứng ở mép thảm chào hỏi đầy kiêu hãnh: “Chào hai người.”

Làm bài theo đáp án sẵn có thì quá dễ.

Trước đây cô còn lo bệnh của chị gái anh chàng ngầu không phải là cái c.h.ế.t đen, nếu vậy thì cô — một bác sĩ chỉ chuyên trị một bệnh — có khi sẽ bó tay, nhưng giờ thì đã quá tự tin rồi.

Anh chàng cơ bắp kia vẫn lạnh lùng như trước, nhấc mí mắt lên nhìn cô: “Có chuyện gì?”

Lê Lễ lập tức nói luôn: “Tôi là trị liệu sư, cho tôi một chỗ ngồi, tôi sẽ chữa khỏi cho chị của anh.”

Anh chàng ngầu im lặng vài giây, rồi quay đầu đi.

“?”

Lê Lễ ngơ ngác một giây, rồi lại tự tin nhắc lại: “Tôi nói tôi là trị liệu sư.”

Anh chàng ngầu mất kiên nhẫn quay lại nhìn cô: “Cô ra ngoài hỏi thử đi, có trị liệu sư nào tự xông đến nói mình là trị liệu sư không? Chỉ có lừa đảo mới tự đến nhận như vậy.”

Người trên thảm kế bên cũng nghe thấy giọng nói đầy tự tin của cô, cười phụ họa theo lời anh chàng ngầu: “Trị liệu sư đều ở trong Điện Sinh Mệnh cả rồi.”

“……”

Thời buổi này nói thật chẳng ai tin cả. Đợi lát nữa xem cô lộ diện rực rỡ làm người người kinh ngạc thế nào.

Chị gái anh chàng ngầu lúc này mở mắt ra, Lê Lễ lập tức bỏ mặc anh ta sang một bên, nở một nụ cười ngọt ngào hết cỡ với “khách hàng mục tiêu”: “Chị cho em một cơ hội, chữa không khỏi không lấy tiền.”

Chữa không khỏi không lấy tiền, ăn không ngon không lấy tiền — mẫu câu vạn năng này ở thế giới nào cũng xài được.

Người phụ nữ không bị câu đó làm lay động, nhưng khi nhìn thấy Lê Lễ tràn đầy sức sống, lại không kiềm được khẽ mỉm cười.

Với tâm thế như đang chơi đồ hàng với trẻ con, chị ấy đưa tay ra, giọng yếu ớt: “Được.”

Anh chàng ngầu nghe vậy lập tức quay đầu lại, ánh mắt không đồng tình nhìn chị mình. Anh biết tính cách chị mình vẫn luôn như thế, nhưng cái chiêu giả mạo trị liệu sư để lừa đảo thật sự quá xấu xa, không thể tha thứ được.

Đợi chơi xong cái trò chơi trị liệu này, anh nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này, rồi dạy dỗ cho một trận, đưa người ta về lại con đường đúng đắn…

Đang nghĩ vậy thì đột nhiên thấy tinh thần và khí sắc của người bên cạnh chuyển biến rõ rệt, như cây khô gặp mưa xuân.

Không phải là hồi quang phản chiếu đấy chứ?

Anh là người rõ nhất về tình trạng sức khoẻ của chị mình. Tim anh chàng ngầu thắt lại.

“Cảm thấy thế nào?”

Bên tai vang lên một câu hỏi. Hóa ra là “con nhãi lừa đảo” kia giành hỏi trước cả anh.

Anh hoàn hồn lại, mới phát hiện ra cô nàng kia đã rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh chị mình, âm thầm chiếm luôn một góc thảm.

Đó là chỗ mà anh dậy từ hai giờ sáng để xí phần đấy!

Con nhãi không biết xấu hổ này…

“Hình như… không còn đau chút nào nữa.” Người phụ nữ lơ mơ đáp.

Chị ấy lại cảm nhận thêm một chút. Cái thân thể từng phút từng giây đều bị đau đớn hành hạ giờ đây thực sự không còn cảm giác gì nữa. Trạng thái khỏe mạnh này khiến chị ấy hơi không quen.

Chị nhìn sang Lê Lễ, chỉ cảm thấy tất cả thật quá hoang đường — nhưng cảm giác cơ thể lại chân thực đến kỳ lạ.

Đợi cảm xúc ổn định lại đôi chút, chị khẽ rưng rưng nơi khóe mắt: “Cảm ơn… cảm ơn em.”

“Không có gì.” Lê Lễ hào sảng vẫy tay, rồi lẩm bẩm: “Trước lạ, sau quen mà.”

Dứt lời, vừa xoay đầu thì đúng lúc đối mặt với ánh mắt đầy vui mừng xen lẫn bối rối của anh chàng ngầu. Là người tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, anh ta lắp bắp nói: “Tôi tôi tôi… cô cô cô…”

Người mà anh ta chửi là kẻ lừa đảo lại thật sự chữa khỏi bệnh cho chị mình. Anh chàng ngầu bối rối gãi đầu, đến lời cảm ơn cũng không biết nên nói thế nào.

“Làm lại lần nữa,” Lê Lễ rất biết điều, nói: “Không cần cảm ơn.”

Ngay khi Lê Lễ hét lên “Tôi là trị liệu sư”, những người xung quanh đã âm thầm quan sát diễn biến. Đến giờ phút này thì chẳng còn ai có thể ngồi yên.

Từ bốn phương tám hướng, các bệnh nhân bắt đầu khó khăn di chuyển về phía cô, mà Lê Lễ cũng không từ chối ai, trị liệu cho từng người một như thuở ban đầu.

Cho đến khi trên Cây Sinh Mệnh bắt đầu phát sáng, quầng sáng màu lục dừng lại ở đỉnh không di chuyển, Lê Lễ mới dừng tay.

Cô còn phải để dành điểm tinh thần để kích hoạt kỹ năng “Cải Tử Hoàn Sinh” cho Cây Sinh Mệnh.

Theo lý thì giờ là thời điểm cô đột phá cấp 20, nhưng thực tế thì cô đã cấp 24 rồi, chẳng biết hệ thống của thế giới này có bị lỗi bug gì không.

Đang nghĩ vậy thì cô mới phát hiện lần này hệ thống không hề trao cho cô rương quà đột phá cấp.

Cũng đúng, nhiệm vụ đột phá yêu cầu tiêu hao toàn bộ điểm tinh thần, mà giờ cô đâu có dùng hết, đương nhiên nhiệm vụ chưa hoàn thành, cũng không cần lo đến bug nữa.

“Lili.”

Tiếng gọi kéo Lê Lễ quay về thực tại. Tư Mệnh như thường lệ đi xuyên qua đám người, tiến về phía cô.

Nhìn thấy cô ta, mắt Lê Lễ sáng lên, vô cùng mãn nguyện — làm Bking mà không có người quen làm khán giả thì còn gì thú vị?

Tư Mệnh đứng trên bồn hoa cạnh Lê Lễ, ngẩng đầu nhìn quầng sáng màu lục như ốc sên đang bò lên Cây Sinh Mệnh, cất lời thoại mà Lê Lễ từng nghe: “Nếu tận thế đã cận kề như tôi dự đoán, nghi thức phục sinh này chắc chắn không thể thành công.”

“Tôi nghĩ là nó sẽ thành công.” Lê Lễ tự tin phản bác.

Đôi mắt bị mũ trùm che khuất của Tư Mệnh đảo tròn: “Cô hiểu thế nào là tận thế không? Tận thế là cái chết! Phục sinh thành công thì còn gọi gì là tận thế nữa, dự đoán của tôi chắc chắn không sai!”

Lúc này, cha xứ mặc áo mục sư bước ra từ đại điện — đối với Lê Lễ, đây lại là một người quen đơn phương.

Ông lão cất giọng khản đặc xen chút hy vọng mong manh: “Còn Great Shaman nào ở đây không? Chúng tôi vẫn thiếu một người cuối cùng.”

Tiếng bàn tán dần vang lên, nhưng khu vực quanh Lê Lễ lại đặc biệt yên tĩnh. Các bệnh nhân từng được cô trị liệu — bao gồm cả anh trai lạnh lùng và chị gái của anh ta — đều bối rối nhìn cô, mang theo chút mong đợi không tự nhận thức được.

Chỉ còn thiếu một người cuối cùng.

Dù chưa từng nghe qua danh xưng “Great Shaman”, nhưng ai cũng biết nghi thức phục sinh Cây Sinh Mệnh cần trị liệu sư.

Vị trị liệu sư đã chữa khỏi cho họ… có phải chính là Great Shaman trong lời cha xứ?

Cô ấy có thể cứu lấy cả Tarvia sau khi cứu sống họ không?

Tư Mệnh cũng cảm thấy không ổn, nghi hoặc nhìn về phía Lê Lễ: “Cô chính là một tia hy vọng mà tôi tính ra được, chẳng lẽ thật sự là cô?”

Cô ta ngừng lại, hơi nghi ngờ: “Không đúng, tôi còn tính được tận thế đã cận kề cơ mà...?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Lễ hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tôi đã bảo tôi là hy vọng duy nhất, dĩ nhiên là tôi.”

Một câu nói đơn giản khiến Tư Mệnh rơi vào bão tố tinh thần, thậm chí bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Kẻ đầu têu thì chẳng thèm quan tâm, bắt đầu chen lấn qua đám người chắn phía trước.

Sau một lúc bàn tán rồi lại chìm vào tĩnh lặng, quảng trường bỗng vang lên một giọng nói tràn đầy sức sống và hy vọng:

“Tránh ra, tránh ra, tôi! Great Shaman đây!”

Màn xuất hiện này quả thực làm người ta kinh diễm, đám đông phía trước tự động tách ra nhường lối cho cô, từng ánh mắt nhìn theo đầy kính ngưỡng, thậm chí còn hận không thể thay cô chạy nhanh hơn một bước.

Trong không khí phấn khích và ngạc nhiên, bên ngoài thần điện lại rộn ràng, huyên náo:

“Thật hay đùa vậy? Thế mà cũng được?”

“Thật có Great Shamn lọt ngoài á? Rõ ràng toàn bộ Great Shaman đều đã được ghi danh mà, cô ta từ đâu chui ra thế?”

“Trời phù hộ, tim tôi suýt ngừng đập.”

“Tôi đã bảo Tarvia không thể diệt vong mà!”

“Không lừa người đấy chứ? Trùng hợp quá đi.”

“Câm miệng đi, không biết nói chuyện thì im mồm!”

Kế hoạch làm kinh diễm chúng sinh của Lê Lễ đã thành công mỹ mãn, suýt nữa không nhịn được cười ra kiểu phản diện “kkkkk”.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Một nam người chơi cấp 50 cũng đứng cạnh, nhìn theo bóng lưng Lê Lễ cười khẽ, thì thầm: “Tốt quá, lại gặp nhau rồi… chắc chắn là ‘lại’.”

Nếu lúc này Lê Lễ quay đầu lại, sẽ nhận ra đó chính là Phục Phong — nhà tiên tri cấp 50 từng trong nghi thức phục sinh lần trước đã nói với cô một câu “Hy vọng được gặp lại”, còn lúc ấy cô chẳng hiểu gì, khó chịu đáp lại: “Không hẹn.”

Cha xứ đứng trước cổng Điện Sinh Mệnh nhìn sang, bên cạnh là vài kỵ sĩ Tarvia cao lớn mà Lý Huy Nghi từng gọi là “chính khí phát sợ”.

Tới khi Lê Lễ đi đến trước mặt, ông mới như tỉnh mộng, không thể tin được diễn biến này lại suôn sẻ đến vậy.

Nghi thức phục sinh Cây Sinh Mệnh đã mời toàn bộ Great Shaman được ghi danh, ai cũng đã có mặt, không thiếu một ai.

Dù chỉ thiếu đúng một người cuối cùng, nhưng ngay cả cha xứ cũng nghĩ người đó vốn dĩ không tồn tại.

…Thế mà giờ lại thật sự có một Great Shamn hoang dã, hơn nữa còn vừa khéo ở bên ngoài Điện Sinh Mệnh, vừa khéo hồi đáp lời kêu gọi yếu ớt đến mức gần như tuyệt vọng của ông.

Thậm chí, như thể từ đầu đã chờ sẵn ở đây vậy.

Mọi thứ cứ như một trò đùa.

Lê Lễ không biết cha xứ đang nghĩ gì, cô mỉm cười chào hỏi ông, trong ánh mắt chấn động của cha xứ và các kỵ sĩ, cô thúc giục:

“Đi mau, chần chừ thêm chút nữa là quầng sáng tắt mất đấy.”

“Ồ, phải phải, mời theo tôi.” Cha xứ già nua như bừng tỉnh, lập tức đứng thẳng người, bước đi như gió.

Các kỵ sĩ lặng lẽ đi sau Lê Lễ, phối hợp nhịp nhàng bảo vệ cô, như thể chỉ cần chớp mắt là cô sẽ biến mất.

Bên trong Điện Sinh Mệnh không có công trình kiến trúc nào, chỉ toàn cỏ xanh tươi tốt, duy chỉ có rễ Cây Sinh Mệnh giữa điện là khô héo.

Các Great Shaman có nam nữ già trẻ đủ cả, đặt tay lên Cây Sinh Mệnh, hàng trăm người vây quanh vẫn có phần thưa thớt.

Khi thấy Lê Lễ, phản ứng của họ còn mãnh liệt hơn cả người ngoài, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của Lê Lễ về những Great Shaman mặc áo lễ trắng, chính trực thuần khiết, mặt nghiêm túc cử hành nghi thức.

Cảnh tượng bây giờ hỗn loạn như một cái chợ đầy vịt đang quang quác kêu:

“Ối mẹ ơi, thật sự kéo được một người đến rồi.”

“A, là Great Shaman hoang dã đó!”

“Vốn đã tuyệt vọng rồi, chị Lili, từ giờ chị là chị cả của em!”

“Hú hồn! Tưởng cúng mạng oan uổng, suýt nữa lỗ nặng.”

“Cô ấy bước tới mà tôi thấy như đang phát sáng!”

“Đáng ghét quá! Sao không phải tôi là người cuối cùng, tôi cũng muốn làm Bking, hu hu hu…”

Lê Lễ chỉ mất một giây để hoà nhập, cô vẫy tay với mọi người, vui vẻ nói: “Chào các đồng chí!”

“…Chào lãnh đạo?”

“Chào cái rắm ấy! Tinh thần tôi sắp cạn rồi, mau lên!”

Bị chửi.

Sướng thật.

Lê Lễ bắt chước đặt tay lên rễ Cây Sinh Mệnh thô ráp, lần cuối kích hoạt kỹ năng có tên "Cải Tử Hoàn Sinh".

Cùng với điểm tinh thần tiêu hao dần, ánh sao lấp lánh tỏa ra từ cơ thể Lê Lễ, chảy ngược vào Cây Sinh Mệnh. Kỹ năng trong thanh kỹ năng dần nhạt màu rồi biến mất.

Bên ngoài điện, mọi người không rời mắt khỏi quầng sáng màu lục trên đỉnh cây. Ánh sáng yếu ớt bỗng lóe lên, rồi mang theo khí thế bừng bừng lao thẳng lên đỉnh.

Quầng sáng chói lòa.

Cành lá khô héo mọc chồi non, trong chớp mắt mọc thành vòm cây xanh rì rậm rạp, ánh sáng từ tán cây lan tỏa ra khắp nơi, lan đến tận chân trời.

Sương mù đen trên đỉnh mây bị quầng sáng quét sạch, cả thế giới bừng sáng, tràn đầy hy vọng.

Tiếng hoan hô bên ngoài vang dội cả bầu trời.

Lê Lễ chớp mắt, chỉ cảm thấy gánh nặng trong lòng hoàn toàn được gỡ bỏ.

“Lili.” Một giọng nói dịu dàng vang lên trong đầu, khiến Lê Lễ suýt nhảy dựng.

Sao hệ thống đổi giọng không báo trước vậy?

Giọng nói bật cười: “Đừng sợ, tôi là ý thức vị diện của Tarvia — hoặc cô quen gọi là Cây Sinh Mệnh.”

Ý… ý thức vị diện? Nghe ngầu ghê.

Như đoán được cô đang nghĩ gì, Cây Sinh Mệnh suy nghĩ rồi đổi cách nói dễ hiểu hơn: “Hệ thống của các cô cũng là một dạng ý thức vị diện. Bên cô gọi nó là ‘TD Công Nghệ’, đúng không?”

Lê Lễ hồi tưởng, hình như đúng là cái tên đó. Cô còn tưởng “TD” là “thoát đăng ký”, ai dè hóa ra là “Thiên Đạo”.

“Ngài tìm tôi có chuyện gì?” Biết là ý thức vị diện, Lê Lễ càng khó hiểu vì sao Cây Sinh Mệnh lại trò chuyện với mình.

“Cô đã cứu lấy Tarvia. Tôi muốn đích thân cảm ơn cô.” Nó ngập ngừng, có chút ngại ngùng nói tiếp: “Dĩ nhiên, có lẽ tôi còn nợ cô một lời xin lỗi.”

Nghe vậy, Lê Lễ khá ngạc nhiên, chần chừ hỏi: “Vậy là ngài biết tôi trở về từ tương lai?”

“Tôi là ý thức vị diện, mọi chuyện từng xảy ra nơi đây đều được ghi lại.”

Lê Lễ dễ dàng chấp nhận lời giải thích, sau đó chuyển sự chú ý sang vấn đề quan trọng hơn: “Vậy lời xin lỗi là vì?”

“Trong nghi thức phục sinh lần trước, tôi từng ngắn ngủi chặn ý thức của cô.” Giọng nó nhỏ hơn: “Sinh – tử luân hồi. Dù là vị diện cũng có ngày diệt vong, đó chính là tận thế.”

“Muốn trở lại điểm khởi đầu của sự sống, phải c.h.ế.t rồi mới sinh. Nếu khi ấy nghi thức thành công, Tarvia sẽ lại rơi vào vòng lặp tận thế. Khi ấy, các khu thử thách chưa được xử lý xong, sẽ lại xuất hiện nguồn tận thế mới và lớn hơn, càng không còn hy vọng.”

Thảo nào lúc ấy cô cứ quên mất là còn rương chưa mở!

Hiểu rõ mọi chuyện, Lê Lễ tức giận: “Ngài! Đáng ghét!”

Cây Sinh Mệnh im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Xin lỗi.”

Thôi được rồi, đã xin lỗi rồi còn trách gì được nữa, dù sao cũng là vì đại cục.

Lê Lễ lập tức quên sạch, hỏi tiếp điều đang lo lắng: “Vậy các khu thử thách thì sao?”

“Đừng lo, Tarvia chưa bao giờ thiếu người mang trong tim chính nghĩa và dũng khí. Cây Sinh Mệnh sẽ ban cho họ sức mạnh, chờ đến khi tất cả khu thử thách lại, nguồn ô nhiễm cũng sẽ biến mất.”

Lê Lễ nhoẻn miệng cười, mắt sáng lấp lánh: “Tốt quá rồi, đúng kiểu kết thúc viên mãn tôi thích.”

“Cảm ơn cô, Lili.”

Cô gái vung tay, hào sảng nói: “Không cần khách sáo.”

Bên ngoài thần điện vẫn rộn vang tiếng hoan hô, mọi người ăn mừng Cây Sinh Mệnh phục sinh, ăn mừng Tarvia sẽ giành chiến thắng.

Lê Lễ nhìn bầu trời xanh và những gương mặt ngập tràn hy vọng, trong mắt cô cũng ánh lên nụ cười.

【Lili, xin chào】

【Hệ thống đã kết nối thành công, có muốn trở lại Tân Thế Giới không?】

Toàn bộ người chơi Tarvia đều cùng lúc nhận được thông báo từ hệ thống. Ánh cười trong mắt Lê Lễ càng rực rỡ, cô chọn: “Có.”

Tân Thế Giới non nước hữu tình, xuân về rực rỡ, tràn trề sinh khí, người chơi ai nấy đều hăng say dùng đủ loại kỹ năng độc lạ để xây dựng cơ sở hạ tầng.

Rất nhiều gương mặt quen thuộc nhìn cô cười, vẫy tay chào cô.

Giọng hệ thống lại vang lên bên tai:

【Trò chơi sinh tồn đã hoàn thiện】

【Chào mừng đến với Tân Thế Giới】