Công Kích Có 1 Điểm, Tôi Sống Sao Trong Trò Chơi Sinh Tồn Đây?

Chương 87



Mặc Triết muốn thảo luận về chủ đề sâu xa xoay quanh nguồn gốc của năng lực, nhưng Lê Lễ thì chẳng hứng thú gì với mấy chuyện linh tinh đó.

“Tôi chỉ là kẻ sử dụng năng lực mà thôi, chẳng biết gì về hệ thống năng lượng cả.” Cô nhích người một chút, nhưng lại được Mặc Triết nhắc nhở một cách thân thiện:

“Tốt nhất cô đừng cử động mạnh, vòng cổ và ghế là một bộ, rời khỏi ghế sẽ bị dòng điện phát ra giật c.h.ế.t ngay lập tức.”

Lê Lễ: “……”

May mà chưa hành động liều.

Nói thật thì, cô không nghĩ Mặc Triết đang dùng biện pháp tu từ phóng đại khi nói “giật chết”.

Mặc Triết ngồi ngay bên cửa khoang, Lê Lễ không nắm chắc phần thắng nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi phát hiện Mặc Triết chỉ chuẩn bị một chiếc vòng cổ hạn chế mà không trói tay chân cô lại, Lê Lễ cũng ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, giữ mạng cho chắc.

Không bàn đến suy nghĩ trong lòng, Lê Lễ cau mày nhìn về phía Mặc Triết, vẻ mặt như cực kỳ bất mãn: “Vậy ra ông bắt tôi chỉ để làm nghiên cứu? Bọn tôi đã làm biết bao điều cho thế giới này, ai nấy đều biết ơn và xem chúng tôi là anh hùng cứu thế, vậy mà ông lại hèn hạ bắt siêu năng giả về để làm nghiên cứu, hoàn toàn không coi trọng những cống hiến to lớn của bọn tôi!”

“Vu oan ngược à.” Giọng Mặc Triết không rõ vui buồn: “Tuy tôi không biết tại sao cô muốn phá hoại cỗ máy thời gian, nhưng ít ra cô cũng tin là nó đã được chế tạo thành công. Thôi thì tôi cứ để mặc cho cô tiếp tục làm loạn.”

Lê Lễ phối hợp tỏ vẻ chấn động, như thể kinh ngạc vì Mặc Triết đã đoán trúng mục đích thật sự của mình.

Mặc Triết nói đến đây, giọng điệu như mang chút tiếc nuối, lại như có phần thương hại: “Tôi đã công bố việc này ra thiên hạ từ lâu, chỉ tiếc là người tin thì chẳng có bao nhiêu, thật là ngu dốt và vô tri!”

Lê Lễ bị đ.â.m trúng, im lặng một cách chân thành trong chốc lát.

“Trước khi vaccine lần này được nghiên cứu thành công, tôi đã bao lần đảo ngược thời gian để cứu vãn tình thế, mới đổi lấy được thành công này. Là các người cướp mất thành quả của tôi, nhận lấy vinh quang không thuộc về mình.”

Lê Lễ kinh ngạc hỏi: “Ý ông là thế giới này thật sự đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi?”

Mặc Triết có vẻ hơi được làm cho vui vẻ, “Xem ra khi cô tin vào sự tồn tại của cỗ máy thời gian, cô cũng đã suy đoán ra điều này rồi.”

Ông ta thao thao bất tuyệt kể về mỗi lần mình cứu lấy thế giới vào khoảnh khắc cuối cùng ra sao, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cỗ máy thời gian phía sau, khẽ lẩm bẩm: “Đây là một kỳ tích vĩ đại chưa từng có, mà tôi chính là người phát minh ra nó.”

Lê Lễ ngồi trên ghế như con chim bị nhốt trong lồng, nhưng miệng thì vẫn buông lời khiến người ta tức giận: “Vậy ra việc duy nhất ông làm qua lại chỉ là ngạo mạn đảo ngược thời gian, suy cho cùng, siêu năng giả chúng tôi mới là người thực sự cứu thế, kẻ giả tạo chính là ông.”

Gào thét chẳng qua cũng chỉ là dấu hiệu của kẻ hết đường xoay xở.

Mặc Triết khẽ cười khẩy, không để tâm quá nhiều.

Ông ta biết rõ bản thân không phải đối thủ của mấy kẻ siêu năng lực, vốn dĩ cũng không định đối đầu chính diện.

Sau khi thỏa mãn được cơn thèm khát thổ lộ, Mặc Triết ung dung đứng dậy từ sau bàn làm việc, định lấy máy đo năng lượng ra dùng lên người Lê Lễ, tiếp tục nghiên cứu đề tài về siêu năng lực.

Mà lúc này, Lê Lễ cụp mắt xuống, từ tốn ném thiết bị định vị đang giấu trên người vào trong khoang của cỗ máy thời gian.

Một tiếng vang nhẹ khẽ phát ra, Mặc Triết quay đầu lại, chỉ thấy Lê Lễ giống như đang có rận bò đầy người mà cứ ngọ nguậy mãi trên ghế, muốn đứng lên nhưng lại e dè điều gì đó, miệng không ngừng phát ra mấy tiếng lí nhí lầm bầm.

Lờ mờ có thể nghe ra đang chửi ông ta.

Cùng lúc đó, trong hành lang đối diện với viện nghiên cứu, Lê Thư đã nghe được những tiếng lầm bầm trong kênh tổ đội và xác nhận được: thiết bị định vị đã được đưa vào cỗ máy thời gian thành công.

Cô giương cung nhắm vào điểm đỏ hiển thị trên bản đồ, kéo căng dây cung.

Chiếc cung trên tay là loại cung tích lực mà cô từng mở ra, kéo càng lâu thì tiêu hao tinh thần càng nhiều, nhưng sức công phá cũng càng lớn. Mà điều duy nhất cô không thiếu, chính là điểm tinh thần.

Phòng thí nghiệm của Mặc Triết nằm ở trung tâm tầng ba, mũi tên này phải xuyên qua nhiều lớp tường mới b.ắ.n trúng cỗ máy thời gian, dù thế nào cũng sẽ có độ trễ, Mặc Triết chắc chắn sẽ kịp phản ứng.

Không ai biết lần b.ắ.n này có thành công hay không, nhưng chỉ cần dốc toàn lực làm là được, dù thắng hay thua.

Lê Thư bỗng nhiên buông dây cung.

Mặt đất xung quanh rung lên dữ dội, Lê Lễ vẫn ngồi im trên ghế mà mắng chửi.

Thiết bị trên tay Mặc Triết run lên, dù không rõ có chuyện gì đang xảy ra, ông ta vẫn lập tức phản ứng và quay đầu lao về phía cỗ máy thời gian.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một mũi tên ánh sáng lao đến như vũ bão, xuyên thủng lớp tường chống nổ của phòng thí nghiệm, thẳng tắp nhắm vào cỗ máy thời gian.

Mũi tên khi xuyên qua tường ít nhiều cũng bị giảm tốc. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Triết tung một cú đá, đạp thẳng chiếc ghế của Lê Lễ vào đường bay của mũi tên, cố giành chút thời gian, còn bản thân thì tăng tốc lao về phía khoang máy.

Chiếc ghế dưới m.ô.n.g Lê Lễ và Mặc Triết gần như đồng thời tiếp cận cỗ máy thời gian.

Khi Mặc Triết sắp chui vào khoang, mũi tên sáng cũng vừa đến trước n.g.ự.c Lê Lễ, ánh sáng rực rỡ đến mức khiến đồng tử cô như bị thiêu đốt.

Chưa nói đến việc kỹ năng trị liệu của cô hiện đang bị khóa, ngay cả không bị khóa thì với một mũi tên do chị ruột lv.50 b.ắ.n ra này, khả năng cao là toi mạng ngay tức khắc.

Bắn mũi đầu tiên, lại trúng luôn em gái ruột hả?

Lê Lễ bỗng thấy khó đoán tình hình sẽ phát triển theo hướng nào.

Nếu Mặc Triết nhanh hơn, cô và Lê Thư sẽ quay lại ngày đầu của phó bản, việc phá hủy cỗ máy thời gian lại càng khó hơn. Nếu Lê Thư nhanh hơn thì cô sẽ chết, sau đó phó bản thông quan.

Hai khả năng ấy lóe lên trong đầu cô, và trong khoảnh khắc, cô là người ra tay nhanh nhất — đặt tay lên cỗ máy thời gian.

Báo cáo, cô có một ý tưởng rất hay.

Đã chạm vào rồi, tức là của cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, phó bản sụp đổ thành vô số mảnh vỡ, Lê Lễ lơ lửng trong môi trường không trọng lực, một viên ngọc tròn to bằng quả bóng rổ mang theo độ nóng nhẹ rơi vào lòng cô.

Đây chính là phần thưởng truyền thuyết sau khi vượt qua phó bản — mảnh hạch tâm thế giới ư?

Về lý thuyết là vậy, nhưng theo trí nhớ của Lê Lễ, lần duy nhất cô từng thấy hạch tâm thế giới là khi Hứa An Ninh đại chiến Godzilla, rồi nhận được một viên ngọc tròn xanh lá to bằng quả bóng bàn.

Mảnh trong tay nặng không nhẹ, Lê Lễ nhét nó vào kho đồ hệ thống vốn đã gần chật kín.

Đến khi bàn chân chạm đất, cô đã đặt chân lên vùng đất của Tarvia.

Phó bản khu thử thách số 11 đóng lại khiến mức độ ô nhiễm ở khu vực này lập tức giảm đi vài mức, nhưng lại bị sương đen xung quanh tràn đến lấp đầy ngay sau đó.

Phía xa đã chìm vào bóng tối, tầm nhìn không đến trăm mét, như thể bị sương đen bao phủ hoàn toàn.

Cổng vào phó bản sau lưng đã hoàn toàn biến mất, những người chơi sống sót chưa kịp chuẩn bị gì đã bị ép rời khỏi phó bản, đồng loạt lên tiếng nghi hoặc:

“Thông quan rồi à?”

“Thật sự ra được rồi sao? Đây đúng là Tarvia à? Sao lại thảm thế này?”

“Hình như là thông quan rồi… Nhưng sao hệ thống không báo gì hết vậy?”

Không nghe thấy hệ thống thông báo “Người sống sót xx, bạn đã vượt qua phó bản thành công” thật sự khiến người ta cảm thấy không quen.

Lê Lễ giống như một cái máy lặp, liên tục gọi hệ thống, thế nhưng hệ thống hoàn toàn không có phản ứng. Hiển nhiên tình trạng này cũng xảy ra với những người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đa số người chơi bước vào phó bản này vẫn chưa rõ tình hình hiện tại của Tarvia, nhưng Lê Lễ đã biết trước khi vào rằng Tarvia sớm muộn gì cũng tiêu đời.

Hiện đã gần nửa tháng kể từ lúc cô vào phó bản, dường như Tarvia thật sự đã phát triển đến bờ vực sinh tồn.

Lê Lễ gọi Mạo Mạo ra, bảo nó thử kết nối với hệ thống.

Những người có thể vào được khu thử thách số 11 đều là người chơi kỳ cựu, vào lúc này cũng đã nhận ra điều gì đó.

Hệ thống... đã ngỏm rồi.

Vậy thì căn cứ người chơi còn tồn tại không?

Chẳng lẽ cũng đã bị nhấn chìm cùng con tàu khổng lồ Tarvia?

“Chúng ta... thất bại rồi sao?”

Không biết là ai lẩm bẩm một câu, đồng thời, phía trên tầng mây xa xa, một cái bóng đen khổng lồ với màu sắc còn đậm hơn cả sương mù đen xung quanh đang dần áp sát.

Nó to lớn đến mức mênh m.ô.n.g vô biên, nơi nó đi qua đều bị sương mù đen xâm chiếm.

Lê Thư bước đến bên cạnh Lê Lễ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Là nguồn ô nhiễm. Rào chắn phó bản cấp lv.5 của hệ thống đã vỡ rồi.”

Không ai biết rào chắn vỡ từ lúc nào, cũng không ai biết hơn hai mươi người chơi ít ỏi còn lại này liệu có phải là những người sống sót cuối cùng trên thế gian hay không.

Bốn phía im lặng như tờ, không ai có khả năng đối phó với thứ to lớn như thế này.

Nguồn ô nhiễm có sức mạnh hủy diệt cả một chiều không gian, vốn không nằm cùng chiều kích với người chơi.

Cái bóng khổng lồ dần dần bao phủ lên đầu mọi người, hai luồng ánh sáng đỏ sẫm như đôi mắt khóa chặt vào đám người dưới mặt đất, cảm giác áp lực vô hình nặng nề đến mức khiến người ta không thể đứng vững.

Khu vực mới vừa được dọn sạch lại nhanh chóng bị sương mù đen lấp đầy, màu sắc càng lúc càng đậm, đến mức giơ tay không thấy năm ngón, sinh mệnh của mọi người cũng bắt đầu rơi nhanh như tụt dốc.

Chiếc vòng cổ hạn chế năng lực trên cổ trong khoảnh khắc phó bản sụp đổ đã biến mất, Lê Lễ theo phản xạ kích hoạt kỹ năng hồi sinh, dựng lên một vùng không gian sạch sẽ cho hơn hai mươi người chơi còn lại.

Vùng lĩnh vực lấp lánh ánh sao trở thành ánh sáng ấm áp duy nhất giữa màu đen đặc sệt.

Không ai trong số họ cảm thấy an toàn bởi vùng không gian nhỏ bé này, ai cũng hiểu rõ trong lòng — nó nhiều lắm cũng chỉ có thể kéo dài cái c.h.ế.t thêm vài phút.

Luồng khí tức đến từ Cây Sinh Mệnh xuất hiện, hai luồng sáng đỏ sẫm trên trời như thể đã khóa chặt lấy Lê Lễ, bản năng sinh tồn của cô lập tức cảnh báo, khiến cô cảm thấy gai lạnh cả sống lưng.

Lúc này, Mạo Mạo cuối cùng cũng truyền đến phản hồi, hoảng hốt kêu lên:

“Kết nối được rồi, hệ thống hình như sắp c.h.ế.t rồi Lili! Nó hết năng lượng rồi!”

Dĩ nhiên Lê Lễ biết hệ thống hết năng lượng, dù sao thì đến cả nguồn ô nhiễm còn chạy ra ngoài rồi mà.

Nhưng chưa c.h.ế.t là được.

Chỉ số tinh thần bị tiêu hao từng giây một, Lê Lễ điên cuồng gọi hệ thống, cố khiến nó “trỗi dậy phút cuối”.

Chỉ hơn một phút ngắn ngủi trôi qua, nhưng lại vừa nhanh chóng vừa kéo dài bất tận.

Khi điểm tinh thần bị rút cạn, lĩnh vực như bong bóng xà phòng dễ dàng vỡ tan.

Sinh mệnh lại bắt đầu tụt dốc cực nhanh, những người chơi còn lại đều im lặng, không ai còn chút hy vọng nào.

Chỉ có Lê Lễ vẫn lầm bầm lảm nhảm, mồ hôi vã ra đầy trán:

“Hệ thống, hệ thống! Mi sắp c.h.ế.t rồi đó! Mau ra đây để bác sĩ Lê cấp cứu cho mi một cái!”

Trong số tất cả, Lê Lễ là một trong những người cấp thấp nhất, nên là người đầu tiên đối mặt với nguy cơ m.á.u về 0.

Lê Thư không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ nghĩ là cô sợ hãi, bèn vỗ nhẹ vai cô như để an ủi.

【Người sống... Lili, bạn... khỏe】

Giọng điện tử lạnh lùng không bao giờ thay đổi của hệ thống lần đầu tiên vang lên với giọng ngập ngừng như đang rất khó khăn.

Giờ phút này còn “bạn khỏe”, giờ cô sắp “không khỏe” đến nơi rồi.

“Thế giới còn thiếu bao nhiêu hạch tâm? Tôi có một mảnh đây.” Lê Lễ nói thật nhanh.

【Không...】

Không?

Không cái gì?

Không đủ?

Kệ nó!

Lê Lễ sốt ruột lôi ra một viên ngọc to như quả bóng rổ:

“Thế này đủ chưa?!”

Nhất Tiếu Hồng Trần

Hệ thống không trả lời có đủ hay không, chỉ có mảnh lõi trong tay Lê Lễ ngay lập tức biến mất không dấu vết.

Giữa cơn tuyệt vọng chờ đợi, hệ thống của các người chơi bất ngờ hoạt động trở lại với giọng máy móc vô cảm quen thuộc.

【Người sống sót xx, chào bạn】

【Thế giới đã được tái thiết thành công, có muốn trở về không?】

Quả thật là âm thanh như thiên sứ cứu độ.

Nhìn thấy thanh m.á.u tụt càng lúc càng nhanh, các người chơi còn chưa kịp nói gì đã vội vàng chọn trở về.

Mọi người lần lượt biến mất, chỉ còn Lê Lễ ở lại.

Chuyện của hai mươi mấy người chơi coi như đã xử lý xong, nhưng những người chơi khác, bao gồm cả toàn bộ dân cư Tarvia thì... đã tiêu đời.

Hai luồng ánh sáng đỏ sẫm kia dần dần hạ thấp, mang theo áp lực kinh hoàng mà đối mặt với Lê Lễ — người chẳng to hơn con kiến bao nhiêu.

Toàn bộ thế giới dường như sụp đổ theo từng giây m.á.u của Lê Lễ tụt giảm, chỉ đợi sinh mệnh cuối cùng biến mất, là hoàn toàn tan vỡ.

Lê Lễ khẽ cười lạnh, lôi cỗ máy thời gian vừa vặn chiếm hết không gian 2m x 2m của cô ra.

Trước khi cửa khoang đóng lại, cô ngạo nghễ giơ tay ra ngoài làm một động tác “thân thiện quốc tế”: “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ khốn! Cho mày nếm thử mùi vị của sức mạnh công nghệ nè.”