Tôi tự trấn an mình với cái suy nghĩ mong manh đó, chờ đợi mọi thứ sẽ trôi qua 1 cách nhanh chóng nhất.
Bỗng ánh đèn lại chập chờn rồi bật sáng trở lại. Mọi thứ vẫn bình thường như trước đó. Tôi lấy hết can đảm đứng dậy, đi lại gần song sắt. Vừa chạm vào cánh cửa, đột nhiên nó lay nhẹ rồi mở ra, cái tiếng ken két làm tôi ớn lạnh hết cả người.
“ Sao nó lại mở vầy nè?”
Ló đầu ra ngoài xem xét, tất nhiên là không có gì cả. Quay qua quay lại, không có ai ngoài tôi và anh công an kia, nhưng sao tôi vẫn nghe tiếng thở khò khè đó vậy? Bất giác, tôi ngửa mặt nhìn lên, và bên trên…trống không. Chỉ là những mảng tường bị thấm nước, loang lỗ thành những hoa văn quái dị. Không khí có vẻ ẩm thấp hơn, nước rỉ ra từ vách tường, chảy tràn ra mặt đất. 1 mùi tanh tưởi, hôi thối bốc lên nồng nặc khiến tôi không thể chịu nổi mà chạy đến chỗ anh công an, lay mạnh:
– Cán bộ ơi…dậy đi. Cán bộ ơi…
Không biết từ lúc nào mà cả người anh ta đã ướt sũng cái thứ nước kỳ lạ kia. Nó dính bết, nhớp nháp như…nước miếng. Đột nhiên, cả người anh ta rũ xuống. Các bộ phận trên cơ thể dần tách ra, rơi lộp bộp xuống đất. Tôi kêu lên 1 tiếng kinh hoàng rồi té bật ra sau, trố mặt nhìn cơ thể anh ta dần tan rã đến khi chỉ còn là 1 vũng máu.
Cả căn phòng bắt đầu rung lên, biến dạng. Đồ vật tan chảy ra rồi hoà lại với nhau, xung quanh chỉ còn 1 màu đỏ thẫm. Tôi lật đật ngồi dậy chạy nhanh ra cửa để thoát thân. Vừa đặt chân ra ngoài, không gian biến đổi đến không còn nhận ra được nữa. Nó méo mó, xoắn lại với nhau thành 1 hình trôn ốc, không còn đường để chạy nữa. Ngay khi đó, tôi cảm nhận được có 1 ánh mắt đang nhìn mình trừng trừng ngay từ phía sau lưng.
Tôi khuỵu xuống, tay chân mất hết sức lực ngay khi quay lại. 1 con mắt đỏ ngầu, long lên sòng sọc đang nhìn mình, cùng cái miệng đầy răng nhọn đang mở to hết cỡ. Là chị ta, người phụ nữ đó…. Chuyện này đang quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Làm sao có thể tin được là mình vừa chạy ra khỏi….cái miệng của chị ta chứ…
Ưmmmm…..ưh..m….tiếng rên rỉ khàn đục đặc trưng của chị ta lại vang lên.
Cơ thể tôi cứng đờ…đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn chị ta dần tiến đến sát người mình…..
…..
– Nè…dậy đi…Hùng!
Tôi mở bừng mắt khi nghe ai đó gọi tên mình. Mồ hôi ướt đẫm người, đầu óc vẫn còn nhớ như in cảnh tượng kinh dị vừa rồi. Anh công an viên đang đứng bên cạnh tôi, vẫn chiếc nón đội che nửa gương mặt 1 cách bí ẩn:
– Mơ cái gì mà ông rên rỉ ghê vậy?
Hơn 1 phút trôi qua, tôi mới biết ra vừa rồi chỉ là tôi đã cơn ác mộng. Tôi nhìn anh ta với đôi mắt đờ đẫn, giọng chán chường:
– Không có gì đâu cán bộ…chỉ là…ác mộng thôi…
Chợt anh ta cúi xuống và mở khoá còng tay trong sự ngạc nhiên của tôi. Miệng nở nụ cười nhẹ, anh ta nói:
– Dù không đúng hoàn cảnh lắm…nhưng có thể xem là tui đã cứu bạn rồi nghe!
Cách xưng hô này….tôi reo lên:
– Phong…là ông hả?
Nam Cung Tư Uyển
Vừa nói, tui vừa liếc nhìn bảng tên đang đeo trên n.g.ự.c Phong. Trên đó là 1 cái tên khác hoàn toàn. Thắc mắc, tôi liền hỏi:
– Ủa, ông đâu phải tên Phong?
– Suỵt…nói nhỏ thôi, tui không muốn người ta biết tui và bạn quen biết nhau! Tui đã nhờ 1 luật sư quen đến bảo lãnh cho bạn. Giờ bạn ra quán cafe gần đây, ăn uống gì đó rồi đợi tui nghen. Tui sẽ giải thích sau! – Phong thì thầm.
Sao cũng được. Miễn là nhanh chóng rời khỏi cái buồng giam tù túng lạnh lẽo này. Vả lại, cái bụng tôi bắt đầu reo lên biểu tình dữ dội vì qua nay chưa có ăn gì rồi. Tôi theo vị luật sư bước ra ngoài, ánh nắng mặt trời, không khí thoáng đãng là tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chia tay vị luật sư, tôi đi vào quán cafe sang trọng, nơi Phong hẹn để gặp mặt. Sau khi ăn uống no nê thì nó cũng vừa tới. Phong không còn mặc bộ đồng phục công an chỉnh tề, uy nghiêm như lúc nãy mà thay vào đó là hình dạng 1 thanh niên lôi thôi, lết thết tối hôm trước. Đợi nó ngồi xuống ghế, tôi liền nói ngay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– Vậy ông là…công an hả? Tui không ngờ luôn đó.
Phong cười lớn:
– Sao, bạn thấy tui hoá trang giỏi không?
– Số 1 luôn….
Tôi hạ giọng, ra vẻ biết ơn:
– Cám ơn ông đã tin tui!
– Sau những gì đã xảy ra tối hôm qua….bạn nghĩ tui có thể không tin bạn sao? – Phong đáp.
Cả 2 im lặng khi nhắc lại những việc kinh hoàng đã xảy ra. 1 lúc sau, tôi băn khoăn hỏi:
– Sao ông phải giả dạng như vầy?
Phong đưa mắt nhìn xung quanh, rồi kế sát gần tôi, giọng ra vẻ nghiêm trọng:
– Không giấu gì ông. Tui đang theo dõi 1 vụ mất tích của 28 người cách đây 2 năm. Đây là vụ lớn đầu tiên của tui nên tui phải cố gắng làm cho thật tốt.
– Vậy cuốn nhật ký tối hôm qua chính là ông tìm ra sao?
Phong uống 1 ngụm cafe, rồi trả lời:
– Đúng vậy. Sau khi quay lại phòng giám sát, tôi đã lấy chiếc chìa khoá đó tra thử vào mọi ổ khoá trong phòng. Và may mắn là nó phù hợp với cái hộc bàn…
– Chậc…- tôi chắt lưỡi- manh mối nằm ngay trước mắt mà bấy lâu nay tôi lại không biết mới đau chứ!
Phong cười nhẹ:
– Cuộc sống là vậy mà. Đôi khi sự thật nằm rành rành trước mắt, nhưng bản thân người trong cuộc lại chẳng bao giờ có thể tìm ra..
– Vậy giờ ông định làm gì tiếp theo? – tôi hỏi.
Đăm chiêu suy nghĩ, Phong nói:
– Trong nhật ký không hề viết cuối cùng nghi lễ có thành công hay không. Nhưng với những gì đang tồn tại ở khu chung cư đó…thì có lẽ nó đã thất bại rồi. Và những người tham gia nghi lễ đều đã biến mất. Tui đoán họ đều đã chết, và xác thì đã được ai đó giấu đi ở 1 nơi nào đó trong toà nhà.
– Vậy theo ông ai là người viết cuốn nhật ký này? – tôi hỏi tiếp.
– Bất kỳ ai trong 31 người có mặt vào thời điểm đó..- Phong đưa tay vuốt càm ra vẻ suy tư, rồi nói thêm- cũng có thể là 1 người khác…
– Ý ông là….bà lão sống ở tầng 4?
Phong gật đầu, rồi chốt 1 câu:
– Tụi mình phải quay lại đó…lần này phải tìm gặp cho được bà ta!