Cổng Linh Hồn

Chương 13



– Ông nói sao… Quay lại đó lần nữa? – Tôi nói lớn.

Phong đưa ngón tay lên miệng, nhăn nhó:

– Trời ơi, nhỏ nhỏ cái miệng dùm tui. Bạn muốn người ta chú ý hả?

Tôi cười ngượng ngùng, và cảm thấy hơi xấu hổ khi phát hiện ra khách trong quán đều đồng loạt quay lại nhìn. Hạ giọng thấp nhất có thể, tôi thì thào:

– Ông nghĩ sao mà kêu quay trở lại đó? Khó khăn lắm tui với ông mới thoát ra được mà bây giờ lại…

– Nhưng chỉ có như vậy, mình mới có thể tìm ra được chân tướng sự thật! Như vậy mới có thể giải oan cho bạn chứ – Phong cố gắng giải thích – Hơn nữa…Bạn muốn cả đời sẽ bị con quỷ đó đeo bám sao? Bạn không muốn thoát khỏi nó hả?

Những câu nói của thằng Phong đã đánh trúng vào thực tế mà tôi đang gánh chịu. Nó nói đúng. Chính cơn ác mộng tối hôm qua đã chứng minh rằng…tôi không thể nào thoát khỏi chị ta, dù là trong giấc ngủ. Nhưng sự thật là khu chung cư đó vô cùng nguy hiểm. Làm thế nào biết được là lần này, tôi và nó có may mắn sống sót để quay lại nữa hay không?

Phong như hiểu suy nghĩ của tôi, nó liền nói:

– Có phải bạn đang lo sợ sẽ lại gặp người phụ nữ kia không?

Tôi ậm ừ, chưa kịp trả lời thì nó nói tiếp:

– Yên tâm. Lần này mình sẽ chuẩn bị thật kỹ trước khi đến đó.

– Ý ông là sao? – Tôi thắc mắc.

Phong lấy trong túi áo ra 1 mẩu giấy nhỏ, nói như tự sự:

– Bạn biết đó…tui là công an, là người đại diện cho pháp luật. Nên bản thân sẽ không bao giờ tin vào mấy cái trò mê tín dị đoan, mà chỉ tin vào khoa học. Cứ nghĩ là không có chuyện gì mà khoa học không thể giải thích được…

Ngưng câu nói, nó đưa mắt nhìn vào địa chỉ được ghi trên mẩu giấy rồi thở dài:

Nam Cung Tư Uyển

– Sự việc này đã vượt quá những quy tắc khoa học thông thường rồi. Tui chỉ không ngờ rằng…..1 ngày nào đó, tui lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của ông ta…

– Ông nói ai…? -tôi hỏi

Phong không trả lời, nhưng tôi nhìn thấy trong ánh mắt của nó có 1 chút gì đó ngại ngùng. Phong gọi tính tiền, sau đó lấy xe chở tôi đến chỗ địa chỉ trên. Chạy thật lâu trên những con đường đông đúc, đầy khói bụi xuyên qua thành phố, chúng tôi đã ra đến ngoại ô. Ở đây dân cư đã thưa thớt hơn. 2 bên đường là những hàng cây xanh mát, chạy dọc theo những khoảnh đất trống trãi. Không khí ở đây thoáng đãng hơn trong thành phố rất nhiều, khiến tôi tạm thời quên đi những chuyện kinh khủng đang xảy ra với bản thân.

Quẹo vào 1 con đường nhỏ, cuối đường là 1 căn nhà cấp 4 lụp xụp với mái tôn rỉ sét, lớp vôi trên tường bong tróc loang lỗ. Bất giác, tôi cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Nhưng quay lại thì chỉ thấy những tán cây rậm rạp che phủ 2 bên đường.

– Lạ thật…- tôi lẩm bẩm.

– Bạn xuống đi. Tới rồi! – Phong ra hiệu.

Dựng xe trước nhà, nó đẩy cánh cửa ra và dắt tôi vào bên trong:

– Nhà của ông hả? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Không…- Phong lắc đầu.

Trong nhà tối om, hầu như tất cả những cánh cửa đều đóng kín. Chỉ có duy nhất 1 cái quạt thông gió trên mái nhà là nơi để ánh sáng lọt qua. Cách bày trí trong này cũng rất kỳ lạ. Những tấm vải màn màu đỏ , bùa vàng treo khắp nơi. Bàn thờ thì đủ các loại thần thánh mà lần đầu tiên tôi mới được nhìn thấy. Đối diện bàn thờ là vài tấm đệm nhỏ được xếp ngay ngắn. Tôi nhìn dáo dác xung quanh, rồi khều thằng Phong nói nhỏ:

– Ê…tui thấy ở đây giống chỗ của mấy ông thầy bói hay thầy pháp gì quá vậy?

– Ừ…nó đó!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói đoạn nó đi ra phía sau. Ở đó có 1 cái bàn thờ khác nhỏ hơn. Trên đó có vài tấm hình thờ trắng đen và 1 tấm hình màu của 1 người đàn bà khoảng hơn 40 tuổi. Nó đốt 3 nén nhang, rồi đứng trước bàn thờ mà lạy.

Tôi nhìn ra gương mặt nó thoáng buồn, pha lẫn 1 chút tiếc nuối. Tôi tò mò:

– Người đàn bà này là ai vậy?

– Là….

Phong chưa kịp trả lời, thì có tiếng động phía sau lưng. 1 giọng nói ồm ồm vang lên:

– 2 cậu tìm ai?

Đó là 1 người đàn ông trung niên, gương mặt góc cạnh với nước da ngăm đen. Ông ta ăn mặc đơn giản với 1 chiếc áo sơ mi màu xanh da trời và 1 cái quần tây đen bạc màu. Gương mặt ông ta thoáng biến sắc ngay khi nhìn thấy tôi và Phong. Giọng Phong lạnh lùng:

– Ông vẫn khỏe chứ, ông 2?

Người đàn ông trả lời có vẻ gượng gạo:

– Con…con về thăm ba hả Phong?

Trời đất! Đúng là thế gian này chuyện bất ngờ không hề thiếu mà. Hóa ra người đàn ông đang đứng trước mặt tôi chính là ba ruột của thằng Phong. Sao nó không nói với mình từ đầu vậy kìa?

Nhưng tôi chợt hiểu ra, nó có lý do để tránh nói về chuyện này. 2 cha con chỉ đứng im lặng nhìn nhau, không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Chợt, Phong chỉ vào người đàn ông, nhìn tôi rồi nói giọng mỉa mai:

– Đây là thầy 2 Đạo…chuyên gia bắt ma, trừ quỷ, ếm bùa, gọi hồn….

Ông Đạo nhìn tôi, cười cười:

– Chú không giỏi đến vậy đâu! – đoạn ông ra hiệu -2 đứa ra bàn ngồi uống nước rồi nói chuyện!

Ông 2 dắt chúng tôi đến 1 chiếc bàn phía góc nhà, rồi rót 3 ly trà. Vừa ngồi xuống, Phong liền đi thẳng vào vấn đề:

– Chúng tôi cần vài đạo cụ trừ tà…ông có thể giúp không?

– Con…đã tin là thế giới này tồn tại ma quỷ rồi sao? – Ông Đạo hỏi lại.

Phong gạt ngang:

– Chuyện đó ông không cần quan tâm!

Thấy thái độ của Phong, tôi liền can ngăn:

– Nè…tui không biết chuyện của gia đình ông thế nào…Nhưng dù sao đây cũng là ba ông. Hơn nữa, mình đang có chuyện cần nhờ vả mà… Ông khó chịu thì đi ra ngoài đi, để tui nói chuyện!

Phong thở hắt ra, rồi đứng dậy bỏ ra ngoài. Ngó thấy ánh mắt buồn bã của ông Đạo, tôi liền lãng sang chuyện khác:

– Chú 2…thật ra chuyện này là của con. Con rất cần sự giúp đỡ của chú!

Ông Đạo cười nhẹ:

– Có chuyện gì, con cứ nói đi. Giúp được thì chú sẵn lòng.

Sau đó tôi kể tường tận tất cả những chuyện đã xảy ra cho ông Đạo. Mặt ông tái nhợt khi nghe tôi nói về nghi lễ được viết trong cuốn nhật ký, ông lẩm bẩm:

– Không lẽ nào…là nó sao?