Cổng Linh Hồn

Chương 14



Nhìn gương mặt biểu lộ sự khó hiểu của tôi, ông Đạo cho biết nghi lễ trừ tà này đã có từ xa xưa, và nó cực kỳ nguy hiểm. 1 khi đã bắt đầu thì phải làm cho đến khi hoàn thành. Trong quá trình thực hiện, người tham gia sẽ bị hành hạ về cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì vậy, chỉ cần 1 người không chịu đựng nổi sự đau đớn tột cùng đó mà dừng lại giữa chừng, thì tất cả những người còn lại sẽ bỏ mạng. Cho nên rất ít thầy pháp dám sử dụng cách làm này, vì chính bản thân họ cũng sẽ không đảm bảo mạng sống của mình. Ông Đạo nói thêm:

– Theo như những gì đang xảy ra ở khu chung cư đó…thì nghi lễ không phải là thất bại, mà đúng hơn là đang bị tạm ngưng do có 1 người nào đó bỏ cuộc. Điều đó đã gây nên cái c.h.ế.t cho 30 người còn lại, trong đó…có 2 vợ chồng Huy và Thùy. Linh hồn họ đã bị mắc kẹt ở đó, thêm việc không được cúng kiến, oán khí chồng chất lâu ngày sẽ biến thành cô hồn, quỷ đói…

Nghe đến đây, tôi rùng mình vì đã biết được… 2 ác quỷ luôn đuổi theo tôi là ai rồi. Tôi lo lắng hỏi:

– Vậy có cách nào để…giải quyết chuyện này không chú?

– Chỉ có 1 cách duy nhất – ông Đạo giọng ôn tồn – là phải để cho nghi lễ được tiếp tục và hoàn thành. Phải tìm cho ra kẻ đã bỏ cuộc năm đó, và ép hắn phải thực hiện cho xong nghi lễ. Có như vậy thì linh hồn những người kia mới có thể siêu thoát.

Hoàn toàn bế tắc. Làm sao tôi có thể biết được kẻ sống sót duy nhất năm đó là ai chứ? Tôi vò đầu bứt tai, cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Phong đứng bên ngoài nãy giờ đã nghe hết mọi chuyện, nó đi vào, đặt tay lên vai tôi an ủi:

– Bạn yên tâm. Miễn là người đó vẫn còn sống, thì chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra thôi!

Chợt nhớ ra điều gì đó, Phong lấy trong túi xách ra bảng cầu cơ rồi để xuống bàn. Nó nhìn ông Đạo rồi nói:

– Vật này do tôi lấy ở khu chung cư…Nó có thể giúp ích gì không?

Ông Đạo trầm ngâm:

– Dùng bảng cầu cơ sao? Đây cũng là 1 cách để liên hệ với người chết…Nhưng nó chỉ có tác dụng khi ở nơi có linh hồn hiện diện thôi…

Rầm….

Ông Đạo chưa nói hết câu, thì đột nhiên cánh cửa nhà đang mở liền đóng lại 1 cái thật mạnh làm tôi xém rớt tim ra ngoài. Trời đang nắng chang chang, thì mây đen từ đâu kéo đến khiến cho căn nhà đã tối lại càng thêm u ám. Bên ngoài, những cơn gió dữ tợn thổi vút qua, tạo nên những tiếng hú kinh người.

Nam Cung Tư Uyển

Cả 3 đang hoang mang chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thì tôi chợt thấy 1 hiện tượng quái dị xuất hiện…

– Coi kìa!

Tôi trố mắt, tay chỉ vào con cơ, nó đang tự ý chuyển động mà không hề có 1 tác động nào từ bên ngoài. Ông Đạo có lẽ cũng đã quen với chuyện này, liền cất giọng bình tĩnh:

– Cho hỏi…Là ai đang ở đây vậy?

Con cơ ngưng lại 1 chút rồi chậm rãi di chuyển vào những chữ cái: H….U….Y

Là Huy…Tối hôm trước không phải hắn đã tan biến cùng với thằng nhóc, con trai hắn rồi sao? Lẽ nào hắn vẫn còn vương vấn chuyện gì đó….

Dường như chỉ chờ có vậy, ông Đạo liền hỏi tiếp:

– Là cậu chủ động tìm chúng tôi. Có phải…cậu có chuyện gì muốn nói không?

Con cơ lại tiếp tục di chuyển, cả 3 dán mắt vào bảng cầu cơ, nín thở hồi hộp chờ đợi từng chữ cái mà con cơ đi tới.

C..H..A..Y…Đ..I….

Hắn ta kêu chúng tôi chạy…nhưng tại sao phải chạy chứ? Phong không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, nó hỏi lớn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

– Anh cho tôi biết, là ai đã gây ra chuyện này?

Bảng cầu cơ chợt rung lên 1 cách dữ dội, con cơ chạy loạn xạ thành 1 vòng tròn, tiếng ma sát kêu lên rin rít vô cùng nhức tai. Liền sau đó là tấm bảng nứt ra, rồi bể thành từng mảnh trong sự kinh ngạc của chúng tôi.

Sột…..

Có tiếng động… Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên mái tôn. Ông Đạo đi đến chỗ công tắc đèn và bật nó lên….

Nó không hoạt động….Ông Đạo đành thắp đỡ cây đèn dầu chỗ bàn thờ để lấy ánh sáng. Nhưng ngay cái khoảng khắc ánh sáng vừa le lói, thì chúng tôi điếng hồn khi nhìn thấy 1 bóng người treo mình ngay giữa phòng, chính xác là giữa tôi, Phong và ông Đạo….

– Ch….ch…- Phong lắp bắp.

Ngay lập tức, tôi bụm chặt miệng thằng Phong lại, rồi nhìn qua ông Đạo ra dấu im lặng. Là chị ta…

Ư…mmh….ưm..hh…

Đầu chị ta lắc lư liên tục, xoay qua xoay lại như không có xương, mái tóc dài rũ xuống gần chạm đất để lộ ra khuôn mặt càng lúc càng ghê rợn. Ông Đạo nhướng mắt nhìn tôi như muốn hỏi: “Là nó đúng không?”. Tôi thì gật gật đầu, mắt vẫn mở trừng trừng vì sợ hãi.

Ông Đạo nhẹ nhàng để cây đèn dầu xuống, sau đó lấy ra 1 lá bùa và 1 cây đoản kiếm bằng gỗ màu nâu trên bàn thờ, rồi niệm lẩm bẩm 1 cái gì đó….tất nhiên là trong im lặng. Vừa xong, ông trừng mắt rồi bất ngờ đ.â.m 1 nhát ngay giữa n.g.ự.c người phụ nữ.

G…á……rrrr……

Chị ta ré lên 1 tiếng đau đớn. 1 làn khói màu đen kêu lên những tiếng xì xì kèm theo đó là mùi cháy khét bốc lên nồng nặc. Chị ta quơ quào đôi tay xương xẩu rồi chụp lấy người ông Đạo rồi kéo ông lại gần hàm răng sắc nhọn của mình. Ông Đạo toát hết mồ hôi, gồng sức chống lại với tất cả sức lực, nói lớn:

– 2 đứa chạy đi…Thứ này chỉ có thể cầm chân nó 1 chút thôi!

Tôi vừa định kéo tay thằng Phong thì nó liền giựt mạnh tay ra:

– Còn ông thì sao? Định c.h.ế.t để trốn tránh tội lỗi mà ông đã gây ra cho…. mẹ tôi à!

Ông Đạo thở hổn hển, gương mặt đỏ lên vì phải gồng sức quá lâu. Ông cười nhẹ:

– Yên tâm đi con trai! Ba mày không c.h.ế.t dễ dàng vậy đâu. Mấy loại ma quỷ này sao làm khó ba được chứ, 2 đứa ở đây chỉ làm vướng tay vướng chân thôi…- đoạn ông hét lớn – Chạy đi!

Tiếng hét làm thằng Phong như bừng tỉnh. Trong 1 giây, hình như tôi thấy nó đang muốn khóc thì phải. Rõ ràng là nó vẫn rất thương ông Đạo, vì 1 lý do nào đó mà nó mới trở nên căm ghét ông ta như vậy.

Grrr…áaa….

Người phụ nữ lại gào lên dữ dội. Tôi tếu táo cùng Phong chạy ra cửa. Nhưng…bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời tôi…bây giờ mới xuất hiện…

Cánh cửa vừa mở ra. Trong khung cảnh mưa gió mịt mù, 1 ánh chớp xẹt ngang bầu trời làm lộ ra gương mặt vô cùng quen thuộc của 1 người đàn ông. Anh ta nhếch mép cười:

– Chà chà….công nhận em trai sống dai thật đó….

Tạch…tạch…tạch…

Cơ thể tôi co giật liên hồi, 1 dòng điện chạy từ n.g.ự.c rồi lan nhanh ra khắp cơ thể. Thằng Phong thì gục xuống ngay bên cạnh ngay khi tôi nhận ra 1 cái kềm điện đang dí chặt vào giữa n.g.ự.c mình. Đầu óc tôi tê dại đi, mắt mờ dần, cơ thể mềm nhũn không thể đứng vững được nữa. Trước khi bất tỉnh, tai tôi chỉ còn nghe được câu hỏi phát ra từ ông Đạo:

– Cậu….là ai?