Cánh cửa sắt mở ra, liền theo đó là tiếng ken két vang lên vô cùng nặng nề. Phong rọi đèn pin xung quanh, ông Đạo đi sát ngay sau lưng nó. Cả 2 từ từ bước vào cái không gian u tối, tĩnh mịch không 1 chút ánh sáng của khu chung cư, rồi tiếp tục đi vào phòng giám sát.
– Đợi chút!
Phong nói khẽ rồi đi lại chỗ bàn làm việc:
– May quá…nó vẫn còn ở đây!
Cất cuốn nhất ký vào túi xách đang đeo trước ngực, Phong nói:
– Đây là 1 trong những bằng chứng quan trọng để vạch tội hắn ta.
Chợt, căn phòng đang tối om thì bật sáng khiến 2 người thoáng giật mình. Ánh sáng xanh lục phát ra từ chính những màn hình Cam trước mặt, tất cả đều chiếu 1 khung cảnh giống nhau. Dù chỉ mới ở đó 1 lần, nhưng Phong cũng không thể nào quên được cái thứ ánh sáng nổi bật, khác biệt với hầu hết mọi khu vực trong tòa nhà này…thang máy!
Đúng vậy, nơi Phong đang nhìn thấy chính là cảnh trong thang máy. Có 3 người, góc quay chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau lưng, nhưng Phong cũng đã đoán biết được họ là ai.
– Đó có phải là…? – Ông Đạo hỏi.
– Đi thôi!
Phong ra hiệu ngay khi đèn báo trên bảng điều khiển nháy sáng ở nút G và cửa thang máy mở ra. Dẫn ông Đạo theo lối đi ẩn ngay trong phòng giám sát, cả 2 cuối cùng đã xuống được tầng hầm. Khung cảnh mập mờ, nhấp nháy sáng tối 1 lần nữa lại hiện ra trước mắt Phong. Dò dẫm từng bước thận trọng, Phong chú ý quan sát tất cả mọi căn phòng mà mình đi qua. Ông Đạo mới lần đầu đến nơi này, cũng không tránh khỏi rùng mình:
– Nơi này oán khí nồng nặc quá…Ba có thể nghe tiếng than khóc văng vẳng khắp nơi…
Tất nhiên là 1 người thường như Phong thì không thể nào cảm nhận được những cái mà ông Đạo vừa nói. Nó im lặng…tiếp tục đi theo dọc hành lang, băng qua ngã rẽ chỗ thang máy, tiến đến lối đi về phía nhà xác.
Vừa đến đây, Phong chợt nghe có tiếng kêu la thất thanh vọng lại từ phía trước. Nó thốt lên:
– Giọng thằng Hùng…Nguy, hắn đã thực hiện nghi lễ rồi!
….
Tôi đau đến c.h.ế.t đi sống lại, cơ thể dường như đang bị đốt cháy bởi 1 ngọn lửa vô hình. Từng sợi gân, thớ thịt trên người như muốn nổ tung. Đứng bên ngoài, tôi vẫn nghe được giọng nói như đang trêu đùa của Tân:
– Cố lên em trai…chỉ 1 chút nữa thôi, em sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa đâu…
Nói rồi hắn bật cười điên dại. Tôi cắn răng chịu đau đến bật cả máu, cố gắng để thoát ra khỏi vòng tròn ….nhưng dường như có 1 sức mạnh nào đó muốn giữ tôi ở lại. Khi tôi ngẩng đầu lên, thì tôi bỗng nhìn thấy xung quanh mình có rất nhiều những màn sương trắng bay lơ lửng. Nó dần tụ lại thành hình dáng những con người với đôi mắt sáng rực, đồng loạt nhìn về phía tôi…
“Là họ….những linh hồn đó…Có lẽ họ không muốn chịu đọa đày nữa”
Suy nghĩ đó tự nhiên làm tôi cảm thấy không muốn kháng cự nữa. Tôi từ từ nhắm mắt lại và chờ đợi….
Tân đi về phía bà Chi, hắn lại vùi đầu vào lòng bà, thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– Nó đã bỏ cuộc rồi…Sắp đến lúc kết thúc rồi mẹ à!
– Hùng….
Tiếng kêu vang dội là của thằng Phong. Nó chạy tới ngay chỗ tôi hòng kéo tôi ra khỏi nghi lễ. Tân cũng đã nhận ra được sự có mặt của 2 cha con ông Đạo. Hắn ngay lập tức lao tới chặn Phong lại:
– Mày muốn cứu nó sao? Tao sẽ không để mày làm điều đó đâu!
Phong gằng giọng:
Nam Cung Tư Uyển
– Anh hãy dừng lại việc ác của mình đi! Nếu nghi lễ hoàn thành thì sao chứ? Anh nghĩ mình có thể đối mặt với tội lỗi của mình không?
– Chỉ cần mẹ tao không phải chịu đau đớn nữa… thì chuyện gì tao cũng có thể làm được…
Đoạn hắn trừng mắt nhìn Phong và ông Đạo, trong ánh mắt hiện rõ sự hiểm ác:
– Mà mày nghĩ rằng tao sẽ để tụi bây sống sót sau khi đã chứng kiến việc này sao?
Tân vừa dứt lời, thì 1 luồng hơi lạnh toả ra từ phía trên rồi từ từ bao trùm cả không gian. Khi Phong nhận ra cái hộp sắt đang nằm trên tay hắn thì đã quá muộn…
Tiếng bước chân cộp cộp phát ra từ trên trần nhà. Biết được chuyện gì sắp xảy ra, tôi cố sức gào lên:
– Chạy đi…chị ta tới rồi!
1 tiếng thét chói tai vang lên, rồi gương mặt kinh tởm của Thùy hiện ra rõ mồn một dưới ánh sáng lập lòe của những ngọn đèn cầy.
Thùy lao nhanh tới chỗ thằng Phong, đôi tay xương xẩu chụp lấy đầu nó và kéo sát đến cái miệng đầy răng nhọn đang mở ngoác ra. Bản thân là 1 chiến sĩ công an, tất nhiên là Phong cũng có kỹ năng phòng thân. Nó lập tức dùng tay đỡ lấy càm của Thùy, tay còn lại thì đẩy mạnh vào trán ngăn không cho cô tiến sát hơn nữa.
Nhưng sức người có hạn, Phong không thể nào cầm cự lâu hơn dưới sức mạnh áp đảo của Thùy, 1 linh hồn đã hóa thành ác quỷ. Ông Đạo nãy giờ đứng ngoài, ông không hề chú ý đến Thùy mà chỉ chú ý quan sát. Với kinh nghiệm trừ tà của mình ,ông thừa biết, đánh hồn thì phải đánh vào nơi mà nó được sinh ra. Và thể xác đó chắc chắn…. đang nằm trong cái hộp sắt vẽ đầy chú ngữ kia.
Lợi dụng lúc Tân đang đắc ý, ông âm thầm tiến sát và đá văng cái hộp ra khỏi tay hắn. Cái hộp vừa rơi xuống đất, chốt khóa bật mở thì cùng lúc cái đầu của Thùy cũng lăn lông lốc trên sàn nhà.
Không thể mất đi thứ “bảo bối” duy nhất của mình, Tân cũng hốt hoảng chạy đến cùng với ông Đạo, cả 2 giằng co lấy cái đầu lâu. Tân hét lớn:
– Tao cho mày chết!
Dứt lời thì hắn rút con d.a.o thủ sẵn ở thắt lưng mà đ.â.m liên tiếp vào người ông Đạo. Máu tươi dần chảy ra, biến cái áo sơ mi của ông thành 1 màu đỏ thẫm.
– Ba….Dừng lại đi thằng khốn nạn…
Phong gào lên thảm thiết nhưng nó chỉ có thể bất lực đứng nhìn vì bản thân vẫn đang bị Thùy giữ chặt. Mặc dù đầu óc đã dần mất đi ý thức do mất m.á.u quá nhiều, ông Đạo sống c.h.ế.t cũng nhất quyết không thả cái đầu ra. Ông nén đau lấy cây đoản kiếm đã yểm phép trong túi xách ra, rồi dồn lực đ.â.m 1 nhát chí mạng vào giữa hộp sọ.
Gr…rá..a.aaaa….