Cổng Linh Hồn

Chương 17: Kết Cục



Thùy gầm lên 1 tiếng và buông thằng Phong ra rồi giãy giụa trong đau đớn . Phong vừa thoát liền hối hả chạy đến chỗ ông Đạo, giọng nức nở:

– Ba….ba có sao không? Ba đừng có chết….

Ông Đạo nằm thở thoi thóp, nhưng vẫn cố gắng nói từng tiếng khó khăn:

– Ba không sao… Con…mau đi cứu thằng Hùng đi. Nghi lễ…sắp hoàn thành rồi.

Lúc này, linh hồn Thùy dần lấy lại được ý thức, cô ngay lập tức nhận ra ai mới là kẻ đã gây ra sự thống khổ cho mình suốt thời gian qua.

Sự oán hận dâng lên tới đỉnh điểm, Thùy hét lên bằng cái giọng khàn đục:

– Tao… lấy mạng mày!

Tân hốt hoảng lết hẳn về phía sau, đưa đôi mắt đáng thương quay nhìn về phía bà Chi:

– Mẹ….cứu con…cứu con…

Ngạc nhiên là khuôn mặt bà Chi hoàn toàn không biến sắc. Bà ta không có vẻ gì là thương xót hay muốn cứu Tân cả. Bà vẫn ngồi 1 chỗ, đưa đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn hắn rồi cười nham hiểm:

– Con nói con thương mẹ mà…hãy mau chóng kết thúc nghi lễ đi chứ!

Lời nói của bà như hàng vạn lưỡi d.a.o xoáy sâu vào tim Tân. Có lẽ hắn cũng không ngờ rằng…bà Chi lại có thể khoanh tay đứng nhìn cái c.h.ế.t đang tìm đến chính đứa con trai ruột của mình. Hắn đờ đẫn, mắt vẫn mở trừng trừng vì cú sốc quá nặng. Thùy lao đến như con thú bị bỏ đói lâu ngày, cắn sâu những chiếc răng nhọn vào cổ Tân và nhấc bổng lên. Cô lôi hắn ta đến chỗ vòng tròn nghi lễ, nhìn tôi rồi nói với giọng đau khổ:

– Xin lỗi cậu…

Câu nói khiến tôi bàng hoàng. Trong 1 giây, tôi đã cảm nhận được sự ăn năn mà linh hồn cô đã gây ra.

– Anh ơi…con ơi…em đến với 2 người đây…

Dứt lời thì Thùy dùng đôi tay xương xẩu của mình nắm lấy tôi rồi quăng mạnh về phía sau. Đoạn cô đặt Tân vào vị trí của tôi, còn bản thân thì đứng trên ngôi sao ở giữa. Tân không hề kháng cự nữa, hắn giờ đây đã nhận ra bản thân mình cũng chỉ là 1 con tốt thí…. 1 luồng sáng xanh phát ra xóa mờ cả tầng hầm, đâu đó có thể nghe được tiếng cười khoái trá, xen lẫn sự mãn nguyện của bà Chi. Nghi lễ trừ tà cách đây 2 năm cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi..

……

– Bà Chi…cũng là 1 linh hồn sao? Ý ông là…

Đang ngồi uống nước trong lúc đợi xe đến, tôi ngỡ ngàng khi nghe tin tức mà Phong thu thập được. Nó bưng ly café lên uống 1 ngụm nhỏ, đưa ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước, kể lại:

– Đúng vậy…Sau khi lục lại hồ sơ vụ cháy cách đây 30 năm ở bệnh viện tâm thần cũ, tên bà ta nằm trong số 31 nạn nhân đã chết…

– Như vậy là Tân chỉ đang bị sai khiến bởi 1 linh hồn hả? – tôi hoang mang.

Phong đốt điếu thuốc và rít 1 hơi dài. Nhìn làn khói mỏng manh bay lên, nó trầm ngâm:

– Có thể là vậy…hoặc đơn giản là do hắn bị ám ảnh về cái c.h.ế.t của mẹ mình….

Im lặng 1 hồi, Phong lãng sang chuyện khác:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

– Bạn quyết định về quê luôn hả? Suy nghĩ kỹ chưa đó?

– Ừ – tôi gật đầu – ở thành phố này…khó sống quá!

– Vậy con số nợ của gia đình…bạn tính sao?

Tôi cười gượng gạo:

– Không sao….về quê trồng trọt, chăn nuôi.. Từ từ cũng trả hết mà!

Phong suy nghĩ gì đó rồi lấy trong túi ra 1 bao thư đưa cho tôi:

Nam Cung Tư Uyển

– Cầm đi!

– Nhưng mà….- Tôi ấp úng.

– Cái này tui cho bạn mượn, không phải cho luôn đâu mà ngại. Về dưới làm ăn có tiền thì gửi lên trả cho tui. – Phong cười nhẹ.

Cầm lấy số tiền, tôi cảm ơn nó rối rít:

– Cám ơn chiến hữu nhiều nghen…- đoạn tôi hỏi thêm – Chú Đạo đã khỏe hơn chưa?

– Ổng chưa tới số c.h.ế.t đâu…. Vẫn còn mạnh lắm!

Phong nhìn sang nơi khác, có lẽ không muốn tôi nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt nó. Cách nói chuyện của Phong về ông Đạo tuy vẫn còn có vẻ xa lạ. Nhưng tôi biết sau chuyện vừa rồi, khoảng cách giữa 2 người đã được rút ngắn hơn. Chợt nhớ ra vẫn còn 1 chuyện quan trọng hơn, tôi thì thào:

– Vụ án thế nào rồi? Anh Tân….

Phong nhún vai:

– Thì vẫn sống khỏe…trong trại tạm giam, chờ ngày đưa ra xét xử. Hắn đã khai nhận hết tất cả hành vi và chuẩn bị đối mặt với bản án bắt cóc, g.i.ế.c người hàng loạt của mình.

– Vậy còn khu chung cư thì sao? – tôi hỏi thêm.

– Tạm thời, công an chúng tôi đã cho niêm phong để lấy xác các nạn nhân ra và trả về gia đình họ. Còn xử lý khu chung cư thế nào thì…chắc phải chính quyền thành phố ra quyết định thôi.

– Uhm…

Tôi gật đầu. Bất giác, tôi cảm thấy có 1 chút thương hại đối với Tân. Tất cả những gì hắn làm, hầu hết đều xuất phát từ tình yêu thương của hắn dành cho bà Chi mà thôi.

– Thôi, xe đến rồi. Tôi đi đây!

Tôi đeo ba lô rồi bước lên xe, không quên quay lại chào Phong 1 lần nữa. Nó vẫy vẫy tay:

– Đi mạnh giỏi…Khi nào có tiền nhớ trả cho tui đó nghen!

Nói rồi cả 2 bật cười. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, hướng ra đường quốc lộ. Nhìn qua cửa kính, tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đã thật sự thoát khỏi khu chung cư đó. Nhưng bỗng nhớ lại 1 điều khiến tôi vô cùng tò mò là… rốt cuộc, nguyên nhân của vụ cháy cách đây 30 năm là gì?

Có lẽ…đây không còn là việc của tôi nữa rồi. Mong rằng 1 ngày nào đó, Phong sẽ là người giải đáp những câu hỏi này…Vì lẽ tất nhiên, chúng tôi vẫn còn gặp nhau mà…