"Mơ thì sao? Đời người có ai mà không mơ chứ?" Thậm Liệm nhỏ giọng phản bác, tay thì không ngừng tháo bọc vải.
Mở ra xem, quả thực không có vàng. Trong tay nải có một tấm ngoại y bằng lụa vừa vặn với vóc dáng nàng, chắc cũng đáng năm sáu lượng bạc, còn cả một chiếc nghiên mực thượng hạng cùng hai cây bút lông sói.
Nhìn cũng biết mấy thứ Đại đương gia tặng nàng đúng là có lòng. Tuy so với ơn cứu mạng thì quả cũng chẳng xem là quý giá, nhưng đều là vật hữu dụng với Thẩm Liệm sau này.
Thẩm Liệm cực kỳ hài lòng, nhất là với nghiên mực, nàng ngắm nghía kỹ lưỡng, lẩm bẩm:
"Trông như nghiên Đoan Khê ấy. Ôi ôi... thật sự là nghiên Đoan Khê luôn, cái này sao mà dám dùng đây?"
Một nghiên Đoan Khê xịn trị giá ngàn vàng, cái trong tay Thẩm Liệm tuy không phải hàng tuyệt phẩm, nhưng cũng không phải đồ tầm thường, có thể coi là hạng sưu tầm, bán qua loa cũng được hai ba trăm lượng bạc.
Hẳn là lúc sơn phỉ cướp của thương nhân nên vớ được, để lâu trên núi không ai động tới, giờ được dịp thì tặng nàng luôn.
Nghĩ lại lúc nãy còn mong cứu hai mạng người sẽ được tặng vàng, Thẩm Liệm bất giác cảm thấy có phần hổ thẹn. Thân là người đọc sách, nàng lại ham tiền đến thế, mất mặt thật chứ.
Đời này nào có cái đạo lý ban ơn mà còn tính toán đòi đền đáp.
Nàng vừa nghĩ vừa cất đồ cẩn thận, ngẩng đầu nhìn Mai Nhân đang đứng cạnh:
"Ngươi không thử xem trong bọc có gì à?"
Người này một chút tò mò cũng chẳng có sao?
"Không xem, chắc cũng giống của ngươi thôi." Mai Nhân gỡ bọc trên vai xuống, sau đó ném cho Thẩm Liệm. "Ngươi đã thích như vậy thì cho ngươi đấy, người vốn là ngươi cứu, ta cũng chẳng giúp được bao nhiêu. Mấy thứ này hợp với ngươi hơn."
Thẩm Liệm miệng nói "Thế sao được", nhưng tay thì đã thành thật nhận lấy, mở ra xem luôn.
Bên trong quả nhiên không khác bao nhiêu, chỉ có điều nghiên mực và bút đổi thành phấn son thượng hạng, còn có cả mấy món nàng không biết là gì, chắc đều là đồ trang điểm của nữ nhân.
Xem xong, Thẩm Liệm lại xếp gọn đồ trả lại:
"Y phục có hơi lòe loẹt, ngươi không mặc thì cho ta cũng được, nhưng mấy thứ son phấn này ta thực sự không cần đâu."
Nàng lớn từng này, chưa từng bôi phấn một lần nào, cần gì mấy thứ đó?
Nào ngờ Mai Nhân không nhận lại, còn giễu cợt nàng:
"Sao ngươi lại không cần? Với cái mặt ngươi, thực sự phải trang điểm đàng hoàng mới nên ra đường gặp người chứ."
Thẩm Liệm nghe vậy, vô cùng nghiêm nghị đáp:
"Ta là người đọc sách, ăn diện làm dáng đẹp đẽ để làm gì? Đổi được công danh sao?"
Lúc này mới lôi cái dáng vẻ tú tài ra, trên núi thì hèn mọn đến phát bực. Mai Nhân lại móc mỉa thêm:
"Ngươi thích thì giữ, không thì đến lúc vào thành tìm đại một tiệm cầm đồ, chắc cũng đổi được hai đồng mua bánh ăn đấy."
Nhưng hình như nàng nói bóng gió quá, Thẩm Liệm chẳng nghe ra, còn cảm thấy nàng nói vô cùng có lý, vội vã buộc tay nải lên vai.
Hai người đi dọc theo quan đạo về hướng thành Thiên Thủy.
Đi được một đoạn, Thẩm Liệm tay xách nách mang, nhìn sang Mai Nhân tay không nhàn nhã, chợt ngộ ra:
"Ngươi... vì không muốn vác đồ, nên mới đẩy hết sang ta phải không?"
Mai Nhân liếc nàng, hừ một tiếng.
Thẩm Liệm thấy Mai Nhân không trả lời, lại tự an ủi mình:
"Không sao, sức khỏe ta tốt lắm, làm nhiều chút cũng được."
Nàng đúng thật rất lạc quan, mặt mày vẫn cứ vui tươi hớn hở. Đường đến thành Thiên Thủy buồn tẻ chán nản như thế mà nàng cũng chẳng thấy vô vị, còn vô cùng có tinh thần, hăng hái kể cho Mai Nhân nghe mấy chuyện thị phi trong thôn mình.
Gì mà cha chồng vụng trộm với con dâu, em chồng dan díu với chị dâu, toàn mấy thứ chuyện bẩn thỉu cũ rích từ đời tám hoánh.
Mai Nhân nghe mà nhức đầu:
"...Ngươi không lo học hành cho tốt, suốt ngày đi hóng hớt mấy chuyện ấy làm gì?"
Người này đỗ tú tài kiểu gì đấy?
Thẩm Liệm trưng ra vẻ mặt vô tội:
"Có phải ta hóng hớt nhiều chuyện đâu, thôn nào mà không có người chết chứ, mà chết rồi lại đưa hết về nghĩa trang. Người nhà canh đêm mười ngày nửa tháng chán chết đi được, cũng phải trò chuyện mấy câu chứ? Mà chẳng sai đâu, người ấy mà, nói mấy chuyện đó mới dễ tỉnh táo nhất, nghĩa trang lại chẳng cách âm, ta muốn không nghe cũng khó. Ta còn chưa trách bọn họ phiền ta mất ngủ thì thôi."
Mai Nhân liên tục cười lạnh, nói Thẩm Liệm lúc nào cũng có cả một bụng lý sự cùn.
Nhưng ghét thì ghét, nghe lâu tự nhiên lại thấy thú vị. Gặp đoạn nào Thẩm Liệm không giải thích rõ, Mai Nhân còn gặng hỏi thêm vài câu, mà hỏi không ra thì dứt khoát dặn Thẩm Liệm sau này về phải hỏi kỹ lại, đừng có mù mịt được nửa đã chạy đi kể.
Cứ thế, hai người vừa đi vừa trò chuyện suốt đường, dọc theo hướng về thành Thiên Thủy. Giữa đường gặp được người đánh xe, họ hỏi được đường tắt, mà mãi đến chiều ngày hôm sau họ mới đến được cổng thành.
Có thể thấy đường xá xa xôi nhường nào.
Vào thành rồi, hai người cũng nên mỗi người một ngả.
Theo đạo lý đưa Phật phải tiễn đến Tây, làm người tốt phải làm cho trót, Thẩm Liệm hỏi nhà Mai Nhân ở đâu, muốn đưa nàng về.
"Không phải ngươi muốn đến nhà ta ăn chực đấy chứ?" Kết quả Mai Nhân lại chẳng cảm kích, còn phòng nàng như phòng giặc. "Nhà ta không nuôi nổi ngươi đâu."
"...Nhà ngươi nuôi được rể mà nuôi không được người đọc sách như ta ư?" Thẩm Liệm nghe mấy lời ấy mà khó chịu.
Mai Nhân lại đáp vô cùng đúng tình hợp lý:
"Rể nhà ta đẹp, còn biết dỗ ta vui, nuôi ngươi thì được gì? Ngoài ăn khỏe ra còn tác dụng nào khác sao?"
Thẩm Liệm: "......"
Ý tốt bị xem thành lòng lang dạ thú, Thẩm Liệm cũng lười chẳng muốn so đo, nàng đứng cáo từ Mai Nhân trước cổng thành:
"Vậy chúng ta từ biệt tại đây đi, lần tới hữu duyên gặp lại, ta mời ngươi ăn cơm."
Mai Nhân hừ hai tiếng, sau đó nói Thẩm Liệm người này toàn giả hình giả dạng, muốn mời thì giờ mời luôn, bày đặt lần tới cái gì.
"Lần tới lần tới, ai biết được lần tới là năm nào tháng nào chứ."
Thẩm Liệm có phần ngượng ngùng đáp:
"Thực sự không phải ta keo kiệt, chỉ là lộ phí ta mang theo không nhiều lắm, ta còn phải thuê nhà ở thành Thiên Thủy nữa. Đợi mai sau dư dả được chút, ta nhất định sẽ mời ngươi một bữa."
Mai Nhân cũng chẳng phải người nhỏ nhen, chỉ là nhìn Thẩm Liệm ngứa mắt nên muốn móc nàng đôi câu mà thôi. Nghe chuyện Thẩm Liệm muốn thuê nhà, nàng liền hỏi:
"Giờ cách thi Hương tháng tám có mấy tháng nữa thôi, phòng trống trong thành chắc đã bị thuê sạch rồi, giờ ngươi mới đi tìm, có chỗ mà ở không?"
Thẩm Liệm lắc đầu:
"Lúc trước định chung tiền thuê cùng mấy đồng môn, có thể đỡ được ít chi phí, nhưng chẳng phải ta bị kẹt dọc đường gần nửa tháng sao, sợ là bọn họ đã thuê hết rồi...... Ta đi hỏi thăm bên môi giới xem thế nào, trông vào vận may vậy."
Dù sao cũng đã ở cùng nhau mười mấy ngày, Mai Nhân đề nghị:
"Thôi, ta chỉ chỗ cho ngươi."
Nàng báo địa chỉ, lại nói chỗ để chìa khóa.
"Đó là nhà cũ ngày trước của bà nội ta, bỏ không mấy năm rồi, vẫn có người quét tước định kỳ nhưng trong nhà không có gì, ngươi phải tự mua thêm."
Thẩm Liệm chưa từng tới thành Thiên Thủy, không rõ chỗ Mai Nhân nói ở đâu, nhưng vừa nghe có nhà ở thì lập tức mừng rỡ, sau lại rụt rè hỏi:
"Vậy tiền thuê bao nhiêu?"
Cái dáng vẻ thấp thỏm lo âu ấy, hẳn là sợ đối phương báo giá cao quá, mình gánh không nổi đây mà.
[Hết chương 13]