Không ngờ Mai Nhân miệng thì cay độc, nhưng lòng lại rộng lượng. Nàng nói với Thẩm Liệm:
"Tiền thuê thì khỏi đi, nhà cũng để không, ngươi giữ gìn cẩn thận là được."
Dứt lời lập tức phất tay định rời đi.
Thẩm Liệm đuổi theo sau, không ngừng cảm tạ:
"Ôi trời ơi, quả nhiên người càng đẹp tâm càng thiện nha! Ân nhân ơi ân nhân à."
Sau cùng nàng còn nói sau này nếu mình thành tài, nhất định sẽ báo đáp ân tình của Mai Nhân, rồi còn ca ngợi Mai Nhân hào hiệp trượng nghĩa các thứ các thứ. Nói một lúc, nàng hứng lên, lôi luôn bạc trong người ra đòi mời Mai Nhân một bữa:
"Ngươi thích ăn gì? Ta còn hơn năm lượng bạc, để dành hai lượng lo phí sinh hoạt mấy tháng tới, còn lại mời ngươi ăn một bữa tử tế chắc cũng được đó."
Cái bộ dạng vừa keo kiệt vừa bày đặt hào phóng này khiến Mai Nhân vừa đi được hai bước đã nhịn không được phải quay đầu lại mắng:
"Ngươi còn ở đây lải nhải nữa thì trả lại nhà cho ta luôn đi!"
Thẩm Liệm lập tức câm miệng, chỉ biết đứng cười ngây ngô tiễn Mai Nhân rời đi.
Đợi Mai Nhân đi khuất, Thẩm Liệm chạy tới hỏi một vị đại ca bán hàng bên vệ đường cách tìm địa chỉ. Sau khi biết nhà cũ của bà Mai Nhân ở phía đông thành, nàng vác hành lý, nhắm hướng đông thẳng tiến.
Đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến hẻm Mã Đề.
"Số ba mươi bảy, ba mươi bảy...... Ba mươi hai, ba mươi bốn, à bên này là số chẵn, vậy chắc bên kia."
Vất vả lắm mới tìm thấy số ba mươi bảy, quả nhiên như lời Mai Nhân nói, cửa nhà bị khóa. Thẩm Liệm bèn gõ cửa nhà hàng xóm bên cạnh để xin chìa khóa.
Người mở cửa là một lão thái thái hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mắt sáng, trông rất có thần, nhưng hình như tai lại hơi lãng.
Thẩm Liệm hành lễ, rồi trình bày ý muốn của mình:
"Cháu là họ hàng xa của bà Thường nhà bên, đến đây ở nhờ. Cháu gái bà Thường nói nàng ấy đã gửi chìa khóa nhờ bà trông hộ, không biết lão nhân gia có thể giải quyết giúp cháu được không ạ?"
"Muốn vào nhà giải quyết á?" Bà lão khoát tay, tỏ ý không vui. "Ôi trời, chuyện này không được đâu, bô nhà ta còn phải đợi con ta về đổ..."
Dứt lời đã định đóng cửa.
Thẩm Liệm vội tiến lên cản lại, từ tốn giải thích:
"Không phải giải quyết kiểu đấy, cháu chỉ muốn xin chìa khóa nhà bà Thường bên cạnh thôi ạ."
"Chìa khóa? Chìa khóa gì cơ?"
"Chìa khóa nhà bà Thường bên cạnh đó ạ, cháu gái bà ấy bảo cháu tới đây."
"Ồ, là cháu gái bà ấy hả, nhưng sao ta nhớ cháu gái Thường gia có trông thế này đâu nhỉ, mặt mũi xinh xắn lắm cơ mà......?" Giọng điệu vô cùng hoài nghi.
Thẩm Liệm: "......"
Ta cũng là người, tim ta cũng biết đau đấy.
Nàng ôm trán thở dài: "Cháu không phải cháu gái bà ấy, cháu chỉ là bằng hữu của cháu gái bà ấy thôi."
"Bằng hữu kiểu gì vậy?"
"Thì bằng hữu bình thường thôi ạ, bằng— hữu— đó. Nàng, với cháu, là quan hệ kiểu đối tượng qua lại bình thường ấy."
Giờ bà lão cuối cùng cũng hiểu ra, lẩm bẩm:
"À, thì ra là đối tượng qua lại của cháu gái bà ấy." Rồi lại bảo Thẩm Liệm. "Đợi chút nhé, ta đi tìm chìa khóa cho."
"Vâng vâng." Thẩm Liệm cũng không nghe rõ nửa câu đầu bà lão nói gì, chỉ biết vui mừng vì cuối cùng bà ấy cũng nghe hiểu việc nàng cần chìa khóa.
Vất vả lắm mới cầm được chìa khóa trong tay, Thẩm Liệm cảm ơn bà lão, rồi qua mở cửa nhà số ba mươi bảy bên cạnh.
Vừa mở cửa, trước mắt nàng đã hiện ra một khoảng sân rộng rãi.
Dù biết Mai Nhân là tiểu thư phú hộ, Thẩm Liệm cũng không ngờ được một căn nhà cũ của bà nàng cũng xa hoa đến vậy.
Một tiểu viện có cổng riêng biệt, nhà chính gồm ba gian, ở giữa là chính đường dùng để tiếp khách thưởng trà.
Bên trái là dãy phòng hiên, dành cho chủ nhân ở, bên trong còn ngăn thêm một tiểu ốc, có thể coi là một thư phòng nhỏ. Bên phải là nhà bếp, đầy đủ dụng cụ các loại.
Liền với nhà chính, quẹo ngang một lối là một gian nhỏ rộng bằng nửa gian chính, dùng làm nhà xí và chứa đồ đạc lặt vặt.
Bởi vì lâu rồi không có người ở nên cỏ dại đã mọc đầy trong tiểu viện, nhưng với Thẩm Liệm thì không thành vấn đề, chỉ nửa canh giờ là có thể dọn sạch. Điều khiến nàng mừng rỡ nhất vẫn là trong góc sân còn có một cái giếng.
Thẩm Liệm chạy tới mở nắp giếng ra xem thử.
Là giếng khơi, nước đầy ắp, lại trong veo sạch sẽ.
Có giếng rồi, sau này chỉ cần xới đất tơi lên, rồi trồng ít rau là đủ.
Vậy chẳng phải là có thể sống qua ngày rồi sao?
Sau khi vào nhà, đặt hành lý xuống, Thẩm Liệm tỉ mỉ kiểm kê từng vật dụng có sẵn trong nhà, ghi lại từng món, sau lại rà soát những thứ còn thiếu, lập danh sách, chọn ra những thứ cần gấp để ngày mai ra chợ sắm sửa. Xong xuôi, nàng ra sân múc nước, khí thế hừng hực bắt tay vào dọn vệ sinh.
Cứ như thế, Thẩm Liệm bắt đầu cuộc sống mới trong căn nhà của bà Mai Nhân. Đêm đến, bởi vì không có chăn đệm, nàng mặc nguyên y phục ngủ tạm trên ván giường.
May thay, thời tiết trung tuần tháng tư đã bước vào giai đoạn ấm áp, ngủ một đêm như vậy cũng không đến nỗi cảm lạnh.
Hôm sau, tờ mờ sáng nàng đã dậy, đi thẳng đến chợ, mua một loạt vật dụng thiết yếu.
Nhà bà Thường đã bỏ không khá lâu, đồ đạc sẵn ở đó phần lớn đã không còn dùng được, nhất là đống nồi niêu trong bếp. Tuy bớt được tiền thuê nhà, nhưng kỳ thi vẫn còn mấy tháng nữa mới tới, tiền trong túi nàng có thể tiết kiệm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đương nhiên phải tự mình nấu nướng. Bởi vậy, trước tiên nàng phải mua nồi niêu bát đũa đã.
Chiếc áo lụa trước đó được Đại đương gia Vinh Nương tặng mà Mai Nhân không cần, Thẩm Liệm đem ra ướm thử, mà thử xong nhận ra, nàng mặc trông cũng chẳng ra làm sao.
Vả lại, y phục đẹp chỉ cần một bộ là đủ rồi.
Thế là nàng mang đến tiệm may.
Mặc cả kỳ kèo cả với người ta hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng bán được với giá cao — hai lượng bạc.
Số tiền ấy vừa đủ để nàng mua một bộ chăn đệm tử tế.
Lượn qua lượn lại hết từ đông sang tây, loay hoay suốt nửa ngày trời, cuối cùng nàng cũng mua đủ đồ dùng cần thiết.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, nàng lại tính toán một lượt. Thấy trong túi còn dư dả ít tiền, Thẩm Liệm hào hứng đến tiệm mì góc phố ăn một bữa.
Coi như là tự chúc mừng bản thân an cư thành công ở thành Thiên Thủy này.
Tiệm mì góc phố giá cả phải chăng, một bát mì chay năm văn tiền, thêm thịt thì thêm hai văn.
Thẩm Liệm đứng trước quán lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ thêm hai văn ấy, chỉ gọi một bát mì chay, sau còn hỏi chủ tiệm rằng ăn không đủ no có thể xin thêm chút không?
Chủ tiệm nhìn thân hình nàng gầy nhẳng, mặc trường sam thư sinh, lại còn là một cô nương, liền hào phóng bảo rằng nàng chỉ cần thêm một văn tiền nữa sẽ cho nàng hai bát.
Thẩm Liệm thầm tính qua tính lại, cảm thấy quá lời, lập tức vui vẻ đồng ý.
Chờ mì bưng lên, nàng cắm đầu cắm cổ quét sạch hai bát, ăn đến mức mặt mũi bóng nhẫy, miệng không ngừng khen tay nghề chủ tiệm tuyệt vời. Hứng lên, nàng còn ngâm một bài vè, nịnh chủ tiệm cười toe toét, cuối cùng còn tặng nàng một đĩa rau nóng hổi.
Ăn uống no nê, Thẩm Liệm trở về, tiếp tục thu xếp nhà mới của mình.
Nàng là người cần mẫn, tay chân lanh lẹ, chưa quá mấy ngày đã thu dọn tươm tất cả căn nhà, khiến tiểu viện tiêu điều hiu quạnh lúc trước như có sức sống trở lại.
Thậm chí, nàng còn trồng thêm vài khóm hoa lạ chẳng rõ tên ở góc sân.
[Hết chương 14]