Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 16: Con người nàng có chí khí, tâm cao khí ngạo



Tại một thư phòng trong phủ nào đó ở thành Thiên Thủy.

"Thấy chưa, ta đã nói nàng không giống người khác rồi, ngươi còn không tin." Xem xong bản ghi chép mấy ngày gần đây về Thẩm Liệm, Mai Nhân nét mặt đầy vui vẻ, quay sang nói với thị nữ của mình. "Nàng ấy hả, đúng là thú vị thật chứ, mỗi ngày ngoài ôn bài chép sách ra thì chỉ buôn chuyện với hàng xóm."

Nàng bình luận thêm: "Thật là một người thư thả tự tại biết bao."

"...Nhưng mà nàng ấy toàn nói mấy chuyện lặt vặt riêng tư nhà người ta[1] thôi, chẳng khác nào bà tám nhiều chuyện." Thị nữ kia trạc tuổi Thẩm Liệm, dung mạo tươi tắn, mặc y phục màu xanh ngọc nhạt, trông vô cùng đáng yêu kiều diễm.

Từ đầu đến giờ nàng vẫn giữ im lặng, mãi đến khi Mai Nhân bắt đầu ca ngợi đối phương không biết điểm dừng, nàng mới không nhịn được mà lên tiếng.

[1] Chuyện lặt vặt riêng tư nhà người ta: Nguyên văn là "chuyện nhà Đông nói dài, nhà Lý nói ngắn", là thành ngữ tiếng Trung.

Nghe vậy, Mai Nhân đặt giấy xuống, rất không đồng tình:

"Nhưng nàng thắng ở chỗ tùy hứng, không phải sao? Ngươi xem thử đám người trong phủ này đi, ai nấy như khuôn đúc, không phải trái tính trái nết thì cũng là kiêu căng xấc láo. Thỉnh thoảng có mấy kẻ dịu dàng, qua mấy hôm cũng thành ra khó ưa. Mấy năm nay ta nhìn đến phát ngán rồi."

Nói xong, nàng thở dài, ánh mắt thoáng hiện đôi phần thương tiếc:

"Haizz, vị hôn phu kia của ta chết cũng coi như hữu dụng. Nếu hắn không chết, ta cũng chẳng giận đến mức bỏ phủ ra đi, rồi sẽ chẳng thể gặp được Thẩm khanh[2] của ta rồi."

"Thẩm khanh" trong miệng nàng tất nhiên chính là Thẩm Liệm.

[2] Khanh: Là từ để người trong quan hệ thân mật như vợ chồng, tình nhân dùng để gọi nhau, mang sắc thái trân trọng, yêu chiều.

Nếu Thẩm Liệm có mặt lúc này, nghe thấy Mai Nhân dùng giọng điệu quyến luyến mê muội như vậy gọi mình, sợ là đêm đó nàng không dám ngủ, chưa biết chừng còn đi tìm dây thừng tự thắt cổ luôn cho rồi.

"Điện hạ xin cẩn ngôn..." Thị nữ đảo mắt nhìn quanh, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Cẩn ngôn cái gì? Ta chẳng hiểu kiểu gì tự nhiên phải làm một quả phụ chưa cưới, hoàng thúc cũng không lên tiếng thay ta, tên Tuần phủ được phái đến còn nhất định nói Trần lang là chết ngoài ý muốn — Gì mà ngoài ý muốn? Ngoài ý hay trong ý ta còn không rõ sao? Bọn chúng có mà đố kị ta với Trần lang như chim liền cánh, tình thâm ý hợp."

Nói đến đây, khóe mắt nàng rưng rưng, nét mặt cũng lộ ra chút thê lương:

"Ta với Trần lang vừa gặp đã yêu, gặp lại liền định tình. Hắn đi rồi, bỏ lại ta cô độc nơi trần thế. Ta đã sống uất ức thế này, giờ mới nói mấy câu đã bắt ta phải cẩn thận. Cái tước Công chúa này, ai thích thì làm luôn đi!"

Dứt lời, có vẻ là thực sự bực bội, nàng còn đập bàn tức giận.

Kết quả lực đập hơi mạnh, động chạm tới kinh mạch sau lưng, nàng lập tức ho đến xé phổi: "Khụ khụ khụ......"

"Điện hạ, điện hạ?" Thị nữ vội đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng, xuôi giọng dỗ dành. "Điện hạ đừng nói vậy, Bệ hạ trong lòng rất yêu thương người, chỉ là triều đình lắm người nhiều miệng, không tiện thiên vị quá rõ."

Đúng thế, Mai Nhân chính là đương kim Lạc Dương Trưởng Công chúa Điện hạ.

Họ Cố, tên Quyệt, tự Ngôn Nhất.

Nghe thị nữ nói vậy, lửa giận trong lòng Cố Quyệt lại không biết trút vào đâu. Nàng vùng khỏi tay của đối phương, quát vọng ra ngoài thư phòng:

"Nha hoàn đâu? Thuốc của bổn Điện hạ đâu?! Thứ vô dụng, bổn Điện hạ ho chết ra đây rồi mà còn chưa đưa thuốc vào!"

Giữa tiếng chửi mắng ầm ĩ, một nha hoàn tướng mạo bình thường vội vàng bưng bát thuốc bước vào, vẻ mặt hoảng hốt. Sau khi vào phòng, nha hoàn đó cũng không dám nhìn quanh, chỉ ngoan ngoãn quỳ trước ghế của Cố Quyệt, nâng cao khay đựng bát thuốc qua đầu mình, dè dặt thưa:

"Điện hạ, xin dùng thuốc."

Cố Quyệt xưa nay tính tình quái gở ngang ngược, sáng nắng chiều mưa, rõ ràng là chính nàng sai nha hoàn đem thuốc tới, vậy mà đến khi thuốc được bưng lên thật, nàng lại nổi cơn tam bành, tung một cú đá hiểm vào thẳng ngực nha hoàn, giận dữ quát:

"Đồ súc sinh! Lúc nào cũng lăm lăm chực sẵn thuốc cho bổn Điện hạ, là sợ cô[3] chết không nổi hay sao!?"

[3] Cô: Cách vương hầu hoặc vua thời phong kiến tự xưng hôm, giống như hoàng đế xưng trẫm, thì vua chư hầu sẽ xưng cô, trong trường hợp này Công chúa xưng cũng thể hiện được sự kiêu ngạo, ngông cuồng của Cố Quyệt.

Một cước ấy, nha hoàn cả người lẫn thuốc ngã lăn ra đất, bát thuốc vỡ tan. Vừa lồm cồm bò dậy, nha hoàn lập tức vội quỳ xuống xin tha:

"Điện hạ tha mạng, Điện hạ tha mạng..."

"Điện hạ bớt giận. Ngự y nói rồi, người không được nổi nóng, phải bình tâm tĩnh khí." Mộng Thu vội bước lên khuyên nhủ.

Cố Quyệt vừa nổi cơn giận cũng thấy đầu óc mình càng thêm quay cuồng, chẳng bằng mấy ngày còn minh mẫn trên núi. Nàng lại nói:

"Con khốn kia nhất định là sợ ta chết rồi thì nó cũng phải chôn theo, nên mới sắc thuốc hết bát này đến bát khác đổ vào mồm ta...... Đổ vào mồm ta... Đổ nhiều như vậy, là muốn lấy thuốc hại chết ta."

Mộng Thu đã quen với cái tật hay nói nhảm của Cố Quyệt, vẫn kiên nhẫn giải thích:

"Là Ngự y nói mấy ngày trước Điện hạ ra ngoài gián đoạn việc dùng thuốc, sợ dược hiệu không đủ, nên mới dặn bọn nô tỳ sắc thêm, đề phòng......"

Nói xong, nàng lại liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn đang quỳ. Nha hoàn hiểu ý, cảm kích nhìn Mộng Thu một cái rồi nhanh chóng lặng lẽ lui xuống.

Một lúc sau, lại có một nha hoàn khác bưng thuốc tới.

Lần này, Cố Quyệt cuối cùng cũng không nổi giận nữa, chỉ cầm bát thuốc đen kịt kia uống một hơi cạn sạch.

Đặt bát xuống, súc miệng xong, Mộng Thu lại nghe thấy tiếng Cố Quyệt lẩm bẩm một mình:

"Mong ước của Thẩm khanh là có thể đỗ đạt công danh, cô nghe nói, quan giám khảo chấm bài kỳ thi Hương tháng tám này có một người tên Kỷ Nguyên Viễn, từng là môn sinh của Tiên hoàng?"

Tiên hoàng mà nàng nhắc tới, chính là cha ruột nàng, vị Lệ Đế mang tiếng xấu khắp thiên hạ kia.

Đương kim thiên tử kế vị bất chính, năm xưa mượn danh trừ gian thần cạnh vua để ép Lệ Đế nhường ngôi, kế thừa đại thống.

Có lẽ chính vì vậy, hai chữ "Tiên hoàng" trở thành điều cấm kỵ trong thành, trừ bỏ Cố Quyệt ra, không ai dám nhắc tới.

Dù sao thì hậu duệ duy nhất có thể sống đến khi thành niên chỉ có mình Cố Quyệt, Linh Đế có nhỏ mọn đến đâu cũng sẽ chẳng thể không cho phép một nữ nhi nhắc đến cha mình được chứ?

Nhắc thì vẫn nhắc được thôi, nhưng ai mà ngờ được Cố Quyệt lại nhắc đến cha mình kiểu này.

Mộng Thu giật nảy mình, hoảng hốt kêu lên:

"Điện hạ, gian lận khoa cử là tội lớn đó!"

Cố Quyệt làm Công chúa, ba ngày năm bận lại gây chuyện một lần, đánh đập quan viên triều đình đã trở thành chuyện nhỏ, giờ nàng thậm chí còn có ý định động tới khoa cử.

Linh Đế chỉ có duy nhất một chất nữ là Cố Quyệt, nên dù nàng có phạm tội đến mức nào, hắn cũng chưa từng động tới. Có lẽ là trong mắt đương kim Hoàng Thượng, chỉ cần Cố Quyệt không mưu phản là được, còn nàng có hoang đường đến mức nào, hắn cũng có thể bỏ qua.

Nhưng gian lận khoa cử lại là chuyện khác.

Ở Vụ triều, gian lận khoa cử xét ngang tội mưu phản.

Mộng Thu quỳ phịch xuống trước mặt Cố Quyệt: "Điện hạ, xin Điện hạ nghĩ lại!"

Cả Vụ triều này, chuyện Lạc Dương Công chúa thừa hưởng đủ điều hoang đường của Lệ Đế, nào có ai không biết, nào có ai không hay? Sống hai chục năm, chẳng làm nổi chuyện đứng đắn nào, mỗi ngày không phải thu gom mỹ nhân thì cũng là lừa đảo đòi tiền.

Một Công chúa, mà tiếng xấu bên ngoài còn khó nghe hơn mười vị Vương gia gộp lại.

Đủ thấy được nàng khó hầu đến mức nào.

"Mấy hôm trước Bệ hạ mới khiển trách người, nếu giờ để Bệ hạ biết, người vì một tên tú tài mà dám mưu tính gian lận khoa cử, thì thì, thì ngài...... Không phải, là tú tài kia ăn đủ luôn đấy. Bệ hạ mà biết rồi, nhất định sẽ giết nàng răn đe thiên hạ mất thôi!" Mộng Thu vừa dùng tình, vừa dùng lý để khuyên nhủ, chỉ sợ không ngăn được Cố Quyệt, để nàng thực sự nảy sinh ý định lệch lạc này.

Đến lúc đó, Hoàng Thượng có thể xem xét phần nào tình ruột thịt máu mủ mà tha cho Cố Quyệt, nhưng những người còn lại trong phủ Công chúa e rằng chỉ có đường chết.

Chuyện Linh Đế bao che người nhà, ai mà không biết nữa.

Bằng không, với cái thói hoang đường đó của Cố Quyệt, nếu là vị Hoàng Đế khác, đầu nàng đã bị dọn đi mấy lần rồi.

"Ngươi nói có lý." Cố Quyệt tuy hoang đường, nhưng đối với người mình vừa mắt, nàng luôn chân thành dốc hết ruột gan. Lời khuyên của Mộng Thu chạm trúng điểm mềm trong lòng, khiến nàng trầm tư. "Thẩm Khanh đối với ta vốn dĩ đã lạnh nhạt, chẳng mấy để tâm. Con người nàng có chí khí, tâm cao khí ngạo, nếu ta vì nàng mà đi cửa sau, để nàng biết được, nhất định sẽ giận ta."

Cố Quyệt nói dối trôi chảy chẳng chút gượng gạo.

Nghe lời nàng nói, cứ như mình chỉ mới ra ngoài một chuyến, đã thật lòng động tâm với một tú tài vô danh, tướng mạo bình thường chỉ ở tầm trung.

Dù sao nàng cũng từng làm ra đủ chuyện hoang đường, chuyện này tuy quái gở, nhưng đặt trên người nàng lại thành hợp lý.

[Hết chương 16]

Mạch truyện đoạn đầu chậm gần chết, mãi Điện hạ mới chính thức xuất hiện ;_;