Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 25: Mời nàng chơi trò đoạn tụ ư?



Nghĩ đến đây, Cố Quyệt nói với Thẩm Liệm:

"Nấu nhiều cơm lên chút."

Không thì người khác lại nghĩ Công chúa nàng keo kiệt, bản thân ăn cơm trắng rồi bắt ý trung nhân ăn lương thực thô.

Thanh danh vốn đã thối hoắc rồi, không cần đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Dù có thêm thì cũng không thể thêm cái tiếng xấu này được, sau này xuống âm tào địa phủ, nàng lấy mặt mũi đâu ra đi gặp tổ tiên nhà họ Cố?

Đường đường là hoàng thất, keo kiệt như thế sao được??

Cố Quyệt thở dài, bồi thêm một câu:

"Lát nữa ta sai người mang cho ngươi một bao gạo."

Xem như là tích đức đi.

Nghe vậy, Thẩm Liệm lập tức vui mừng hớn hở, miệng thì khách sáo "thế thì ngại quá", tay lại nhanh như chớp xúc hai bát gạo lớn từ hũ, còn mặt dày hỏi Cố Quyệt:

"Ân nhân, gạo ngươi tặng là gạo mới đó chứ?"

Nàng chỉ vào hũ gạo mới đổ thêm mấy bao gạo cũ vào, nói dối không chớp mắt:

"Ta đây cũng toàn gạo mới đấy."

Cố Quyệt nghe mà không thể tin nổi:

"Chẳng lẽ ta còn keo kiệt như ngươi à?"

Ai lại đi cho người khác gạo cũ? Gạo cũ là thứ người ăn sao?

Thẩm Liệm vừa lòng thỏa ý, lắc đầu lia lịa, cười đến mức hở cả lợi, hết câu này đến câu khác gọi Cố Quyệt là ân nhân:

"Ta biết mà, ngươi đúng là tốt hết phần thiên hạ, là tiên nữ hạ phàm, là thần linh tại thế."

Cố Quyệt nghe mà không chịu nổi nữa:

"Cút!"

Thẩm Liệm "vâng" một tiếng, vui vẻ lăn đi vo gạo. Lúc nấu cơm, dựa theo nguyên tắc không lãng phí, nàng tiện tay ném luôn khoai lang vào trong.

Sợ Cố Quyệt mắng, nàng còn lý lẽ hùng hồn:

"Đã rửa đã cắt cả rồi, bỏ đi thì tiếc lắm. Không sao, cứ hấp lên rồi tối ta ăn cũng được nhỉ?."

Cố Quyệt: "......Tùy ngươi."

Không bao lâu sau, Mộng Hạ trở về, xách theo một giỏ đồ ăn lớn vào bếp, khiến Thẩm Liệm đang nhóm lửa cũng giật mình ngã ngửa:

"Sao mua nhiều thế này?"

Gà vịt cá thì cũng thôi đi, sao lại còn có cả thịt bò?

Phải biết rằng ở Vụ triều, bò là công cụ cày bừa quan trọng, bình thường cấm giết thịt.

Đương nhiên cũng có vài tình huống ngoại lệ, chẳng hạn như bê con hoặc bò già nhiều bệnh tật.

Nhưng bất kể là loại nào, thứ thịt quý hiếm này khi mua bán đều phải được quan phủ ghi chép trong hồ sơ, người thường khó mà mua được.

Thị nữ này mới ra ngoài chưa được bao lâu, vậy mà lại có thể khuân về cả đống nguyên liệu thế này? Chẳng lẽ là "tiện tay" bê của nhà người ta?

Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Liệm, Mộng Hạ đứng ngay ngắn trước cửa bếp, giải thích rõ ràng:

"Thưa Thẩm tiểu thư, đây đều là đồ tiểu thư nhà chúng ta thích ăn, mang từ trong phủ tới."

Thẩm Liệm chợt hiểu ra, nhà phú thương mua được mấy thứ này thì cũng chẳng lạ.

Nhưng vấn đề là:

"......Ta không biết nấu."

Nàng cùng lắm chỉ làm được mỗi món thịt xào, mà có làm cũng chỉ làm vào mỗi dịp năm mới. Mấy thứ còn lại kia, nàng nào có phúc phần được ăn.

Cố Quyệt đang nghịch gạo trong hũ, nghe Thẩm Liệm nói vậy thì chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ cười mỉa mai:

"Ngươi thì biết làm gì, ngươi chỉ biết ăn thôi."

Thẩm Liệm quay phắt sang:

"Ngươi cứ lo nghịch gạo của mình đi, dù sao có cơm ăn là được rồi."

Chẳng hiểu nổi, cái người này không có việc gì làm hay sao? Bảo ra ngoài đợi cũng chẳng ra, cứ nhất quyết phải ngồi đó phá hũ gạo của nàng, lấy bát xúc lên rồi lại lấp xuống, xúc lên rồi lại lấp xuống.

Nếu không phải cả căn nhà này đều là của người kia, thì với cái kiểu hùng hục trộn gạo đấy, nàng tống cổ ra ngoài từ lâu rồi.

Mộng Hạ đã quá quen với màn gây gổ âu yếm của hai người này, vô cùng tinh ý nói:

"Thẩm tiểu thư, nếu tiểu thư không chê, ta còn dẫn theo cả đầu bếp tới."

Thẩm Liệm nghe vậy thì nghệt mặt ra:

"Ngươi còn mang theo cả đầu bếp?"

Đây là phong cách của người có tiền sao?

Hay là sợ nàng nấu dở không nuốt nổi??

"Không thì sao?" Nghe đến đó, Cố Quyệt cuối cùng cũng chịu buông tha cho hũ gạo nhà Thẩm Liệm. Nghịch xong, nàng vỗ tay một cái, Mộng Hạ lập tức múc nước bưng qua, giúp nàng rửa sạch tay.

Được người hầu hạ, nàng còn rảnh rỗi quay sang đâm chọt:

"Với cái bộ dạng chẳng biết gì của ngươi, chắc làm tới tối cũng không ra nổi thứ gì ăn được, vẫn nên để người của bổn tiểu thư lo đi."

Thẩm Liệm nhìn dáng vẻ Cố Quyệt được nha hoàn phục vụ chu đáo, trong lòng không hiểu sao lại liên tưởng tới mấy tên cường hào ác bá trong vở hí kịch:

"...Ngươi không thể tự rửa tay được sao?"

Việc nhỏ xíu mà cũng phải có người hầu?

Cố Quyệt rửa xong tay, khoanh tay liếc nàng:

"Bổn tiểu thư từ nhỏ đã sống như vậy, ngươi nhìn không vừa mắt?"

Thẩm Liệm hèn mọn thành thật đáp: "...Không dám."

"Có cho ngươi cũng không dám."

Dứt lời, Cố Quyệt ngạo nghễ rời khỏi bếp. Thẩm Liệm ngó trái ngó phải, thấy Mộng Hạ liên tục nháy mắt ra hiệu cho mình. Hiếm khi đầu óc thông minh được một lần, nàng ngộ ra, vô cùng biết điều chạy theo.

Vừa ra tới hành lang, nàng đã thấy hai nữ đầu bếp chừng ba bốn mươi tuổi đang đứng nghe Cố Quyệt dặn dò. Cố Quyệt nói xong, hai người kia mới quay sang hành lễ với Thẩm Liệm rồi tiến vào bếp.

Rất nhanh, trong bếp vang lên tiếng rửa rau thái thịt. Thẩm Liệm nghe mà cảm giác mình mới là khách, bối rối hỏi:

"Ta không cần làm gì sao?"

Cố Quyệt hừ một tiếng, cao cao tại thượng đáp:

"Cứ hưởng thụ cho đàng hoàng đi."

Tên tú tài này làm gì đã được sống những ngày áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng sung sướng như vậy.

Được đi theo nàng, đúng là phúc tu tám kiếp mới có được.

Kết quả Thẩm Liệm lại không biết tốt xấu, sống khổ thành quen, cứ nhất quyết xắn tay áo đòi vào bếp giúp đỡ:

"Thế sao được? Các ngươi tới là khách, ta thân là chủ nhà sao có thể không biết xấu hổ mà ngồi đấy được? Ta đi giúp rửa rau chút cũng được."

Dứt lời, nàng vừa định đi, lại bị Cố Quyệt kéo giật lại, không thể tin nổi mà thốt lên:

"Ngươi tính là chủ nhà kiểu gì, đây là nhà của ta!"

Người trong phủ Công chúa chết hết rồi hay sao mà còn cần Thẩm Liệm đi làm việc??

Thẩm Liệm: "......"

Ờ, cũng đúng.

"Ngươi cứ ngồi yên ở đây mà trò chuyện với bổn tiểu thư đi." Cố Quyệt kéo Thẩm Liệm về lại bàn trà, lại bắt đầu mắng mỏ. "Cả đời quen thói nghèo rớt rồi nên không chịu để người ta hầu hạ đúng không? Có phúc hưởng mà cũng không biết hưởng nữa."

Thẩm Liệm phản bác:

"Nghèo hay không thì liên quan gì? Đây là vấn đề lễ nghĩa có hiểu không? Ta đây chỉ là nghĩ ngươi không quản đường xa, vất vả tới đây một chuyến, ta phải tiếp đãi ngươi cho đàng hoàng thôi!"

Nghe vậy, Cố Quyệt khựng lại một chút, rồi hơi ngập ngừng:

"Ngươi... vui vì ta đến à?"

Tên tú tài này, vừa nghèo túng vừa keo kiệt, không ngờ lại đối xử với nàng chân thành như thế.

Nàng chỉ đến thăm qua loa một chút, cùng ăn một bữa như bố thí thôi, người kia lại vui vẻ mừng rỡ, ra sức tiếp đãi đến vậy. Haizz, hơn hẳn cái đám phấn son tầm thường trong phủ nàng, cả ngày chỉ biết hờn dỗi ghen tuông, cậy sủng mà kiêu.

"Ngươi hỏi thừa sao?" Thẩm Liệm khó hiểu liếc Cố Quyệt. "Biểu hiện của ta chưa đủ rõ ràng à?"

Vừa đến đã tặng gạo tặng đồ ăn, cải thiện mức sống của nàng, chỉ cần đầu óc Thẩm Liệm không có vấn đề thì đương nhiên sẽ vui mừng khi Cố Quyệt đến.

Đây làm gì phải ân nhân nữa.

Đây chắc chắn là thần tài bà bà rồi.

Nhìn ánh mắt trong veo sáng rỡ lại chân thật kia, Cố Quyệt xưa nay vốn thích chơi đùa tình cảm đột nhiên lại thấy có phần không đành lòng mà khuyên nhủ:

"...Thân là nữ tử, lại là người đọc sách, ngươi nên có chuyện của mình để làm."

Đừng có làm hòn vọng thê, ngày đêm ngóng trông ta.

Nàng chỉ là khách qua đường, chỉ rảnh rỗi chẳng có gì làm nên đến trêu đùa, bịt miệng người khác chút thôi, sao nha đầu kia lại chân thành, lại cam tâm tình nguyện như vậy?

Haizz, sao nàng lại xinh đẹp thế cơ chứ, khiến tú tài này yêu đến không dứt ra được.

Cố Quyệt thở dài, vẻ mặt sầu não:

"Ngươi đã vui mừng vậy thì cứ ngồi đây trò chuyện cùng ta đi."

Để lại cho Thẩm Liệm vài lời tâm tình, để tú tài này có thể gắng gượng vượt qua những đêm dài đằng đẵng không có nàng bên cạnh.

Thẩm Liệm ngồi lại nhưng vẫn chẳng hiểu gì, lại hỏi: "Ngươi sao lại cau mày rồi, có chuyện gì sao?"

Mỹ nhân u sầu, quả thật khiến người ta nhìn thôi cũng đau lòng.

Cố Quyệt rất thành thật đáp:

"Không sao, chỉ là nghĩ tới ngươi, thấy đáng thương."

Nàng tuyệt đối sẽ không yêu một người tầm thường như Thẩm Liệm, vậy nên mảnh tình sâu sắc kia, vốn ngay từ đầu đã định sẵn sẽ bị phụ bạc.

Trước giờ nàng cự tuyệt bao người chưa từng áy náy, mà nay đối diện với tú tài này, có lẽ là từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, từng có giao tình, nên nàng lại sinh lòng trắc ẩn.

Thẩm Liệm "Hả?" một tiếng, không hiểu sao đang yên đang lành đối phương lại thấy mình đáng thương, nhưng ngẫm lại, bản thân lúc đó còn mặt dày đi xin gạo xin đồ ăn... quả thật chẳng ra phong cốt người đọc sách:

"À, nếu như ngươi thấy bất tiện thì thôi, ta cũng không nhất định......"

Lời thì nói thế, nhưng trong lòng nàng như đang nhỏ máu.

Nhìn cái dáng nha hoàn nhà Cố Quyệt khiêng thịt khiêng rau tới, nếu mà cho gạo thật chắc cũng phải bốn năm mươi cân...... Ăn dè sẻn chút, có khi còn ăn được hơn một năm rưỡi đấy chứ.

Còn là gạo mới nữa.

Cố Quyệt thấy vừa rồi Thẩm Liệm còn cười vui vẻ, mắt sáng như ngọc, giờ thấy mình đắn đo là bắt đầu ra vẻ từ chối. Hừ, hừ, nhất định là lại muốn chơi bài lấy lùi làm tiến đây mà.

Nghĩ vậy, lòng nàng thoáng thấy bực bội, cảm thấy Thẩm Liệm đang giở mánh khóe với mình, lại gợi nhớ chuyện ngày đó bị Thẩm Liệm gạt không thích nữ nhân, nàng liền cười khẩy một tiếng:

"Ngươi thích kiểu miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo thế à? Cứ phải để ta vạch trần mới chịu sao? Ờ, ờ~ Tùy ngươi, ngươi muốn sao cũng được."

Dù sao đến lúc phải nếm khổ tình cũng chẳng phải nàng, liên quan gì tới nàng đâu. Nàng ở đây làm người tốt, đúng là phí công.

Thẩm Liệm cười gượng, tự biết mình vừa rồi keo kiệt quá, chọc đối phương không vui, bèn gãi mũi, ngoan ngoãn nói:

"Ngươi đừng giận nữa."

Cố Quyệt liếc nàng một cái: "Ta không giận."

Hừ, trò trẻ con, tưởng dụ được ta chắc?

Phóng túng!

Mà Thẩm Liệm hoàn toàn không biết mình bị người ta thầm chửi "phóng túng", chỉ một lòng muốn dỗ thần tài bà bà. Hiếm thấy nàng ngoan ngoãn trước mặt Cố Quyệt, nhỏ giọng nói:

"Ta sai rồi~"

Nói xong còn vươn tay kéo kéo vạt áo của Cố Quyệt, khiến nàng tức giận đến mức chỉ hận không thể rút dao chém phăng góc áo bị túm lấy kia. Nhưng phút chốc nàng lại chợt nhận ra Thẩm Liệm đang ám chỉ cái gì.

Được, được lắm.

Lại còn học đòi đám nam nhân, mời mọc nàng chơi trò đoạn tụ[1] ư?

[1] Đoạn tụ: Dịch thẳng ra là cắt tay áo, còn chỉ mối quan hệ đồng tính nam, bắt nguồn từ chuyện: Nam sủng của Hán Ai Đế là Đổng Hiền, hắn được Hoàng đế sủng hạnh vô cùng. Có một ngày, Hán Ai Đế thức dậy muốn xuống giường thì phát hiện tay áo đã bị Đổng Hiền gối đầu lên. Không muốn làm sủng nam tỉnh giấc, Hoàng đế liền lấy kiếm cắt đứt tay áo của mình. Chính vì thế, người đời sau mới gọi mối tình của Hán Ai Đế và Đổng Hiền là "Đoạn tụ chi phích".

Cố Quyệt đen mặt giáo huấn:

"Còn ra thể thống gì nữa, ngồi ngay ngắn cho ta!"

Thẩm Liệm thu tay, ngồi thẳng lưng, nhưng vẫn len lén liếc trộm Cố Quyệt, trong lòng thấp thỏm không biết thần tài bà bà cuối cùng có còn giận không nhỉ, rồi còn định tặng nàng gạo nữa không đây?

Thấy Thẩm Liệm ngoan ngoãn như vậy, Cố Quyệt cũng rộng lượng không tính toán chuyện trước kia nữa, bằng không người ngoài nhìn vào lại nghĩ tình cảm bọn họ bất hòa. Nàng cắn răng nuốt cục tức xuống, nhượng bộ nói:

"Đợi ăn cơm xong, ta dẫn ngươi đi nha môn.

Phải mau mau dời sự chú ý của nha đầu này thôi, đừng có dùng cái ánh mắt ẩn tình chan chứa ấy mà nhìn nàng nữa.

Thẩm Liệm gật đầu vô thức, rồi mới phản ứng lại lời Cố Quyệt vừa nói:

"Chúng ta đi nha môn làm gì?"

Cố Quyệt tức đến nghẹn họng:

"Đi hỏi xem bọn họ có nhà lao trống nào không cho ngươi dọn vào ở."

Thẩm Liệm: "......"

Thẩm Liệm: "Cái trò đùa này không buồn cười đâu."

Cố Quyệt: "Ngươi còn biết là đang đùa à? Đi nha môn làm gì nữa? Chẳng phải ngươi nghi người chết là A Quế tẩu sao? Không đi nha môn hỏi, ngồi nhà đoán già đoán non thì có ích gì?"

Thẩm Liệm không nói gì nữa, mím chặt môi, mặt mũi ỉu xìu như cục bột.

Nhưng Cố Quyệt không vừa ý, nhìn dáng vẻ kia lại càng bực mình, liền ngồi trên ghế đá nhẹ vào chân nàng một cái:

"Sao không nói gì nữa, câm rồi à?"

"......"

"Miệng không cần nữa thì ta sai người đi lấy thuốc câm đến cho uống bây giờ"

"......" Thẩm Liệm rướn cổ cãi. "Ngươi mắng ta mà ta còn không được giận sao?"

Không thể nói năng tử tế à, câu trước câu sau mắng nàng, nàng cũng là người, cũng có tình cảm, cũng bị tổn thương chứ.

Cố Quyệt: "......"

Nếu không phải bây giờ bản thân đang mang tiếng có tư tình với con ngốc này, thì với cái dạng như Thẩm Liệm, nàng đã sớm sai người chặt ra quăng cho chó ăn rồi.

"...Ngươi còn giở chứng nữa thì khỏi ở cái nhà này luôn đi." Cố Quyệt đời nào chịu hạ mình đi dỗ người khác, chỉ lạnh lùng ném lại một câu.

Bị bắt thóp, Thẩm Liệm "ồ" một tiếng, rất nhanh đã tự chữa lành bản thân, rồi lại lăng xăng sáp lại hỏi:

"Ngươi có tay trong ở nha môn à?"

"Không."

"Thế thì chúng ta làm sao vào được?"

"Lắm lời thế, cái miệng không biết mệt à?"

Lại bị mắng vô duyên vô cớ, lần này Thẩm Liệm thực sự nổi giận. Nàng cầm quyển sách trên bàn thấp, kéo ghế qua hẳn góc sân bên kia ngồi đọc, để lại Cố Quyệt ngồi uống trà một mình dưới gốc cây.

Cố Quyệt thấy cũng chẳng sao, bên tai được yên tĩnh, thế nhưng Mộng Hạ thì cuống lên, tưởng Điện hạ nhà bọn họ lại đắc tội với người ta, còn len lén bước tới nhỏ giọng hỏi:

"Điện hạ, có cần ta gọi Thẩm tiểu thư về giúp người không?"

Nàng nghe rõ hết cả rồi, lần này quả thật là Điện hạ không đúng, đang yên đang lành lại cứ nói cô nương nhà người ta như thế, người ta nghe mãi cũng phải giận chứ, chuyện dễ hiểu thôi mà.

"Gọi về làm gì?" Cố Quyệt cảm thấy đám thị nữ nhà mình đầu óc đứa nào cũng có bệnh rồi. "Lát nữa cơm dọn ra, nàng tự lăn về thôi."

Nàng còn không hiểu Thẩm Liệm nữa sao?

Mộng Hạ: "......"

Điện hạ nhà họ như vậy, thực sự níu giữ được lòng người ta sao?

Nhưng thực tế chứng minh, vẫn là Mộng Hạ nghĩ nhiều. Cơm vừa được dọn ra, Thẩm Liệm khi nãy còn đang tức giận đã lập tức vác ghế về chỗ cũ, cầm đũa lên chuẩn bị chiến đấu.

Cố Quyệt thấy vậy lại cười nhạt:

"Ngươi không phải đang giận à? Sao còn muốn cùng ta ăn cơm?"

Thẩm Liệm nhìn một bàn toàn gà quay, cá hấp, bò hầm... không nhịn được mà nuốt nước miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Quyệt, lời lẽ hùng hồn:

"Sao ta có thể giận ngươi được chứ? Ta yêu ngươi còn không kịp nữa là!"

Đây là đại ân nhân.

Là đại ân nhân đó!

Mộng Hạ đứng bên cạnh nghe vậy thì toàn thân nổi hết da gà. Nàng cảm thấy trước đây mình hiểu lầm Thẩm Liệm rồi. Người này tuy là tú tài, lại còn là nữ tử, nhưng lại vô cùng bạo dạn.

...Khó trách Điện hạ lại thích. Nghĩ cũng phải, ngày thường nhìn mãi mấy lang quân tiểu thư giữ kẽ rụt rè, ra vẻ đoan trang, nay bỗng gặp được một người nhiệt tình thẳng thắn như vậy, sao có thể không thích đây.

Cố Quyệt không biết thị nữ của mình đang nghĩ gì, nhưng nghe Thẩm Liệm thổ lộ xong, lòng nàng cũng thoải mái lên không ít, chỉ là ngoài mặt vẫn lạnh nhạt:

"Ban ngày ban mặt, thu liễm lại chút đi."

Ôi, với cái bộ dạng yêu đến mức nóng lòng muốn tuyên cáo thiên hạ kia, nếu nàng không gõ đầu cảnh tỉnh một cái, e rằng lần sau Thẩm Liệm sẽ động tay động chân với nàng mất.

"Được được được..." Thẩm Liệm gật đầu cho có lệ, sốt sắng hỏi. "Chúng ta ăn cơm được chưa?"

Cố Quyệt trịch thượng đáp: "Bắt đầu đi."

"Được!!"

Câu "bắt đầu đi" vừa dứt, bàn ăn như bị bão cuốn, toàn bộ đồ ăn đều bị quét sạch vào bụng Thẩm Liệm. May mà Cố Quyệt đã ăn rồi, không thì với sức ăn của Thẩm Liệm, nàng ăn no được mới lạ.

"Ợ~~" Ăn no căng rồi, Thẩm Liệm ngả người ra ghế xoa bụng, thoải mái ợ một cái, trông vô cùng thỏa mãn, làm Cố Quyệt nhớ lại con mèo cam to xác xấu xí mình từng nuôi hồi xưa.

"Ngươi không ăn nữa à?" Thẩm Liệm thấy Cố Quyệt đặt bát đũa xuống, quan tâm hỏi. "Ta thấy ngươi chưa ăn được bao nhiêu. Ngươi yên tâm, mặc dù ta ăn nhanh ăn khỏe, nhưng đều chỉ ăn phần của mình, không hề động vào bên của ngươi."

Nói rồi còn lấy tay phân giới trên đĩa cho nàng xem.

Mấy ngón tay trông như que trúc, khớp nối rõ ràng, gầy trơ xương.

Nhưng trông cũng thon dài.

Cố Quyệt sớm đã nhận ra, tuy Thẩm Liệm ăn uống trông chẳng ra làm sao, nhưng lại rất có lễ độ, gắp đồ ăn chỉ lấy phía mình, đũa trên tay tuyệt không vượt giới.

"Gần đây ta không có khẩu vị." Nàng giải thích một câu hiếm hoi. "Thấy ngấy, muốn uống chút trà."

"Ngấy á?" Thẩm Liệm khó hiểu.

Đồ ăn ngon thế này, ngấy chỗ nào?

Đang nói chuyện, Mộng Hạ đã sai nữ đầu bếp ra dọn bàn. Thẩm Liệm sợ Cố Quyệt thực sự khó chịu, liền nhanh chóng chạy đi pha trà, còn quay đầu dặn Mộng Hạ không cần phải tách đồ ăn thừa ra, cứ gom lại hết, mai nàng còn ăn tiếp.

"À còn nữa, hơn nửa bát cơm mà tiểu thư nhà các ngươi ăn thừa cũng để lại giúp ta nhé, cảm ơn nha."

Mộng Hạ: "......"

Đây là vét sạch luôn à?

Cố Quyệt chỉ phẩy tay, nàng đã quá quen với sự nghèo kiết xác của Thẩm Liệm.

Thấy Điện hạ nhà mình không phản đối, Mộng Hạ đành im lặng, thu dọn theo lời dặn.

Thẩm Liệm thấy vậy, lòng càng thêm cảm động, lúc pha trà cho Cố Quyệt còn cho nhiều lá trà hơn chút:

"Khi nào chúng ta đi nha môn vậy?"

"Ngươi vội cái gì?" Cố Quyệt lườm nàng một cái, cảm thấy người này lúc nào cũng tràn trề sức sống, chẳng chịu ngồi yên nổi một khắc. "Nắng chang chang thế này còn đòi ra ngoài, lát nữa rồi tính."

Thẩm Liệm ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ trời này cũng chẳng nắng lắm, nhưng trông dáng vẻ Cố Quyệt uể oải buồn ngủ, nàng cũng không nhiều lời thêm nữa. Dù sao đây cũng là thần tài bà bà kiêm đại ân nhân của mình.

Hai người cứ thế ngồi trong sân uống trà.

Trong lúc đó, Mộng Hạ ra ngoài một chuyến, không bao lâu sau đã trở về, tay xách theo một hộp gỗ đựng đồ ăn.

Thẩm Liệm trông thấy, còn tưởng Cố Quyệt chưa ăn no, đang định nói mình có thể đi nấu thêm cho nàng chút mì, nào ngờ Mộng Hạ lại lấy từ bên trong ra một bát thuốc.

"Ngươi bị bệnh à?" Thẩm Liệm vô cùng quan tâm mà hỏi thăm.

Cố Quyệt chẳng buồn mở mắt, đưa tay nhận bát thuốc, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Có lẽ vì hôm nay có Thẩm Liệm ở đây, nàng uống thuốc không còn phát cáu như mọi khi, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi.

Uống xong, súc miệng rồi, Cố Quyệt mới thong thả đáp lời:

"Không bệnh thì không được uống thuốc chắc?"

"Thuốc nào chẳng có ba phần độc, không bệnh thì uống làm gì." Thẩm Liệm thật lòng lo lắng cho nàng, nói xong còn định đưa tay xem mạch giúp nàng, lại bị nàng tránh đi.

"Ngươi khó chịu ở đâu sao? Lần này gặp ngươi, cảm giác sắc mặt tệ hơn trước đó." Thẩm Liệm hỏi.

Cố Quyệt lười so đo chuyện tay chân không đứng đắn của người kia, rõ là muốn chiếm tiện nghi của nàng, chỉ bảo Thẩm Liệm đừng có nghĩ vẩn vơ:

"Quản tốt mình là được."

"Ta thì làm sao chứ..." Thẩm Liệm không thích cảm giác lòng tốt của mình bị ngó lơ, nhỏ giọng lẩm bẩm. "Ta quan tâm chút cũng sai sao?"

Ai ngờ Cố Quyệt nghe thấy. Nàng vốn đã khó chịu vì vị thuốc đắng trong miệng, Thẩm Liệm còn lảm nhảm bên tai, liền bực bội quát:

"Đang lẩm bẩm cái gì đấy!"

Quát xong lại cảm thấy mình lớn tiếng với Thẩm Liệm trước mặt hạ nhân thế này sẽ mất hết mặt mũi của đối phương, dễ để người ngoài coi thường, vậy nên nàng hít sâu mấy hơi, ổn định lại cảm xúc rồi mới nói thêm, giọng cũng bình tĩnh đi nhiều phần:

"Đợi trời dịu nắng ta sẽ dẫn ngươi đi nha môn. Ta buồn ngủ, nghỉ một lát đã."

Thẩm Liệm từng sống chung với nàng trên núi hơn chục ngày, biết Cố Quyệt dễ buồn ngủ, nên cũng không quấy rầy, chỉ khẽ dịch người ra xa một chút, sợ tiếng động làm ồn đến nàng.

Hai người bên nhau, một người ngủ, một người đọc sách. Thời gian lặng lẽ trôi đi, tới khi mặt trời lặn xuống, Cố Quyệt mới tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, mà sức lực cũng đủ để mắng Thẩm Liệm:

"Ngươi đắp cho ta thứ rách rưới gì thế hả??"

Nàng hất tung ngoại sam của Thẩm Liệm trên người mình ra, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Thẩm Liệm nghe tiếng động liền bước tới, thu lại áo, trông chẳng vui vẻ gì.

Cố Quyệt cũng nhận ra lời vừa rồi của mình hơi quá đáng. Chiếc ngoại sam kia hẳn là bộ y phục tốt nhất trong nhà Thẩm Liệm rồi, có lẽ là sợ nàng nằm ngủ ngoài trời bị nhiễm lạnh nên mới lấy ra.

"...Giờ gì rồi, có đi nha môn không?"

"Sắp sang giờ Thân hai khắc rồi." Thẩm Liệm mặt lạnh đáp.

Cố Quyệt: "......"

Hay là cứ băm luôn kẻ này ra ném cho chó ăn đi cho rồi, càng lúc càng làm tới.

[Hết chương 25]