Cố Quyệt mặt lạnh, cứ thế đứng trong sân. Thẩm Liệm cũng mặc kệ nàng, thu áo xong lại quay về ngồi đọc sách, đầu chẳng thèm ngẩng lên, coi nàng như không khí.
"......"
Cố Quyệt cũng hiểu lý lẽ, tự biết là mình sai trước, vậy nên nàng khẽ hắng giọng, hiếm hoi chịu hạ mình nhún nhường:
"Đi nha môn thôi."
Thẩm Liệm ngồi trước bàn thấp, bất động như núi, lật thêm một trang sách, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
Xem ra chắc là điếc luôn rồi.
Cố Quyệt cả đời chẳng mấy khi chịu xuống nước, vậy mà đối diện với tên tú tài tầm thường đó, nàng vừa nhường một chút, người ta đã dám được nước làm tới. Không biết địa vị của mình ở đâu sao? Còn muốn nàng tới dỗ à?
Thấy người kia quả thật không để ý đến mình, Cố Quyệt quay lưng bỏ đi, bước một mạch ra khỏi tiểu viện Thường gia, đi xa mười mấy thước mới chịu dừng lại.
Mộng Hạ vẫn luôn theo sau, thấy chủ tử bỗng dừng chân, vội vàng bước lên cung kính hỏi:
"Điện hạ?"
Cố Quyệt xị mặt ra: "Nàng không đi theo à?"
"Không ạ, Thẩm tiểu thư vẫn còn đang ngồi trong sân đọc sách."
Mộng Hạ một lòng muốn khuyên giải, liền nói thêm:
"Điện hạ, khi nãy lúc người ngủ, Thẩm tiểu thư còn đốt nhang đuổi muỗi giúp người, sợ người bị muỗi cắn mà." Haizz, Thẩm Tú tài đúng là yêu Điện hạ nhà họ quá thể rồi.
Nghe xong lời này, vẻ mặt khó coi của Cố Quyệt cũng dịu lại đôi phần. Nghĩ đến những lời lạnh nhạt mỉa mai của mình trước đó, nàng ho nhẹ một tiếng, giải thích với Mộng Hạ:
"Nàng lúc nào cũng âm thầm quan tâm bổn Điện hạ thế đấy, có đôi khi tình sâu quá mức, bổn Điện hạ cũng khó xử lắm."
Mộng Hạ gật đầu tán thành.
Cố Quyệt lại hỏi: "Nàng vẫn chưa ra sao?"
"Chưa ạ." Mộng Hạ quay đầu nhìn, xác nhận tiểu viện Thường gia vẫn chưa có động tĩnh. "Có cần nô tỳ đi gọi Thẩm tiểu thư một tiếng không?"
Cố Quyệt rất hài lòng với sự tinh ý của Mộng Hạ, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch:
"Nàng muốn đi thì đi, không đi thì thôi. Chỉ là lát nữa ta định ghé Bát Bảo Lâu ăn cơm."
Nếu tên tú tài kia muốn đi theo, thì nàng dẫn đi cũng được, coi như là xin lỗi.
Mộng Hạ lĩnh chỉ, quay về tiểu viện chuyển lời. Một lúc sau trở về, vẫn chỉ có một mình.
Cố Quyệt thấy vậy, không thể tin được thốt lên:
"Giận đến thế cơ á, cơm cũng không ăn luôn??"
Chẳng phải chỉ chê y phục của nàng là đồ rách thôi sao? Thì vốn là đồ rách thật mà!
Cùng lắm hôm khác tặng nàng mấy bộ y phục tử tế, để nàng biết thế nào là vải tốt, khỏi phải ăn mặc lôi thôi làm mất mặt mình.
"Thưa Điện hạ, Thẩm tiểu thư nói nàng ấy muốn ăn chân giò." Mộng Hạ cố nhịn cười, mặt mũi gồng lên nghiêm túc nói.
Thẩm Tú tài này thực sự là một người thần kỳ.
"......" Cố Quyệt lập tức đen mặt. "Ăn ăn ăn, trong đầu nàng ta ngoài ăn ra thì còn chứa được cái gì khác không?"
Rốt cuộc ăn quan trọng hay theo đuổi nàng quan trọng!
Hừ, hiện tại nàng còn chưa ưng thuận tên tú tài keo kiệt này đâu nhé. Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà kẻ này đã dám ra điều kiện với nàng rồi?
Quả nhiên, với loại người ăn táo rào sung, vong ân phụ nghĩa như Thẩm Liệm, đúng là không cần phải mềm mỏng làm gì.
Mộng Hạ nghe ra tâm trạng bực dọc của Cố Quyệt, lập tức bổ sung:
"Điện hạ, Thẩm tiểu thư đang thu dọn đồ đạc, đóng cổng viện, sẽ ra ngay thôi ạ."
Vừa dứt lời, Cố Quyệt đã thấy Thẩm Liệm mặt mũi như xác sống bước ra từ trong viện, cẩn thận cài then cửa rồi đi về phía mình.
"Trong viện ngươi có cái gì đáng giá sao?" Đợi Thẩm Liệm tới gần, Cố Quyệt nhịn không được hỏi.
Một tú tài nghèo kiết xác, lục tung cả người cũng chẳng nổi mấy đồng, vậy mà ngày nào cũng chăm chăm giữ cửa chỉ sợ có trộm vào là kiểu gì?
Trộm ở đâu ra mà nghĩ quẩn vậy chứ, chẳng lẽ định lẻn vào nhà nàng ta trộm nước uống à?
Trong lòng Thẩm Liệm vẫn chưa nguôi giận, nghe Cố Quyệt hỏi vậy, nàng quay phắt đầu muốn bỏ về. Cố Quyệt thấy thế lập tức theo bản năng đưa tay ra kéo nàng lại, giọng đầy uy hiếp:
"Ngươi còn như vậy thì khỏi ăn cơm luôn. Gạo ta cũng không tặng nữa, để ngươi đói chết cho rồi!"
Nghe vậy, Thẩm Liệm liền quay lại cãi nhau với nàng:
"Con người ngươi sao lại thế chứ? Ta đâu có thèm tiền của ngươi, động một tí là đem mấy thứ đó ra uy hiếp ta làm gì? Rõ ràng là ngươi sai trước, ta có ý tốt, sợ ngươi nhiễm lạnh, choàng áo cho ngươi, vậy mà ngươi còn chê là đồ rách."
Cái miệng của nàng cũng chẳng nói ra được lời gì hay, cứ nhằm thẳng Cố Quyệt mà chọc tức:
"À đúng đúng đúng, ta không nên làm bạn với Mai đại tiểu thư nhà ngươi, không nên nói chuyện tình nghĩa. Ta nghèo ta khổ như thế, đúng ra nên thu mình lại mà sống qua ngày thôi, sao dám nhận ơn bố thí của tiểu thư suốt ngày được chứ? Ngươi cũng đừng cảm thấy ấm ức, mai ta dọn ra ngủ dưới gầm cầu luôn, khỏi chướng mắt ngươi!"
Cố Quyệt quả nhiên bị chọc giận:
"Ngươi còn biết nói đạo lý không đấy? Ta cũng nói sẽ mời ngươi ăn cơm rồi, ngươi còn nhai đi nhai lại chuyện đó làm gì?"
"Ngươi còn chưa xin lỗi, sao ta phải bỏ qua chuyện đó?!"
"Được rồi, là ta không đúng, ta không nên nói chuyện với ngươi kiểu đó. Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi chưa từng làm gì sai, chưa từng lừa ta, gạt ta ư?" Cố Quyệt theo đà mà phản ứng, xin lỗi thì cũng nói rồi, nhưng lại bắt đầu vặn vẹo chất vấn.
Lúc nãy nàng đúng là vô duyên vô cớ phát hỏa, nhưng suy cho cùng chẳng phải cũng vì Thẩm Liệm gây chuyện trước, khiến nàng nuốt không trôi cục tức sao?
Nếu ban đầu Thẩm Liệm không lừa nàng, khiến nàng tưởng nhầm người này phong nhã đoan chính, không động sắc tâm, không thích nữ tử, thì nàng đường đường là Công chúa sao lại phải dùng đến hạ sách, ôm cái tiếng xấu có tư tình rồi lại kết giao kim lan với Thẩm Liệm, để bị đồn khắp nơi như thế chứ??
Thiệt thòi lớn đến vậy nàng cũng đã tự mình nuốt xuống, lại còn phải nghĩ cho Thẩm Liệm, sợ mình lật lọng không thừa nhận thì Thẩm Liệm sẽ bị người ta chê cười, đành cắn răng đội cái nồi oan này.
Còn Thẩm Liệm thì sao?
Có nhớ ân tình của nàng không! Thậm chí tới giờ vẫn chưa từng xin lỗi chuyện từng lừa gạt nàng trên sơn trại nữa!!
Nghe Cố Quyệt hỏi, Thậm Liệm định đáp "chưa từng", nhưng nghĩ lại hồi nãy mình dùng gạo cũ lừa lấy gạo mới từ chỗ Cố Quyệt, khí thế thoáng chốc đã chẳng còn, nói chuyện cũng lắp bắp:
"Ta, ta......"
Cố Quyệt cười lạnh:
"Có những chuyện bổn tiểu thư độ lượng, không thèm tính toán với ngươi, nhưng trong lòng ngươi nên tự biết."
Thẩm Liệm tưởng rằng mấy trò vặt mình dùng đều đã bị phát hiện, đành cúi gằm mặt ngoan ngoãn nhận lỗi:
"Ta sai rồi..."
"Hừ."
Cố Quyệt chắp tay sau lưng, xoay người đi trước.
Thẩm Liệm vội theo sau, hai người sóng vai bước đi, để lại Mộng Hạ vẫn còn đứng ngây tại chỗ, nghe trọn cả màn rồi mà vẫn thấy kịch hay xem chưa thỏa. Mộng Hạ cảm giác hai người ngày ở bên nhau thực sự kỳ quặc.
Chỗ nào cũng kỳ lạ, mà chỗ nào cũng hòa hợp lạ lùng.
Tú tài kia mặc dù trông tầm thường, chẳng có gì nổi bật, thế mà lại khéo ứng phó thật đấy, ăn gọn Điện hạ, còn bày trò thành công ép Điện hạ phải hạ mình xin lỗi.
Chậc chậc, đúng là lợi hại.
Phía trước, Thẩm Liệm đâu biết trong lòng Mộng Hạ nghĩ gì, còn đang nhỏ giọng lý lẽ với Cố Quyệt. Có nhiều khi nàng vẫn rất cần thể diện chứ:
"Ngươi sau này có thể đừng nói chuyện khó nghe vậy được không? Ta thật sự sẽ buồn đấy."
Giọng nàng vô cùng ấm ức:
"Ta nghèo thì nghèo, nhưng ta đối với ngươi là thật lòng."
Nếu đổi lại là người khác, đừng nói là gạo cũ, với cái tính keo tiệt của nàng, chưa đòi người ta mời mình ăn đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện tự bỏ của ra mời người khác ăn.
Cố Quyệt nhìn vẻ mặt kia của Thẩm Liệm mà bực mình. Lúc nãy thì lý lẽ hùng hồn, giờ lại còn dám ra điều kiện với nàng. Vậy nên nàng lại bắt đầu châm chọc:
"Thật lòng hay không còn chưa biết được đâu."
"Thật hơn cả trân châu ấy!" Thẩm Liệm giơ tay thề thốt với trời, rồi lại hỏi nàng. "Ngươi còn giận không?"
"Ha."
Thẩm Liệm biết nàng đã nguôi giận rồi, tiếp tục được một tấc lại tiến một thước:
"Ngươi có thể hứa với ta, sau này có mắng ta cũng đừng khó nghe như thế được không?"
"Bị mắng mà còn muốn nghe lời hay à?" Cố Quyệt cảm thấy đầu óc Thẩm Liệm thực sự có bệnh, không muốn để ý người kia nữa, chỉ lạnh lùng nói. "Ngươi đừng có đòi hỏi nhiều quá."
Nói xong, nàng sải chân bước nhanh đi.
Thẩm Liệm thấy thế, lén đưa tay muốn giữ nàng lại, kết quả bị Cố Quyệt nhanh nhẹn né tránh, còn nghiêm khắc phê bình:
"Giữa ban ngày ban mặt, ngươi có thể biết ý tứ chút không? Đừng có mà phóng túng như thế."
Người này đúng là được một tấc lại tiến một thước, vừa mới đối tốt với nàng được chút đã dám động tay động chân ngoài đường rồi. Cũng may nàng nhạy bén, nhìn thấu cái ý đồ đen tối kia.
Hừ, hừ~ Ta còn chưa đồng ý qua lại với ngươi đâu nhé!
Thẩm Liệm khó hiểu:
"Kéo tay một cái thôi đã thành không biết ý tứ á? Gia giáo nhà ngươi nghiêm ngặt thế sao??"
Cố Quyệt chẳng thèm để ý nàng, nhưng bước chân cũng chậm lại.
Thẩm Liệm tươi cười đi theo. Mặc dù trước đó vừa mới cãi nhau, nhưng trên đường tới nha môn, không khí giữa bọn họ lại khá hòa thuận. Thẩm Liệm hỏi Cố Quyệt thật sự muốn đưa mình đi ăn ở Bát Bảo Lâu à?
Trong cả thành Thiên Thủy này, Bát Bảo Lâu chính là nơi ăn uống đắt đỏ nhất, sơn hào hải vị, tổ yến vi cá, cái gì cũng có, ăn một bữa ít nhất cũng phải tốn hơn mười lượng bạc.
Thẩm Liệm: "Ăn chân giò thôi thì không cần đến Bát Bảo Lâu đâu."
Cố Quyệt: "Không đi thì thôi."
"Ta đi, ta đi!!"
* * *
Khó khăn lắm mới tới được trước cửa nha môn. Suốt dọc đường chịu đựng đủ kiểu lời mỉa mai, Thẩm Liệm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, oán giận nói:
"Nếu không phải vì cái chân giò kia, hôm nay ta chết cũng không ra ngoài với ngươi đâu."
Đúng là đại tiểu thư, tính tình vừa hống hách vừa khó ưa, chỉ được cái ưu điểm duy nhất là hào phóng, một tay tát người, tay kia lại đút cho viên kẹo.
Haizz, nếu không phải vì người kia vừa hào phóng lại vừa có tiền như vậy, nàng còn lâu mới chịu cái uất ức này.
"Vậy mạng ngươi cũng rẻ thật đấy, chỉ đáng giá một cái chân giò."
Cố Quyệt nói xong thì ra hiệu cho Mộng Hạ đi trước thông báo, còn mình dẫn Thẩm Liệm nghênh ngang bước thẳng qua cửa chính nha môn.
Hai tên nha dịch canh cửa vừa nhìn thấy Mộng Hạ trình ra lệnh bài phủ Công chúa thì lập tức sợ đến chân run lẩy bẩy, lắp bắp cả buổi vẫn nói không nên lời. Mãi mới rặn ra được một câu, kết quả lại là viện một cái cớ chạy mất.
Tên còn lại bạo dạn hơn một chút, lảo đảo chạy vào trong nha môn, cả gan đi tìm Huyện thái gia, trông bộ dạng tái mét như gặp quỷ.
Thẩm Liệm đi sau không nhìn thấy cảnh này, còn ngạc nhiên hỏi:
"Sao hôm nay trước cửa chẳng có ai canh giữ vậy nhỉ?"
Lần trước nàng tới đây, cửa nha môn còn có hai vị Tôn đại Phật hung dữ lắm cơ mà, trông như kiểu nàng nhìn nhiều hơn một cái là sẽ xông đến móc mắt nàng ra ấy, sợ chết đi được.
Cố Quyệt hừ một tiếng, thờ ơ đáp:
"Chắc lại về sớm chạy tới sòng bạc nào chơi bài rồi."
"Hả?" Thẩm Liệm kinh ngạc, nghĩ Cố Quyệt gia thế cao quý, từng tiếp xúc với những góc khuất trong nha môn, bèn nhỏ giọng dò hỏi. "Nha dịch cũng có thể về sớm, cũng có thể đi đánh bạc sao?"
Thế chẳng phải là quan lại cầm đầu chuyện xấu à!
Nàng thường nghe người ta nói, cờ bạc mại dâm chẳng tách rời, đã dính vào cờ bạc thì mười kẻ đến chín kẻ thua, phải bán con bán cái, thậm chí cuối cùng phải vào kỹ viện bán thân mới đủ trả nợ. Có lẽ vì hai thứ họa đó quá lớn, hủy hoại cuộc sống của bao dân lành, cho nên triều đình mới ra lệnh cấm mở sòng bạc, thanh lâu. Vậy mà sao hiện giờ, người của nha môn lại làm cái gương xấu, đi đánh bạc rồi?
Quan trường cuối cùng là như thế sao??
Cố Quyệt nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc:
"Chứ không thì ngươi tưởng vì sao nhà người ta có chút tiền đều cố gắng cho con cháu mình vào nha môn làm sai dịch?"
Một cái huyện thành bé tí, nha dịch ghi trong danh sách lúc cao điểm tới tận hơn hai ba nghìn, mà thực sự có mặt, thực sự làm được việc lại chỉ chưa tới hai ba trăm. Số người dư ra, không phải là đến ăn bổng lộc khống thì cũng là người do thế lực khác nuôi dưỡng.
Mặc dù triều đình cấm sòng bạc thanh lâu, nhưng Vụ triều lớn như vậy, tay triều đình sao mà vươn tới hết? Giám sát địa phương chẳng phải vẫn phải dựa vào nha môn và nha dịch các cấp hay sao? Mà sòng bạc kia, thanh lâu kia, bọn họ nói được, đương nhiên là được.
Có người của mình cắm bên trong, gió thổi cỏ lay gì chẳng lẽ bọn họ còn không biết?
[Hết chương 26]