Thẩm Liệm bị lời của Cố Quyệt dọa nổi hết da gà, lại nhìn gương mặt cười mà không cười kia của đối phương, chẳng lẽ đêm nay nàng chưa tỉnh ngủ, lạc vào điện Diêm Vương, gặp phải Diêm Vương sống rồi ư?
...Có người tử tế nhà ai lại có thể dùng ngữ điệu ám muội như vậy để nói ra những lời kinh khủng thế chứ.
Làm người ta nghe mà lạnh gáy.
Nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ thầm trong bụng. Dù sao với tính khí của Mai Nhân, nếu như nàng thực sự nói ra miệng, không chừng lát nữa người bị chôn trong mộ có khi lại là mình mất.
Chỉ có điều, Cố Quyệt tuy tính tình khó ưa nhưng làm việc lại rất thỏa đáng. Nửa đêm gọi Thẩm Liệm dậy đi khám nghiệm tử thi, ngoài chuẩn bị đầy đủ dụng cụ ra, còn đặc biệt cho người đặt rất nhiều đuốc trong gian mộ chính, rọi sáng choang.
Lại sợ nhiều người làm Thẩm Liệm mất tự nhiên, nên ngoài mình và hộ vệ Châm Vũ, những người khác nàng đều cho lui ra ngoài.
Cố Quyệt: "Ngươi làm cho tử tế, cứ từ từ mà làm."
Thẩm Liệm: "......"
Nghe chẳng giống lời gì tốt đẹp.
Trước khi bắt đầu, để tránh lát nữa lại bị mắng, Thẩm Liệm liền đánh tiếng trước:
"Ta không phải ngỗ tác chuyên nghiệp. Nếu như làm không tốt thì ngươi cũng đừng trách ta."
Cố Quyệt không để ý, sai người mang ghế đến ngồi ngay trước cửa mộ. Thẩm Liệm nhận được sự ngầm cho phép của đối phương, bắt đầu làm việc của mình.
Vì thi thể vị hôn phu này được bảo quản vô cùng hoàn hảo, nên khi cởi hết y phục của hắn ra, Thẩm Liệm vẫn còn tâm trạng bình phẩm một câu:
"Thân hình cũng được đấy."
Nam nhân này vóc dáng cao lớn cường tráng, tướng mạo tuấn tú, khác hoàn toàn với tên Vinh Khánh ở trên sơn trại. Thẩm Liệm vừa dùng giấm nóng lau thi thể, vừa nói với Cố Quyệt:
"Ghi chép: Người chết là nam, cao tám thước, tuổi......"
Nàng quay đầu hỏi:
"Hắn bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi tám." Cố Quyệt không quá khẳng định.
"Ngươi lại thích người già thế á?"
Thẩm Liệm nhớ Mai Nhân mới hai mươi tuổi, vậy thì nam nhân này lớn hơn nàng tận tám tuổi... Tuy tướng mạo đúng là xuất chúng, nhưng cũng hơi già quá rồi đấy?
Cố Quyệt thở dài, cảm thấy nhiều khi đầu óc Thẩm Liệm hình như thực sự có vấn đề. Đã là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng ghen tuông vớ vẩn, chẳng lẽ tình cảm đã sâu đậm khó dứt đến thế rồi sao?
Nghĩ vậy, nàng chỉ đành thở dài:
"Ngươi khám nghiệm cho tử tế đi, giờ ta không thích người già kiểu này nữa."
Nếu không dỗ dành mấy câu, sợ là tú tài này lại ầm ĩ không yên.
Thôi, thôi vậy, đối phương cũng chỉ vì yêu nàng quá nên mới thành vậy. Nàng là huyết mạch hoàng thất, đương nhiên phải yêu dân như con, mà Thẩm Liệm cũng là một bách tính trong đó.
Ôi, ôi.
"À." Thẩm Liệm đáp lời, lại quay về tiếp tục làm việc của mình. "Nam, cao tám thước, hai mươi tám tuổi, tử vong đã vài tháng."
Lau tới hạ thân của vị hôn phu này, Thẩm Liệm nhìn thấy thứ mà nữ tử bình thường không dám nhìn. Từ nhỏ nàng đã ngủ chung với xác chết, nên cũng chẳng kiêng kỵ gì vấn đề này, thấy nhiều quen rồi, liền không nhịn được nhỏ giọng buông một câu:
"......Trông cao lớn thế này, mà lại bé tí."
Còn chẳng dài bằng ngón tay nàng.
Ôi, may mà chết rồi, chứ không cưới hắn về nhà, chắc chắn Mai Nhân thiệt thòi.
Nói xong, nàng lại tiếp tục lau thi thể bằng giấm nóng. Đến khi đã lau sạch sẽ toàn thân, nàng nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm một bó đuốc lại gần, cẩn thận kiểm tra từng tấc da thịt.
Cố Quyệt thấy thế cũng bước tới, hỏi:
"Không cần đợi thêm sao?"
Nàng nhớ hôm ấy trên sơn trại, sau bước này, Thẩm Liệm phải đợi khá lâu.
Nghe vậy, Thẩm Liệm lắc đầu:
"Hôm đó ở trên núi trời lạnh, sau khi dùng giấm nóng lau xác phải mất khoảng một canh giờ vết thương mới hiện rõ. Nhưng hiện giờ đã là tháng năm, thời tiết nóng lên, vả lại trong mộ thất có nhiều đuốc thế này, rất ấm, nên không cần đợi lâu."
Nói xong, nàng lại hỏi Cố Quyệt:
"Nhưng vị......"
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, thực sự không biết nên xưng hô thế nào với vị hôn phu đã khuất này, đành gọi là "tiền bối":
"Vị tiền bối này sau khi chết, ngươi không tìm người đến nghiệm thi sao?"
Thẩm Liệm nghĩ rất đơn giản, nếu từ đầu Mai Nhân đã nghi ngờ cái chết này không phải ngẫu nhiên, vậy với tính cách của Mai Nhân, hẳn là đã cho người khám nghiệm ngay lúc đó rồi, cần gì đợi đến bây giờ, người đã chết hai tháng rồi mới đào mộ lên.
Chẳng lẽ thực sự không định để người ta được an táng yên ổn sao?
Cố Quyệt cũng không định giấu giếm, chỉ là không nói quá cụ thể:
"Hắn là người ta gặp trong một yến tiệc. Xuất thân không tốt, chỉ là hậu duệ chi thứ trong gia tộc, thúc thúc ta vốn không đồng ý hôn sự này, là ta khăng khăng đòi, thúc thúc mới đáp ứng."
Dĩ nhiên, nàng cũng không phải thật sự nhìn trúng đối phương, chẳng qua Trần Mậu có cái mã ngoài tuyệt đẹp, lại xuất hiện đúng thời điểm.
Tết năm ngoái, nàng phụng chỉ hồi kinh. Đó là lần đầu tiên nàng trở lại kinh thành kể từ khi chuyển tới phong địa.
Nhiều năm xa cách, vị Công chúa từng nổi tiếng hoang đường bỗng dưng hồi kinh, dáng dấp trông có vẻ lại chững chạc hơn vài năm trước. Cố nhân trong thành tuy bất ngờ, nhưng ai nấy đều rõ đạo lý "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", vậy nên ngày ngày họ đều ngóng trông nàng phạm lỗi.
Đương nhiên, cũng có một vài người hy vọng nàng sẽ xuất hiện kỳ tích "ba ngày không gặp đã khác xưa".
Khi đó, nhất cử nhất động của nàng đều rất dễ bị người ngoài suy diễn theo chiều hướng khác.
Trong phủ Công chúa ở kinh thành, tai mắt bên cạnh nàng nhiều vô kể. Nhưng ngay cả trong tình cảnh như thế, nàng vẫn nhận được không ít lời ngỏ làm thân từ những kẻ cơ hội, công khai có, âm thầm cũng có, trong đó chẳng thể thiếu người mang ý muốn liên hôn.
Dù sao đương kim Thiên Tử đến nay vẫn chưa có con nối dõi, nàng là người kế vị danh chính ngôn thuận duy nhất. Tuy hoang đường, nhưng nếu cược đúng, thì chẳng khác nào cơ hội ngàn vàng, một người đắc đạo, chó gà cũng lên tiên.
Một miếng bánh lớn như vậy bày ngay trước mắt, những kẻ có dã tâm trong triều khó mà giữ nổi cái đầu lạnh.
Chỉ là nàng không thích vậy, cũng biết vị hoàng thúc tốt của nàng không mong nàng như thế.
Vừa hay, Trần Mậu lúc ấy cứ cố tình bám lấy nàng, ngày ngày mời mọc nàng ra ngoài, thường xuyên ăn mặc lộng lẫy lượn qua phủ nàng. Sau một lần miễn cưỡng nhận lời, nàng dám chắc Trần Mậu chỉ là hạng người giá áo túi cơm[1], cũng tra ra được Trần Mậu trước kia vì hành vi bất chính nên đã bị gia tộc ruồng bỏ từ lâu.
[1] Giá áo túi cơm: Chỉ hạng người vô tích sự, không có ích gì cho xã hội. Sau đó hắn tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền, luồn cúi không biết bao nhiêu quan hệ, khó khăn lắm mới vào được hoàng cung làm thị vệ. Đã quen với vinh hoa phú quý nơi hoàng thành, hắn lại càng trở nên xốc nổi, nhưng muốn thăng chức thì không đủ khả năng, mà cũng chẳng thể dựa vào gia thế.
Dưới tình huống đó, lại được kẻ có tâm cơ chỉ điểm, bám vào nàng trở thành con đường duy nhất để ngoi lên của hắn.
Nếu vận khí tốt, tương lai thành hoàng phu cũng không phải chuyện không thể.
Cố Quyệt vốn khoái nhất loại tình huống "vừa buồn ngủ đã có người dâng gối" thế này, vậy nên ngay đêm ấy, nàng lập tức dâng tấu muốn cùng Trần Mậu thành hôn.
Quả nhiên, tấu chương này nàng vừa dâng lên, trực tiếp khuấy động cục diện trước giờ luôn mờ mịt bất định.
Không một ai ngờ được nàng sẽ làm thế.
Linh Đế vốn hy vọng nàng cứ tiếp tục hoang đường, nhưng cũng không định để nàng qua loa chuyện hôn sự thế này được.
Lúc triệu nàng về kinh, đa phần mọi người đều rõ tâm tư của Linh Đế là muốn chỉ hôn cho nàng. Linh Đế tuy không xuất sắc trên phương diện chính sự, nhưng lại lão luyện trong việc khống chế, đùa bỡn nhân tâm. Hắn muốn Cố Quyệt thế nào thì nàng phải thế ấy.
Mà các hạ thần dưới trướng Linh Đế cũng đều có toan tính riêng, mỗi người một hướng, chỉ có điều chẳng ai ngờ được rằng Cố Quyệt mới chỉ ra đất phong được vài năm mà đã càng ngày càng lệch lạc, lệch ra tận ngoài Đông Dương. Nàng thẳng tay chơi chiêu rút củi đáy nồi, vừa mở miệng đã tuyên bố mình đang mang thai.
Hài tử là của Trần Mậu.
Mặt mũi gì cũng chẳng thèm giữ nữa.
Linh Đế đọc tấu chương xong thì tức đến mức suýt chút nữa sai người đánh chết Cố Quyệt.
Cố Quyệt bị quan nội đình triệu vào cung, lững thững thong dong bước tới.
Vừa vào liền quỳ ngay giữa ngự thư phòng, nước mắt tuôn trào, khóc lóc than thở, nhìn mà động lòng thương xót:
"Hoàng thúc, ta là người thân duy nhất còn trên đời này của ngài mà! Nếu như ngài đánh chết ta rồi, sau này gặp liệt tổ liệt tông, ngài định ăn nói thế nào? Hơn nữa, ngài mà thực sự đánh chết ta thì sẽ thành một xác hai mạng đấy."
Linh Đế giận dữ quát:
"Có hậu nhân nhà họ Cố như ngươi, sau khi trẫm băng hà còn có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông nữa?!"
Giận là giận thật.
Bấy giờ, trong tay Linh Đế đã có sẵn vài đối tượng tuổi tác thích hợp. Hắn biết sự hoang đường của Cố Quyệt, cũng hiểu rõ những chiêu trò của nàng, nên còn cố ý đưa cả nữ tử vào danh sách, chỉ để đến lúc đó Cố Quyệt không thể mở miệng từ chối.
Nhưng ai mà ngờ được Cố Quyệt đã phóng túng đến độ không cần mặt mũi. Dâng tấu nói mình mang thai còn chưa tính, nhưng loại chuyện này âm thầm gửi tới ngự thư phòng thôi không được sao? Lại cứ phải ngang nhiên đường hoàng đi qua từng cửa Trung Thư, Môn Hạ, Nội Các[2].
[2] Trung Thư, Môn Hạ, Nội Các: Trung Thư là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh; Môn Hạ chuyển lệnh vua đến các quan, tâu vua việc các quan thi hành lệnh vua, điều khiển lễ nghi; Nội Các là văn phòng vua, ghi chép tấu, sớ các nha dâng lên, khởi thảo chiếu, chế, sắc ban ra các cơ quan, thi Đình thì đằng lục các chế sách và cấp quyển thi. Đại khái ở đây là kiểu dâng tấu theo quy trình.
Giờ thì hay rồi, cả triều đình từ trên xuống dưới đều biết vị Lạc Dương Công chúa này lại bày ra trò mới, đến hài tử cũng là do cẩu thả bất chính với người ta mà có.
Chuyện đã vậy, dù Linh Đế có không biết xấu hổ đến đâu cũng không thể chỉ hôn mấy đối tượng kia cho nàng nữa.
Kết thân vốn là ý tốt, nhưng kết thành kẻ thù thì cũng không còn cần thiết.
"...Chuyện này ngươi không thể lén nói riêng với trẫm được sao?" Linh Đế hỏi.
"Lần trước chẳng phải ngài nói lần nào ta dâng tấu cũng chỉ toàn là đòi tiền xin người, bảo ta lần sau có tấu chương thì phải dâng qua Trung Thư, đợi các đại nhân Nội Các đồng ý rồi mới đệ lên ngài sao?" Cố Quyệt đáp.
"......"
Linh Đế chăm chú nhìn vị chất nữ đang quỳ dưới điện, hắn không biết Cố Quyệt là thực sự không có đầu óc hay nàng đang cố tình giả vờ ngây thơ. Thế nhưng không vấn đề gì, miễn là Cố Quyệt vẫn còn kiêng dè hắn, dù là diễn kịch thì hắn cũng phải diễn cho trọn:
"Hiện tại văn võ bá quan trong triều đều biết bụng ngươi phình lên rồi, ngươi tính giải quyết thế nào?"
Màn này của Cố Quyệt quả thực khiến Linh Đế tức đến suýt phát bệnh, chỉ có điều hắn cũng không ngu đến thế:
"Ngươi với tên Trần Mậu kia... nhanh lắm cũng chỉ mới được mười ngày, cho dù là Quan Âm chuyển thế thì mười ngày cũng chẳng thể có thai được. Nói đi, rốt cuộc là của ai?"
Cố Quyệt biết chuyện này không gạt nổi nữa, đành thành thật khai:
"Không có thai."
"Không có thai mà ngươi dâng tấu bảo mình mang thai?!" Linh Đế không thể tin nổi mà nhìn chất nữ của mình, thái dương giật giật. "Không có thai mà còn dám xin trẫm phong tước cho hài tử trong bụng? Muốn phong cho quỷ à?"
Cố Quyệt liền kể lể rằng mình nhất kiến chung tình với Trần Mậu, thề không phải khanh thì nhất quyết không gả, khiến Linh Đế nghe được mà lông mày sắp dính vào nhau.
Linh Đế dù là thúc thúc của Cố Quyệt, nhưng kỳ thực cũng chỉ lớn hơn nàng mười bảy tuổi. Tướng mạo hai người không quá giống nhau, gương mặt Cố Quyệt giống với mẫu thân, mà Linh Đế cũng vậy.
Đều không mang đặc trưng diện mạo truyền thống của Cố gia.
Thế nhưng cái khí chất âm tình bất định, phong lưu phóng khoáng giữa chân mày thì lại giống hệt nhau.
Vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ đối phó.
[Hết chương 32]