Thẩm Liệm hoàn toàn chẳng hay biết mình bị mắng thành nam nhân, vẫn ăn uống no nê. Sau khi chia tay với Cố Quyệt thì mãn nguyện trở về nhà, ngủ một giấc ngon lành, ngủ thẳng đến tận khi mặt trời lên cao ba sào mới chịu bò dậy.
Dậy rồi, nàng hâm nóng đồ ăn mà nữ đầu bếp của nhà Cố Quyệt làm hôm qua, ăn xong lại tiếp tục đọc sách.
Đến chiều, nàng quét dọn sân viện, sau đó ra ngoài chọn mua một chén trà đẹp mang về nhà, nghĩ bụng để khi nào Mai Nhân đến chơi còn có cái dùng.
Tuy nàng là một người thích náo nhiệt, nhưng lại khá an phận. Cuộc sống hàng ngày cũng rất đơn giản, ngoài đọc sách ra thì mỗi tối sau bữa cơm sẽ ra ngoài tám nhảm buôn chuyện với hàng xóm để tiêu thực.
Theo lời nàng, đây là tuyệt chiêu để giải tỏa bản thân.
Thế nhưng hôm nay chập tối, nàng lại không ra ngoài. Lưu A Nãi nhà bên sang tìm, nàng cũng kiếm cớ nói mình không khỏe, muốn nghỉ ngơi sớm.
Văn nhân thân thể yếu nhược, Lưu A Nãi cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Cứ thế, Thẩm Liệm lại nhàn rỗi, rửa mặt xong thì lên giường đi ngủ.
Ngủ một mạch đến giờ Tý, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm thấy có người ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn mình.
Ban đầu Thẩm Liệm không bận tâm, còn tưởng mình nằm mơ, liền trở mình tiếp tục ngủ.
Nào ngờ một lát sau, nàng bỗng bị tát một cái, giật mình tỉnh dậy. Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, nàng vừa mở mắt ra đã thấy đại ân nhân Mai Nhân của mình mặc một thân hắc y, tóc buộc gọn, đang ngồi ở đầu giường nhìn mình bằng ánh mắt âm u.
Thẩm Liệm hoảng hốt ngồi dậy, giọng cũng biến đổi:
"......Sao ngươi lại ở đây?!"
May mà ân nhân trông còn xinh đẹp, chứ nếu không nửa đêm nửa hôm có một nữ nhân ngồi bên đầu giường, nàng thực sự nghĩ mình gặp ma mất.
Cố Quyệt vô cùng ghét bỏ nhìn Thẩm Liệm, hỏi:
"Chứ còn ai nữa? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng có yêu nữ hay nữ quỷ nào tới tìm ngươi vui vẻ đêm xuân à?"
Ban ngày nàng chán quá, có đọc một quyển thoại bản về nữ quỷ và tú tài, thấy cũng thú vị.
Thẩm Liệm lại chẳng hiểu phong tình, lắc đầu đáp:
"Vui vẻ đêm xuân gì chứ, ăn đêm còn nghe được."
"......" Cố Quyệt liếc xéo một cái rồi lại mắng. "Trong đầu ngươi ngoài ăn ra thì còn có thứ gì khác không?"
Nói xong, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của Thẩm Liệm, lửa giận trong lòng nàng lại bùng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi làm sao vừa đặt lưng nhắm mắt đã ngủ như chết thế hả?"
Nàng ngồi đây hẳn một khắc rồi mà người này vẫn ngủ như cái đầu heo, còn ngáy khò khò nữa chứ.
Nếu không phải vì nàng thực sự chịu không nổi, tát cho một phát, chắc là vẫn chưa thèm dậy đâu.
"Chẳng phải hôm qua ngươi bảo ta tối nay ngủ sớm, ngủ ngon chút hay sao?" Thẩm Liệm ngáp dài, cảm thấy vô cùng oan ức.
Cả ngày hôm nay Thẩm Liệm không ra khỏi nhà, ngoan ngoãn dưỡng sức chỉ vì lúc chia tay sau bữa tối ôm qua, Cố Quyệt đột nhiên dặn dò như vậy.
Nàng nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng vẫn thật thà làm theo.
Kết quả giờ lại bị mắng.
Thật là oan ức mà.
Cố Quyệt cũng biết lúc này mình đang bực bội trong lòng. Thực sự là sau khi nghe thuộc hạ ở bên Thẩm Liệm báo lại rằng cả ngày hôm nay người kia chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, khiến nàng cảm thấy đời sống sao mà có thể sung sướng thế chứ?
Nhìn lại bản thân, không phải đêm đêm mất ngủ thì cũng là ăn uống không ngon miệng.
Rốt cuộc ai mới là Công chúa?
"Nhanh mặc y phục rồi dậy đi." Cố Quyệt mất kiên nhẫn. "Còn nhiều việc lắm."
Thẩm Liệm "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn làm theo.
Mặc xong y phục, nàng mới có thời gian hỏi:
"Sao hôm nay ngươi lại mặc một thân đen luôn vậy?"
Còn đùa: "Muốn đi làm đạo tặc sao?"
Khỏi phải bàn, Mai Nhân mặc hắc y, tóc đuôi ngựa buộc cao, thực sự trông anh tuấn hiên ngang, cực kỳ thu hút.
Giá mà đừng hung dữ như thế thì tốt rồi.
Cố Quyệt liếc nàng một cái:
"Làm đạo tặc thì có gì kích thích?"
"Vậy cái gì mới kích thích?"
"Đi đào mộ."
Thẩm Liệm: "??"
Hả??
Đào mộ—?
Thẩm Liệm cứ tưởng Cố Quyệt chỉ nói chơi thôi, ai ngờ lại là chơi tới bến.
Bảo đi đào mộ là đi đào mộ thật.
Cũng chẳng biết rốt cuộc gia thế Mai Nhân thế nào, thành Thiên Thủy giới nghiêm ban đêm, vậy mà nàng ấy vẫn có thể tìm được một cỗ xe ngựa đưa bọn họ ra khỏi thành, một đường thông suốt không trở ngại.
Thẩm Liệm lẳng lặng kéo rèm xe xuống, thực sự khó mà chấp nhận nổi sự thật rằng lúc nãy mình còn ngủ ngon trên giường, giờ đã bị kéo ra khỏi thành. Nàng quay đầu hỏi vị ân nhân đang ngồi như lão tăng nhập định bên cạnh:
"......Nếu ta nhớ không nhầm, ban đêm cấm xuất thành, phải cần văn thư của nha môn mới ra ngoài được mà?"
Bằng không bị bắt được ít nhất cũng năm mươi roi.
Cố Quyệt chẳng thèm nâng mí mắt:
"Năm lượng bạc mua một tờ chẳng phải là xong à?"
Thẩm Liệm kinh hãi: "Cái đó cũng mua được á?!"
Có tiền sướng như vậy sao?
Thẩm Liệm chưa từng trải sự đời, bắt đầu lo lắng vấn đề an ninh trật tự ở thành Thiên Thủy:
"Nếu ai cũng mua được văn thư xuất thành như thế, vậy chẳng phải thành Thiên Thủy sẽ thành cái rổ sao? Ai cũng có thể ra vào tự nhiên vậy?"
Cố Quyệt hừ một tiếng, không trả lời.
Thẩm Liệm hôm nay ngủ rất nhiều, nên bây giờ dù là nửa đêm thì tinh thần vẫn tỉnh táo. Mặc kệ đối phương có phải đang nhắm mắt dưỡng thần hay không, nàng hỏi:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Xuất thành cũng hơn nửa canh giờ rồi rốt cuộc là định đi tới tận đâu?
Chẳng lẽ bởi vì hôm qua nàng ăn một bữa tốn hơn hai mươi lượng bạc, Mai Nhân ngủ một giấc dậy cảm thấy lỗ quá, hối hận rồi nên định kéo nàng lên núi bán đi à!?
...Chắc cũng không đến mức đó, nhìn người đánh xe kia cũng không giống dân buôn người.
Nghĩ đến đây, Thẩm Liệm lén hỏi Cố Quyệt:
"Người đánh xe kia, cũng là người trong phủ ngươi sao?"
Người đánh xe là một nữ tử trẻ tuổi kiệm lời, mặc hắc y, kiếm thắt bên hông, tướng mạo bình thường không có gì nổi bật.
Là kiểu người nếu đứng giữa đám đông sẽ dễ bị bỏ qua, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, đầy nguy hiểm.
Thẩm Liệm cứ cảm thấy bất an, hoàn toàn không rõ ân nhân của mình rốt cuộc định làm gì.
Cố Quyệt nhắm mắt đáp:
"Là hộ vệ của ta, tên Châm Vũ."
Thẩm Liệm vẫn không yên tâm, nhỏ giọng hỏi:
"Ngươi định giết người hay phóng hỏa, hay là có thù oán với ai à? Sao bên cạnh nhiều hộ vệ gia tướng thế?"
Hôm qua gia tướng tên Mộng Hạ kia đã rất lợi hại rồi, vậy mà hôm nay lại thêm một hộ vệ lão luyện nữa. Thẩm Liệm cảm thấy dù Mai Nhân có đi đốt nha môn ban đêm, nhân lực bố trí cũng chỉ cần thế này thôi.
Kết quả Cố Quyệt lại hỏi ngược lại:
"Nếu ngươi vừa xinh đẹp, vừa giàu có như ta, ra ngoài ngươi có yên tâm không?"
Thẩm Liệm ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng đúng thật:
"Không yên tâm."
"À, ngươi đương nhiên không yên tâm rồi, không chừng còn nuôi nhiều hộ vệ gia tướng hơn ta ấy chứ."
Cố Quyệt vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: "Ai sợ chết được như ngươi."
Ngày ấy ở sơn trại, Vinh Nương mới nói một câu muốn giết người, Thẩm Liệm đã sợ tới mức liên tục cầu xin tha mạng, đủ để thấy người kia không có cốt khí, sợ chết đến mức nào.
Giờ còn không biết xấu hổ mà nói nàng?
Thẩm Liệm nghẹn họng, trong lòng vô cùng hổ thẹn vì thói tham sống sợ chết của mình, vừa quay đầu lại nghe ân nhân nói tiếp:
"Còn nữa, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Đi đào mộ."
"......" Thẩm Liệm im lặng một lúc, dè dặt hỏi. "...Đào thật à?"
Tất nhiên là đào thật.
Không biết xe ngựa rốt cuộc đi về hướng nào, chỉ biết quá nửa đêm thì bọn họ đã tới một nơi rừng núi hoang vu.
Đường núi gập ghềnh khó đi, vất vả lắm mới tới được đích. Thẩm Liệm cảm thấy mông mình đã ê ẩm. Sau khi xuống xe, nàng thở không ra hơi, còn phải vịn lấy thành xe mới đứng được.
Vừa ngẩng đầu đã thấy bản thân đang đứng trước một cánh cửa mộ.
Thẩm Liệm: "......"
Kích thích thật đấy.
Cửa mộ đã bị mở. Dưới ánh sáng lờ mờ ngoài cửa, Thẩm Liệm thoáng liếc thấy những hoa vặn chạm trổ trên cửa cực kỳ tinh xảo, nhìn qua đã biết chủ nhân ngôi mộ là người có tiền có quyền.
Nhìn tảng đá phong mộ bị đào lên, hình như đây là một ngôi mộ mới xây.
Bên trong, ánh đèn hắt ra, thỉnh thoảng còn có người mặc hắc y bê đồ gốm sứ, vải lụa, trang sức vàng bạc ra ngoài, chất lên một chiếc xe ngựa khác.
Phân công vô cùng rõ ràng.
Thẩm Liệm xoa cằm nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy việc này có gì đó không phải đạo cho lắm, bèn dùng chút kiến thức tam quan hữu hạn của mình đi khuyên bảo ân nhân:
"...Đây chẳng phải là trộm mộ sao? Ngươi nghe ta nói này, chuyện phạm pháp chúng ta không thể làm đâu."
Chẳng trách Mai Nhân lại giàu như thế, thì ra là chuyên đi đào mộ tổ tiên nhà người ta.
Có đôi khi Cố Quyệt thực sự rất bội phục đầu óc của Thẩm Liệm, rốt cuộc phải nghĩ kiểu gì mới ra được cái khả năng này chứ?
"Ta đào ngôi mộ ta tự bỏ tiền ra xây thì trộm mộ cái gì?"
"Ngươi xây á?"
Thẩm Liệm có phần kinh ngạc. Nàng biết người có tiền đều sẽ xây mộ thất cho chính mình từ sớm, để sau này qua đời có thể vãng sinh nơi Cực Lạc, nhưng không ngờ Mai Nhân còn trẻ vậy đã tính toán tới chuyện đó.
Đúng là lo xa quá rồi.
Chẳng trách nhiều khi Mai Nhân trông tinh thần không được tốt lắm, thì ra đến chuyện chết rồi chôn ở đâu cũng đã tính xong, sống như vậy sao mà vui nổi?
Thẩm Liệm lại khuyên tiếp, lời đầy thành khẩn:
"Nhưng mà chẳng phải còn hơi sớm sao? Ngươi mới bằng này tuổi mà."
Ít ra cũng phải sống thêm hai ba chục năm nữa chứ.
Cố Quyệt nghe xong, lập tức giơ chân đá thẳng một cước. Lực không mạnh, chỉ vừa đá trúng mông nàng, mắng:
"Mồm miệng ngươi tích đức chút đi! Đây là mộ ta xây cho vị hôn phu chết yểu kia!"
Thẩm Liệm "hả" lên một tiếng, cảm thấy khó tin:
"Chẳng phải hắn chết ở trên núi rồi sao?"
Không lẽ Mai Nhân trọng tình trọng nghĩa đến mức người chết trên núi cũng phải vác về, muốn tự tay chôn cất?
"Người khác!" Cố Quyệt vô cùng bực bội quát. "Sao ngươi nói lắm thế? Mau vào trong đi."
Thẩm Liệm hoảng hốt:
"Không phải chứ, sao chúng ta còn phải vào trong nữa? Với lại, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu vị hôn phu chết rồi vậy? Đây là hai ngươi rồi đó!"
Sau khi biết là đào mộ của chính nhà Mai Nhân, Thẩm Liệm lập tức thấy yên tâm hơn hẳn. Nhưng có lẽ vì quá yên tâm, miệng cũng quên không đóng cửa, suốt dọc đường đi cứ liên mồm hỏi Mai Nhân vị hôn phu của nàng chết thế nào, hai lần làm quả phụ vọng môn là cảm giác ra sao.
Cố Quyệt phát bực:
"Ngươi còn hỏi thêm câu nữa, ta bảo Châm Vũ hạ độc cho ngươi câm luôn."
Châm Vũ luôn đứng sau bọn họ như cái bóng, vừa nghe vậy đã tiến lên hai bước, dùng đôi mắt lạnh băng, trầm ổn không gợn sóng nhìn thẳng vào Thẩm Liệm.
"......" Thẩm Liệm giật thót tim, dựng cả tóc gáy, vội nhìn Mai Nhân cười gượng. "Ân nhân, ân nhân, ta sai rồi......"
"Hừ."
Tới gian mộ chính, nắp quan tài đã bị mở ra, thi thể vừa mới bắt đầu phân hủy được người khiêng ra đặt trên đất. Không có mùi thối rữa, chỉ có mùi thơm nồng đậm của hoa uất kim hương.
Thẩm Liệm biết người nhà phú hộ đều sẽ bảo quản thi thể để chống thối rữa ở mức độ nhất định, vị hôn phu trước này chắc cũng vậy.
Nghe Mai Nhân nói trong quan tài còn trải một lớp thủy ngân, bảo sao thi thể chết hai tháng rồi mà trông mức độ phân hủy chỉ như người thường mới chết ba bốn ngày.
"Ngươi có cần dụng cụ không?" Cố Quyệt hỏi.
Dứt lời, nàng vẫy tay. Châm Vũ không biết lấy từ đâu ra nguyên một bộ công cụ khám nghiệm tử thi của ngỗ tác.
"Cần thì cần, nhưng ta mổ thi thể ra cũng được chứ?" Thẩm Liệm hỏi.
"Đương nhiên."
Thẩm Liệm thầm nghĩ, thái độ của Mai Nhân đối với vị hôn phu kia cũng không giống yêu thương sâu đậm gì. Nơi núi sâu rừng già này mặc dù phong thủy quả thực không tồi, nhưng nhìn qua là biết chẳng phải đất an táng tổ tiên.
Nói cách khác, vị hôn phu ở rể này căn bản còn chưa bước chân qua cửa nhà Mai Nhân, chỉ là Mai Nhân có tình nghĩa nên mới lo hậu sự chu toàn cho hắn ta......
À không đúng, mới chỉ chốc lát mà thủ hạ của Mai Nhân gần như đã dọn sạch cả mộ.
Đã lấy hết đồ tùy táng đi, vậy cũng không thể coi là hậu sự tử tế gì nữa...
Thẩm Liệm dè dặt hỏi:
"Mặc dù là vị hôn phu của ngươi, nhưng chưa có sự đồng ý của người nhà hắn mà chúng ta đã phanh thây ra... liệu có ổn không?"
Cố Quyệt liếc xéo nàng một cái:
"Từ lúc nào ngươi bắt đầu câu nệ mấy chuyện này thế? Chẳng phải ngươi muốn tìm hung thủ giết người sao, vừa hay ở đây ta có một người uống rượu mà chết. Đó, chính là hắn."
Nàng cười âm hiểm:
"Ta cứ cảm thấy, vị hôn phu thân ái này của ta chết không bình thường."
Ít nhất thì, không thể chết một cách êm thấm như vậy được.
[Hết chương 31]