Chương 36
"Ôi ôi, Tạ đại nhân, Tạ đại nhân." Vương Triều Ba rốt cuộc cũng đứng lên, bước tới trước mặt Tạ Vô Thương, cúi người làm bộ đỡ ông ta dậy. "Ngươi với ta là đồng liêu, ta chỉ hơn ngươi vài tuổi, ngoài ra cũng chẳng hơn gì, sao có thể để ngươi hành đại lễ với ta thế này được?"
Miệng thì nói thế, nhưng nụ cười đắc ý hả hê trên mặt thế nào cũng không giấu được.
Phải biết rằng, năm xưa Tạ Vô Thương chính là môn sinh Thiên Tử, thiếu niên thành danh, mới nhậm chức đã là quan bát phẩm, lại được phái tới nơi phồn hoa giàu có, nhiệt huyết nhuệ khí đến nhường nào, khiến bao người ngấm ngầm đố kỵ sau lưng.
Ngày có mắt đều nhìn ra, chỉ cần Tạ Vô Thương từng bước đúng lộ trình, an phận ở Bạch Quận mấy năm, qua kỳ khảo hạch của Lại bộ, Linh Đế tất sẽ điều ông ta về Khánh Châu trọng dụng.
Tuy một bước nhập vào Nội Các thì chưa thể, nhưng nhậm chức Lục bộ Thượng thư cũng là trong tầm tay.
Còn những quan viên tầm thường như Vương Triều Ba, lăn lộn từ bát phẩm, leo lên được cái ghế Tri phủ lục phẩm một châu, ít nhất cũng phải mười mấy năm.
Vận khí không may thì có khi phải mất tận hai mươi năm.
Bằng đấy năm, cũng không phải chuyện nhẹ nhàng có thể dùng câu "một cái búng tay" giản đơn trong sách mà miêu tả được. Những năm tháng ấy, bọn họ như đi trên lớp băng mỏng, chịu đựng từ thanh niên đến trung niên, từ trung niên lê lết đến tuổi xế chiều, mới chạm tới được vạch xuất phát của kẻ khác.
Chỉ tiếc là sai một ly, đi một dặm.
Ngôi sao sáng trong quan trường năm xưa chỉ trong một đêm đã sa xuống bùn đất, mà Vương Triều Ba từng đồng cấp, nay lại là đại quan tứ phẩm, sắp cáo lão về hưu. Theo quy củ Vụ triều, quan viên trước khi cáo lão sẽ được thăng thêm một cấp, tức là tam phẩm.
Tam phẩm, là cấp bậc mà Tạ Vô Thương kiếp này có nằm mơ cũng không với tới.
"Vương đại nhân luôn quan tâm hạ quan như vậy, Tạ mỗ vừa là hạ cấp, vừa là hậu bối, ngày thường ít có dịp đến thỉnh an, thuật chức với đại nhân, đây đã là không thỏa. Hôm nay là thọ lễ của đại nhân, hạ quan cuối cùng cũng có thể bù đắp đôi phần, âu cũng là chuyện nên làm, mong đại nhân không trách Tạ mỗ tới muộn."
Vương Triều Ba thấy thái độ khiêm nhường của Tạ Vô Thương, tâm trạng cực kỳ khoan khoái:
"Ngươi đó, nay đúng là chững chạc trưởng thành hơn rồi."
Thử hỏi ai lại không muốn giẫm đạp thiên chi kiêu tử năm xưa dưới chân chứ?
Vương Triều Ba trong lòng còn nhớ rõ năm đó Tạ Vô Thương phụng chỉ nhậm chức ở Bạch Quận, có đi ngang qua Thông Châu. Lúc bấy giờ, ông ta chỉ là Huyện lệnh của một huyện thành vô danh ở Thông Châu, chẳng mơ thấy ngày hồi kinh. Biết Tạ Vô Thương là tâm phúc của Thiên Tử, ông ta liền đặc biệt mở tiệc lớn ở tửu lâu, mong mời Tạ Vô Thương tới ăn một bữa cơm bạc. Kết quả thiệp gửi đi năm lần, Tạ Vô Thương đều không hề hồi âm.
Về sau ông ta tới thẳng trước cửa bái phỏng, tới nơi mới biết Tạ Vô Thương vì để né tránh đám quan lại thích đi đường bàng môn tà đạo như ông ta, đã cải trang đi đường khác, vòng qua huyện thành ấy.
Khi ấy thật đúng là một vị Thanh Thiên cương trực liêm chính.
Nhưng rồi mười năm lăn lộn trong quan trường, chẳng phải cũng trở thành một kẻ giống như mình rồi sao?
Mà quan phẩm bây giờ, còn kém xa mình lắm.
Nếu đổi lại là mình, năm đó gặp được vận may như hắn, thì giờ ít nhất cũng là một quan nhị phẩm kinh thành, thậm chí còn là đại quan một vùng rồi.
Vương Triều Ba khinh thường sự ngay thẳng ngu ngốc của Tạ Vô Thương năm xưa, mà dáng vẻ dập đầu khom lưng, khúm núm khiêm nhường hiện tại của người kia lại khiến ông ta vô cùng hài lòng, những oán hận năm đó cũng vơi bớt vài phần.
Ông ta hòa nhã ân cần như một bậc trưởng bối hiền hậu, từ tốn hỏi han chuyện sinh hoạt vụn vặt của Tạ Vô Thương, còn căn dặn người trẻ không nên thức khuya, phải biết chú ý nghỉ ngơi:
"Ngươi còn chưa tới bốn mươi, sao hai bên tóc mai đã bạc cả rồi?" Vương Triều Ba lắc đầu, tay vuốt râu, ôn hòa nói. "Ngươi đó, phải dưỡng sinh nhiều vào. Thế này đi, ta xưa nay có chút tâm đắc chuyện dưỡng sinh, để hôm nào ta bảo quản gia chép một bản 'dưỡng sinh chi thuật', gửi tới phủ ngươi."
Tạ Vô Thương lập tức đứng dậy tạ ơn, ca ngợi Vương Triều Ba tinh thần sung mãn, phong thái rạng ngời.
Hai người khách sáo qua lại, thoạt nhìn đúng là có vài phần giống như tình đồng liêu thân thiết.
Nhưng Vương Triều Ba vốn là lão hồ ly chốn quan trường, biết Tạ Vô Thương sau cú ngã trước kia thì cẩn trọng vô cùng, xưa nay nếu không cần thiết thì tuyệt đối sẽ không lui tới chỗ thượng cấp như ông ta, để tránh bị người ta nói là Quận thú cấu kết với Huyện lệnh.
Ấy vậy mà hôm nay lại khác hẳn, đặc biệt đích thân tới chúc thọ, lại còn dây dưa lằng nhằng mãi không chịu đi. Ông ta không muốn quanh co thêm, liền hỏi thẳng:
"Tạ đại nhân lần này tới, hẳn là còn có chuyện khác?"
Tạ Vô Thương do dự một hồi, rồi gật đầu.
Vương Triều Ba nâng chén nhấp một ngụm trà Cam Lộ, hờ hững nói:
"Nói đi."
Vậy là Tạ Vô Thương kể lại chuyện hôm trước Cố Quyệt đến phòng liệm ở nha môn, còn trình bày thẳng suy đoán của mình. Thế nhưng con cáo già như Vương Triều Ba nào có dễ xuôi dòng như vậy:
"Chuyện tra án, kết án trong nha môn thế nào thì liên quan gì tới phủ Quận thú của ta?"
Ngụ ý là nếu như cái chết của phụ nhân kia thực sự có ẩn tình, cũng là do Tạ Vô Thương xét án không cẩn thận, ông ta chẳng biết chẳng hay, lại càng chẳng dính dáng.
Trong lòng Tạ Vô Thương âm thầm mắng Vương Triều Ba "mặt dày như mo", nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nịnh nọt:
"Vương đại nhân nói chí phải, hạ quan xét án bao năm nay tất sẽ không để xảy ra sơ suất. Lần này vì chuyện nhỏ mà kinh động đại nhân, là thật sự còn có ẩn tình khác. Hạ quan cũng chỉ là lo ngại chuyện vô duyên này sẽ quấy nhiễu thanh tịnh của đại nhân...... Đại nhân có lẽ chưa biết, chuyện này dường như còn liên quan đến Công chúa Điện hạ."
Ông ta kể một lượt chuyện Cố Quyệt ngày đó bị sơn phỉ bắt lên núi, suýt chút nữa phải thành thân với tên Nhị đương gia trên sơn trại.
Những chuyện này Vương Triều Ba đã sớm cho người thám thính rõ ràng, đương nhiên nghe xong vẫn không hề dao động:
"Tính tình Điện hạ ta với ngươi đều biết, từ xưa đến nay người dám yêu dám hận, đừng bảo là thủ lĩnh sơn phỉ, nếu người đã vừa ý ai, dù đối phương có là người rừng nàng cũng dám cưới. Hơn nữa, sau sự việc đó, ta đã dâng tấu khai báo cẩn thận với Bệ hạ, cũng đã thỉnh tội. Cũng may Bệ hạ khoan dung, không quở trách ta."
Ông ta lại liếc tạ Vô Thương:
"Ngược lại thì ngươi, thân là Huyện lệnh thành Thiên Thủy, Công chúa Điện hạ bị cướp lên núi mà ngươi chẳng hề hay biết. Khảo hạch cuối năm nay, ta thấy ngươi đừng mơ đạt thành tích tốt!"
Tạ Vô Thương cúi đầu khom lưng, vội vàng tự chửi mình ngu dốt, còn nói thêm:
"Nhưng đại nhân, hiện giờ Điện hạ dường như có ý định khơi lại chuyện cũ, hạ quan thật sự là trong lòng bất an, không biết nên hành sự thế nào, vẫn mong đại nhân dẫn đường chỉ lối."
Vương Triều Ba uống trà không đáp lời, trong lòng cũng đang toan tính.
Chuyện Công chúa đương triều bị sơn phỉ bắt lên núi, tuy Bệ hạ không trách cứ Quận thú như ông ta, nhưng sau này nếu còn muốn thăng quan dự là cũng khó. Tính tuổi tác ông ta bây giờ, chẳng thể trông cậy mình có thể làm quan lớn gì nữa, sang năm ông ta cũng định dâng sớ xin cáo lão hồi hương, trở về làm đại phú ông.
Nhưng mười vạn lượng bạc bị Cố Quyệt trấn lột kia,quả thực lòng đau như cắt......
Cố Quyệt thật không hổ là hậu nhân của Lệ Đế, hoang đường cực độ.
Nói muốn chiếm đất làm trường đua ngựa là chiếm, đòi tiền cũng cứ thế mà đòi, mà một lần đòi hẳn tiền của tận mấy năm. Ông ta cho cũng không được, không cho lại càng không xong. Bởi vì không trình ra nổi nhiều ngân lượng như vậy, cuối cùng còn bị bắt viết giấy nợ, Cố Quyệt lập tức tính luôn cả lãi. Giờ nhớ lại, đúng là lửa giận phừng phừng.
Mà nay đúng lúc Tạ Vô Thương vì chuyện của Cố Quyệt mà tự tìm tới cửa nhờ cậy, nếu có thể nhân cơ hội này lập được công dẹp phỉ, được dịp diện kiến Bệ hạ trước khi cáo lão hồi hương, thì trước mặt Cố Quyệt cũng có được đôi phần khí thế. Còn khoản tiền bị vơ vét, chẳng lẽ còn sợ không có đường kiếm lại sao?
Nghĩ đến thành tích và khoản tiền dưỡng lão của mình Vương Triều Ba lập tức tiếp lời:
"Chuyện này có gì khó? Nếu vấn đề đã nằm ở đám sơn phỉ kia, thì ngươi cứ đi dẹp sạch bọn chúng, chẳng phải là được rồi sao?"
Tạ Vô Thương đương nhiên cũng đã nghĩ tới cách này, nhưng với quyền lực hiện tại của ông ta thì không thể tự mình gánh chuyện này được. Hơn nữa, nếu phủ Quận thú không gật đầu, ông ta cũng chẳng điều động nổi nhiều binh đến thế:
"Diệt phỉ tất nhiên là cấp bách, dân chúng quanh năm bị thổ phỉ quấy nhiễu, lầm than khốn khổ. Hạ quan từ lâu đã muốn bẩm báo với đại nhân, chỉ là hạ quan tài hèn sức mọn, trí lực có hạn..."
Thì ra là đến xin tiền xin lương thực.
Trong lòng Vương Triều Ba không vui, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi nặng nề đặt chén trà trong tay xuống bàn.
Tạ Vô Thương thấy vậy lập tức quỳ xuống giải thích:
"Tất nhiên, hạ quan biết việc này vẫn cần bàn bạc kỹ càng, chỉ là nếu ngày nào nạn phỉ còn chưa dẹp, thì bách tính trong thành ngày ấy chưa được yên ổn...... Đại nhân lòng thương bách tính, chưởng quản một phương thái bình, hạ quan ngu dốt, nhưng cũng muốn vì đại nhân góp sức giải ưu."
Lời này một bước đẩy Vương Triều Ba lên bệ cao, nhưng cũng ám chỉ rằng nếu dẹp được phỉ, công lao toàn bộ sẽ thuộc về ông ta.
Vương Triều Ba nheo mắt, cảm thấy Tạ Vô Thương không hổ là người đỗ hạng mười ba nhị giáp năm ấy, vẫn biết cách uốn mình đúng lúc.
Thế nhưng ông ta không đời nào vì việc dẹp phỉ mà bỏ tiền bỏ sức ra được:
"Ồ? Ngươi dự định thế nào?"
Tạ Vô Thương đáp:
"Sơn phỉ đến từ hướng Thanh Dương cướp bóc quan đạo quanh năm, không biết bao nhiêu tiểu thương đã bị cướp mất hàng hóa. Việc dẹp phỉ, được lợi nhất vẫn chính là bọn họ. Hiện giờ kinh phí dự trù không đủ, vậy tất nhiên là... thương nhân phải góp sức rồi."
Vương Triều Ba nhướng mắt, lẳng lặng nhìn Tạ Vô Thương.
Tạ Vô Thương: "Trước khi tới bái phỏng đại nhân, ta đã thăm dò vài thương hành lớn trong thành. Bọn họ vừa nghe nói đại nhân muốn xuất thành dẹp phỉ thì ai nấy đều nguyện đóng góp khoản này......"
Ông ta giơ ra mấy ngón tay. Vương Triều Ba không hề dao động, chỉ nói:
"Mấy ngàn lượng cỏn con thì đủ làm trò gì?"
Dẹp phỉ cũng chẳng phải chuyện nói một câu là xong. Sơn trại kia bao năm qua vẫn sừng sững chẳng đổ, chính là bởi vì địa thế dễ thủ khó công, cố sức chưa chắc đã thu được quả.
Hiện giờ đột ngột nói muốn đi dẹp phỉ, binh lực cần tới ba trăm, năm trăm người mới nổi, mà ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
Làm ăn không có lời như vậy, Vương Triều Ba còn lâu mới làm.
Nhưng Tạ Vô Thương rất tinh thông việc này, chỉ cần nhìn sắc mặt Vương Triều Ba đã đoán được số bạc trong lòng ông ta, bèn hạ giọng:
"Đại nhân, là ba vạn lượng. Hiện giờ chỉ cần đại nhân gật đầu, ngày mai hạ quan sẽ khai cuộc quyên góp trong thành...... Nếu đã vì giải nạn cho dân, thì khi nha môn có chỗ khó, bách tính đương nhiên cũng nên góp sức."
Tạ Vô Thương dừng một chút, nhìn thoáng qua phản ứng của Vương Triều Ba, rồi bổ sung:
"Dẹp phỉ xong, bất luận thành bại, thì tiền của các thương hành lớn sẽ được trả đủ, còn tiền của hương thân và bách tính lập tức sẽ được gửi đến phủ của đại nhân......"
Đây chính là bịa cớ khéo léo, mượn danh nghĩa tăng thuế.
Chọn thời điểm này cũng thật khéo. Trước đó Công chúa Điện hạ vừa mới bị quấy nhiễu bởi nạn phỉ, nay vì Công chúa mà giải ưu dẹp nạn, quả là chính sự.
Mà phòng kho của nha môn huyện thành đang cạn kiệt, giờ lấy cớ tiêu diệt nạn phỉ, quan lại và dân chúng trong thành toàn bộ đồng lòng, đoàn kết nhất trí.
Quan cầm đao lên ngựa, dân quyên góp tiền bạc.
Tuyệt diệu, tuyệt diệu.
Nếu trình bày khéo léo, đến lúc dâng tấu về triều đình, đây cũng có thể thành một công lao lớn trong chiến tích trước khi ông ta cáo lão hồi hương.
Chỉ có điều việc này vẫn có phần mạo hiểm. Suy cho dùng, ở một mức độ nào đó, việc này chính là luồn lách phủ Công chúa, tự ý hành động.
Nếu như đất phong này là của một vị Vương gia hay Công chúa khác, thì Vương Triều Ba cũng không phải băn khoăn đến vậy. Nhưng chỉ sợ vị Công chúa kia sau khi nghe chuyện lại nổi cơn hồ đồ, vì một nam nhân đi bảo vệ sơn trại, phá hỏng đại kế của bọn họ, hoặc là sẽ hăng máu lên, tự mình dẫn binh đi dẹp phỉ.
Không chỉ nguy hiểm trùng trùng, mà hành động khác cũng khó lòng triển khai.
Cả hai khả năng đều nan giải, lỡ sơ suất mà chọc giận vị Công chúa ấy, đến lúc đó kẻ xui xẻo chẳng ai khác chính là mình.
Tiền bạc thì quan trọng thật, nhưng vào lúc then chốt này, ông ta cũng không muốn gây chuyện, liền nói với Tạ Vô Thương:
"Việc này không vội, để lão phu nghĩ thêm đã."
......
Sau khi tiễn Tạ Vô Thương, Vương Triều Ba còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, đã nghe quản gia vào bẩm báo, nói rằng có người của phủ Công chúa tới.
Vương Triều Ba tưởng rằng chỉ là thị nữ hoặc quản gia gì đó, trong lòng thấy phiền, đang định sai người ra chuyển lời mình không khỏe, không muốn gặp, nào ngờ ngay giây sau, ông ta đã nghe thấy giọng nói như ác quỷ chui lên từ âm tào địa phủ vang lên trước cửa thư phòng:
"Ồ, Vương đại nhân, sinh thần đại hỉ nhé."
Vương Triều Ba từ ghế hoảng hồn nhảy dựng lên, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ ung dung tự tại như lúc nãy gặp Tạ Vô Thương. Ông ta vội vã khom người thỉnh an:
"Hạ quan Vương Triều Ba, bái kiến Công chúa Điện hạ. Điện hạ thiên tuế."
Cố Quyệt sải bước vào. Hôm nay nàng vận trường bào màu lam sẫm, bên trong là nội sam nguyệt bạch, đầu đội ngọc quan chỉnh tề hiếm thấy, càng tôn lên khí chất phong lưu phóng khoáng, tiêu sái tự tại, dáng vẻ chói mắt như hoa đào nở rộ, khiến người ta không dám nhìn lâu.
"Thiên tuế gì mà thiên thuế, với cái thân thể này của bổn Điện hạ, ngày kia chết đi chắc còn cần Vương đại nhân giúp ta lo tang sự đấy, đến lúc đó lại khổ cho ngươi phải chạy đông chạy tây rồi."
"......"
Một câu của Cố Quyệt đánh tan hết những lời lẽ mà Vương Triều Ba đã chuẩn bị sẵn trong đầu trước khi gặp nàng, khiến ông ta đứng đó lúng túng khó xử, không dám tiếp lời.
Ông ta làm quan mấy chục năm, từng gặp đủ loại cáo già, từng đọc vô số truyện liêu trai, duy chỉ có chưa từng gặp kẻ điên nào như Cố Quyệt. Dung mạo thì xinh đẹp, nhưng tính tình cổ quái vô cùng. Người khác chẳng thể đoán nổi nàng đang nghĩ gì, làm gì, chỉ có thể bị động mà ứng phó.
Cố Quyệt bước vào thư phòng, ngang nhiên ngồi lên chiếc ghế chủ vị mà ông ta mới ngồi ban nãy, sau đó khẽ hất hàm ra hiệu cho Vương Triều Ba còn đang đứng gượng gạo ở kia:
"Đứng đó làm gì? Qua đây, ngồi xuống đi."
Vương Triều Ba khấu đầu tạ ơn Cố Quyệt ban chỗ ngồi.
Vừa đặt mông xuống, Cố Quyệt đã hỏi:
"Hôm nay là sinh thần của Vương đại nhân, chắc là không trách bổn Điện hạ tùy tiện tới đây quấy nhiễu thọ yến của ngươi đâu nhỉ?"
Vương Triều Ba cụp mắt, gương mặt đầy vẻ cung kính lo sợ:
"Điện hạ sao lại nói vậy. Điện hạ có thể tới đây, hạ quan vui mừng còn không kịp. Đây là phúc khí của cả phủ hèn này."
Cố Quyệt hoàn toàn chẳng kiêng dè, hỏi tiếp:
"Ồ, thật sao? Thế sao ngươi không cười?"
"......"
[Hết chương 40]