Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 37: Biết ta thích nhất ngươi điểm nào không?



Trong tình cảnh có phần khó xử không nói nên lời, Cố Quyệt vẫn ung dung nhàn rỗi ngồi nhìn Vương Triều Ba, tựa như nếu đối phương không cho nàng một câu giải thích đàng hoàng thì nàng sẽ không chịu bỏ qua:

"Vương đại nhân, chẳng lẽ ngươi trời sinh đã không thích cười sao?"

"Không, không có." Mặt Vương Triều Ba cứng đờ, gượng gạo kéo khóe miệng ra cười một cái, cố gắng bày ra vẻ vui mừng, rồi cúi đầu ngoan ngoãn giải thích. "Chỉ là hạ quan bất ngờ gặp Điện hạ, trong lòng kinh hãi, nhất thời ngẩn ngơ. Hạ quan đáng chết, xin Điện hạ trách phạt."

Nghe vậy, Cố Quyệt thờ dài, thậm chí còn có phần thấu hiểu:

"Phải rồi, bổn Điện hạ quả thực xinh đẹp quá đỗi, luôn khiến người ta nhìn mà không thể rời mắt. Chuyện này cũng không phải lỗi của ngươi, có trách thì chỉ có thể trách cái gương mặt này của bổn Điện hạ quá mức xinh đẹp mà thôi. Nhưng Vương đại nhân này, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn giống như đám trẻ đôi mươi vậy chứ?"

Ý trong lời rõ ràng là đang mỉa mai Vương Triều Ba già mà không nên thân.

Vương Triều Ba tự dưng phải gánh cái nồi to như thế cũng không dám phản bác, chỉ có thể gượng gạo cười theo, chỉ sợ mình nói cái gì không đúng lại khiến vị Điện hạ điên này phun thêm một câu kinh người. Ngộ nhỡ lời ấy truyền tới tai Bệ hạ, đến lúc đó ông ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Nhìn vẻ mặt nghẹn họng cứng đờ của Vương Triều Ba, thần sắc Cố Quyệt cuối cùng cũng lộ vẻ hài lòng:

"Đúng rồi Vương đại nhân, phải cười lên mới tốt chứ, bằng không bổn Điện hạ còn tưởng Vương đại nhân không hoan nghênh ta ghé thăm đấy."

Nói xong, nàng quay đầu hỏi Mộng Hạ đi cùng mình:

"Mộng Hạ, bổn Điện hạ không làm người ta chán ghét đâu nhỉ?"

Mộng Hạ: "Đương nhiên là không ạ. Điện hạ, Vương đại nhân đang cực kỳ vui mừng mà."

Vương Triều Ba cười khổ, không biết nên nói gì, miệng chỉ biết liên tục cáo tội không thôi, chẳng còn cái vẻ lão luyện ban nãy khi tiếp Tạ Vô Thương.

Trêu ghẹo xong, Cố Quyệt bắt đầu nói đến chính sự:

"Nói mới nhớ, Vương đại nhân, ngươi nợ tiền bổn Điện hạ đã nhiều ngày như vậy rồi, sao vẫn chưa thấy trả thế, cứ phải để bổn Điện hạ trăm công nghìn việc tốn thời gian tới phủ hỏi một câu mới được sao?"

Vương Triều Ba sững người, dường như còn chưa kịp hiểu Cố Quyệt đang nói gì:

"Tiền......?"

Lần trước người bên phủ Cố Quyệt tới một chuyến, ông ta đã nộp hai vạn lượng trắng trợn rồi. Chưa qua bao lâu, sao lại nhắc tới chuyện tiền bạc nữa?

Cố Quyệt khẽ liếc Mộng Hạ, người phía sau liền lập tức lấy ra một tờ giấy nợ từ trong ngực, mở ra trước mặt Vương Triều Ba.

Cố Quyệt nhấp một ngụm trà mà quản gia của Vương Triều Ba vừa dâng lên, thờ ơ nói:

"Vương đại nhân, giấy trắng mực đen ghi rõ rành rành đây, ngươi còn nợ ta hơn tám vạn lượng bạc chưa trả mà. À, tính cả lãi thì cũng sắp được chín vạn rồi."

Nói xong lại nhổ ngụm trà vừa uống vào chén, giọng điệu rất không hài lòng:

"Ê? Không phải ta nói chứ, Vương đại nhân này, trà nhà ngươi là loại gì vậy, sao mà mốc meo nồng nặc lại còn lẫn cả mùi quê mùa ti tiện thế này?"

Cũng không biết là nàng đang chê lá trà hay đang nói con người Vương Triều Ba.

Vương Triều Ba tức đến nghiến răng, nhưng không dám nổi giận cũng chẳng dám oán thán, mặt mũi vẫn phải treo nụ cười lấy lòng:

"Là người dưới trướng không có mắt, hạ quan lập tức sẽ đổi chén trà khác cho Điện hạ."

Tiện thể kiếm cớ trốn thứ ôn thần này.

Thế nhưng Cố Quyệt nào phải người dễ bị lừa gạt như vậy:

"Không cần đâu, nói chính sự đi. Vương đại nhân, tiền đâu?"

"Hạ quan, hạ quan thực sự túi tiền eo hẹp mà Điện hạ......"

Vương Triều Ba thực sự sắp khóc ra đây rồi. Lần trước đối mặt với nữ sử bên phủ Công chúa, ông ta còn có thể ra vẻ quan uy, miễn cưỡng giữ được chút thể diện của cái chức Quận thú, dù cuối cùng vẫn phải giao ra hai vạn lượng.

Nhưng lần này đối diện thẳng với chính Cố Quyệt, ông ta đúng thật là tú tài gặp phải quan binh, có lý cũng không cãi nổi.

Dù sao cũng là mình xui xẻo, trực tiếp nhận thua cho rồi. Ông ta lập tức giở trò vô lại, câu trước kêu không có tiền, câu sau than mình túng quẫn:

"Điện hạ, người đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt hạ quan...... Không phải hạ quan không muốn giao tiền, thực sự là hạ quan trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, cả phủ mấy chục miệng ăn chờ cơm áo. Bổng lộc triều đình chỉ có bấy nhiêu, hạ quan tiết kiệm bao năm, lần trước đã dâng hết toàn bộ gia sản lên phủ Công chúa rồi, lần này thực sự là không đào ra nổi đồng nào nữa......"

Nói đến đoạn tình thâm, ông ta còn lau nước mắt, khóc sướt mướt. Thật không hổ là lão hồ ly trên quan trường, lúc cần ăn vạ kể khổ thì lập tức nước mắt nước mũi giàn giụa, một chút thể diện cũng chẳng còn.

Nhưng Cố Quyệt vốn là tấm thép không thấm dầu, nàng đặc biệt đi đường xa tới đây một chuyến cũng không phải để xem con lươn Vương Triều Ba này diễn kịch. Nghe xong lời của đối phương, nàng chỉ lạnh lùng cười:

"Thế nào, bổn Điện hạ bận tối mặt tối mũi để thu xếp xây dựng trường đua ngựa, sao đến miệng Vương đại nhân lại biến thành tài sản riêng của phủ Công chúa rồi? Ý của Vương đại nhân là Cố Quyệt ta ỷ vào cái danh Công chúa đến tống tiền ngươi phải không? Bổn Điện hạ xây trường đua này, chẳng lẽ không phải vì toàn thể bách tính của thành Thiên Thủy, của cả Khê Châu hay sao? Vùng Khê Châu này núi sông hiểm trở, nếu không có tuấn mã và kỵ binh giỏi, đến lúc giặc Oa tập kích, Mạc Bắc tấn công, để mất thành trì, thì Quận thú đại nhân như ngươi đáng tội gì đây!?"

Cố Quyệt nói một câu chém thẳng vào tim:

"Hay là Vương Triều Ba ngươi đã nhận tiền của ngoại bang, định nội ứng ngoại hợp, bán nước cầu vinh?"

Vương Triều Ba trong lòng mắng chửi Cố Quyệt đòi tiền thì cứ đòi tiền, lại còn nhất định phải tìm cái cớ đường hoàng, chụp cái mũ to tướng như vậy lên đầu ông ta!

Công chúa này hành sự hoang đường thì thôi đi, sao đầu óc cũng rỗng tuếch như bọc cỏ, chẳng nhìn ra nửa phần thế cục. Cho dù là giặc Oa tập kích, Mạc Bắc tấn công, thì phía trên Khê Châu vẫn còn Cửu Thiên Quan chắn đó mà.

Nếu mà thực sự tới ngày Khê Châu mất thành, thì Vụ triều cũng đến bờ diệt vong rồi!

Còn luyện kỵ binh gì chứ, luyện cái rắm!

Đừng tưởng ông ta không biết, cái trường đua ngựa chiếm cả mảnh đất rộng kia, thực ra chỉ là chỗ cho đám công tử tiểu thư đánh mã cầu mà thôi.

À, còn đào cả cái đình bát giác trên Cô Sơn lên, dựng bên trong làm nơi uống trà nữa.

Đường đường là Công chúa một nước mà chẳng làm được chuyện đứng đắn nào, ngày ngày ăn chơi trác táng, ham mê tửu sắc, tiêu tiền như nước, quả là bậc thầy hưởng thụ cuộc sống.

Vương Triều Ba tức giận muốn chết, nhưng cũng hiểu rằng cái mũ bị chụp lên đầu này thực sự to quá, ông ta chẳng có cách nào phản bác được. Hơn nữa, chuyện Cố Quyệt muốn xây trường đua ngựa, ngày đó ông ta đã vội vã dâng tấu lên Bệ hạ.

Bệ hạ hồi âm thế nào à?

Chỉ có ba chữ: Kệ nàng đi.

"Điện hạ thứ tội, hạ quan tuyệt không có ý đó......"

Vương Triều Ba muốn thanh minh, nhưng Cố Quyệt lại ngắt lời:

"Đương nhiên, bổn Điện hạ cũng cảm thấy Vương đại nhân ắt hẳn không có suy nghĩ như vậy. Dù sao Vương đại nhân làm quan mấy chục năm, xưa nay dốc lòng vì việc nước, thanh liêm chính trực, yêu dân như con."

Mí mắt Vương Triều Ba giật liên hồi, trong lòng bất an nghi hoặc, không biết tại sao vị Điện hạ điên này lại bỗng dưng khen mình, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Quả nhiên, ngay câu tiếp theo đã nghe Cố Quyệt nói:

"......Ngươi một lòng vì xã tắc, sinh thần hôm nay nhận bao nhiêu lễ vật như thế, lại còn muốn đem ra quyên góp cho bổn Điện hạ xây trường đua, thật khiến bổn Điện hạ cảm động vô cùng."

Vương Triều Ba nghẹn họng, gân xanh nổi đầy cổ, mắt trợn trừng lên, dường như không thể tin nổi những lời mình vừa nghe được.

Đây, đây...... Đây là chuyện mà một vị Điện hạ, một vị Công chúa có thể làm ra sao!?

Chuyện cười! Có cái gì mà Cố Quyệt không dám làm? Lần này nàng đến không có ý định ra về tay trắng. Dù Vương Triều Ba có tức đến đâu, có muốn dâng tấu cáo trạng đi chăng nữa, thì cũng phải lo xong chuyện này cho nàng trước đã.

Vương Triều Ba thực sự hết cách. Hơn nữa, hôm nay Cố Quyệt đến đây là có chuẩn bị kỹ càng, không chỉ đi một mình, mà còn dẫn theo hai kế toán của phủ Công chúa, trên danh nghĩa đẹp đẽ là giúp ông ta ghi sổ tính lễ, kỳ thực cũng chỉ để tiện cho chính mình mà thôi.

Cuối cùng, Vương Triều Ba dù có không cam lòng đến mấy cũng chỉ đành giao ra ba vạn lượng bạc, trong đó một nửa là lễ mừng mà ông ta thu được mấy ngày nay.

Trước khi rời đi, Cố Quyệt còn không quên để lại một câu:

"Vương đại nhân rộng lượng hào phóng như vậy, thật khiến người ta cảm kích vô cùng. Bổn Điện hạ thay mặt toàn bộ bách tính Khê Châu đa tạ. À đúng rồi, sau này cô sẽ viết một phong thư trình lên hoàng thúc, ca ngợi kỹ lưỡng công lao của ngươi."

Nụ cười trên mặt Vương Triều Ba còn khó coi hơn cả khóc:

"Tạ... Tạ ơn Điện hạ......"

* * *

Sau khi vơ vét được một khoản tiền lớn từ Vương Triều Ba, Cố Quyệt lập tức quay đầu đi bao trọn Bát Bảo Lâu trong thành Thiên Thủy để ăn uống. Phô trương lãng phí kinh người, dân chúng cách ba con phố cũng biết hôm nay Công chúa Điện hạ của bọn họ lại có tiền rồi.

Bao trọn cả lâu, lại dọn sạch khách, ít nhất cũng tiêu tốn mấy ngàn lượng bạc.

Không biết là tên xui xẻo nào bị trấn lột đây...

Mà trong ám thất dưới lòng Bát Bảo Lâu, Cố Quyệt chắp tay sau lưng, nhìn chỗ đồ tùy táng ngày ấy kéo ra từ mộ của Trần Mậu đang chất đống trong kho, hỏi quản sự:

"Bán được bao nhiêu rồi?"

Từ nơi ánh đèn mờ tối, một nữ tử mặc hồng y yêu kiều bước ra:

"Chắc là chưa được một phần sáu?"

Cố Quyệt cau mày: "Sao ít thế?"

Theo cái đà này mà muốn rửa sạch hết chỗ tiền ấy, mất bao nhiêu thời gian nữa mới xong?

"Điện hạ của ta ơi, đêm qua người mới kéo đống đồ này về, tới giờ tính ra còn chưa đầy một ngày, ta có thể bán ra được chừng ấy đã là khá lắm rồi. Đây đều là đồ người chết mới dùng, mà đồ còn cực kỳ quý giá, người bình thường đâu có mua nổi. Phải tìm nhà giàu, lại còn phải tìm nhà giàu sắp chết mới được, có phải chuyện dễ dàng đâu?

Hồng y nữ tử rất bất mãn oán trách, tuy ngoài miệng vẫn gọi Cố Quyệt là Điện hạ, nhưng ngữ điệu lại chẳng hề tôn kính như đám người Mộng Hạ, ngược lại còn mang theo phần trêu ghẹo và đùa bỡn.

Không sợ nàng tức giận chút nào.

Nhìn cũng biết không phải là thuộc hạ.

Quả nhiên, Cố Quyệt quay đầu gọi tên người kia:

"Văn tiểu thư, ngươi biết mà, ta rất cần tiền."

"Phải phải phải, ta đương nhiên biết lão nhân gia người cần tiền." Văn Mãn Chi bắt đầu đổi giọng nhiều chuyện. "Ngươi đối với tình nhân cũng thật là hào phóng, hiện giờ ngoài kia đang đồn khắp nơi rằng ngươi mới để mắt tới một nữ tú tài, còn tặng nhà, bao tửu lâu nữa — Người này lai lịch thế nào vậy? À, nghe nói nhà làm nghề đào mộ?"

Cố Quyệt mặt không cảm xúc:

"Nhà nàng làm nghề khâu xác, liệm thi."

Không phải đào mộ gì cả.

Văn Mãn Chi nhướng mày. Biết Cố Quyệt lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe Cố Quyệt bênh vực người khác, trong lòng lại thấy ngứa ngáy:

"Ngươi thực sự đổi khẩu vị à? Sao ta nghe nói nữ tú tài đó trông như cây sào, mông không có, ngực cũng không, ngươi nhìn trúng nàng điểm nào thế?"

Hàm ý chính là Thẩm Liệm được mấy cân mấy lạng, nàng đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tuy dung mạo của Văn Mãn Chi không thể so bằng Cố Quyệt, nhưng lại mang khí chất phong tình rất riêng. Nàng có phần lớn tuổi, dáng vẻ trông chỉ độ hai mươi, kỳ thực đã ngoài ba mươi, chỉ là bảo dưỡng nhan sắc khéo léo. Cũng chính nhờ vào vẻ ngoài diễm lệ lộng lẫy ấy, mà nàng che giấu được trái tim thương nhân trọng lợi lộc của mình.

"Điện hạ tốt của ta, ngươi cũng đã thích nữ nhân, vậy sao không cùng nô gia vui vẻ?" Văn Mãn Chi mắt phượng khơi gợi ẩn tình, mày mắt như tơ, làn da tuyết trắng nõn nà, dáng người lại càng mềm mại không xương.

Đã gợi tình như vậy, nàng còn thích mặc một chiếc áo ngoài bằng lụa đỏ mỏng tang, để lộ nửa bờ vai trắng ngần, hễ thấy ai tướng mạo đẹp liền muốn sà tới gần.

Thấy vẻ mặt của Cố Quyệt hôm nay không còn lạnh nhạt như mọi ngày, nàng lập tức tìm cơ hội, khẽ đặt đôi tay ngọc mềm mại như ngó sen lên vai Điện hạ, ghé sát tai, thổi hơi rồi nói:

"Tỷ tỷ thơm hơn đám muội muội kia nhiều~"

Nghe vậy, Cố Quyệt hơi nghiêng đầu, trước khi đối phương kịp rời đi liền vòng tay ôm ngang eo nàng, khẽ dùng sức kéo người vào lòng, siết chặt không buông. Tay còn lại nâng cằm Văn Mãn Chi, khẽ cười như đang tán tỉnh ve vãn:

"Văn tiểu thư, biết ta thích nhất ngươi điểm nào không?"

Văn Mãn Chi bị Cố Quyệt bất ngờ tiến công, nhất thời giật mình, không dám cử động, nhưng cũng không chịu nhận thua. Nàng cười nói:

"Điện hạ thích vẻ yêu mị của ta chăng?"

Vẻ âm trầm hiểm độc trong mắt Cố Quyệt lần đầu tiên hiện rõ không hề che giấu, khiến gương mặt vốn đã bạc tình của nàng lại càng thêm u ám khó lường:

"Đôi mắt này của ngươi, bổn Điện hạ thích vô cùng."

Nàng nói tiếp:

"Ngươi đừng lo, đợi ta ngắm đủ rồi, sẽ đặt nó vào trong hũ rượu, bảo quản cẩn thận. À... để ngay cạnh cái hũ 'bàn chân ngọc ba tấc' kia là hợp nhất."

Văn Mãn Chi vốn là người khôn khéo, còn tưởng Cố Quyệt đang trêu ghẹo, vẫn giữ dáng vẻ khép mắt nũng nịu:

"Điện hạ, không được nghiêm túc nói đùa như vậy đâu, nô gia suýt nữa đã tin......"

Lời còn chưa dứt, vừa mở mắt ra, Văn Mãn Chi lập tức chạm phải đôi đồng tử sâu hút như mực của Cố Quyệt, bên trong đó là sự cố chấp đáng sợ. Tim nàng khựng lại một nhịp, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

......Ả điên này không hề nói đùa.

[Hết chương 37]